Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 98: Chương 98
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Dương chạy tới bên cạnh bà nội: “Ông nội bà nội, cháu nhờ ông bà quá.”Quý Nguyên cũng xông tới như một quả đạn pháo nhỏ, lao thẳng vào lòng ông nội.Hàn Dung trêu chọc bọn nhỏ: “Nhớ ông bà sao không về thăm ông bà hả?”Quý Dương cúi đầu xoắn tay:“Vậy thì trong nhà chỉ còn một mình mẹ thôi, mẹ nhát gan lắm, đi ngủ cũng phải có con với em trai ngủ cùng mới không sợ đấy.”Quý Nguyên vạch trần: “Rõ ràng là mẹ nấu ăn ngon quá nên anh không nỡ đi thì có.”DTVThấy hai đứa bé thân thiết với mẹ mới như thế, Hàn Dung và chồng cũng yên lòng.Đây là lần thứ hai bà nghe nói cô con dâu mới này nấu ăn rất ngon, trong lòng lại càng tò mò hơn, rốt cuộc ngon tới cỡ nào chứ?Tống Thời Hạ phân loại thức ăn ra xong thì cho vào tủ lạnh.Thịt do mẹ chồng mua tới nhét đầy cả tủ lạnh, còn có hai con gà vừa mới làm thịt xong.Tống Thu Sinh cầm ấm nước đi ra.“Để cháu pha trà cho hai bác, em gái cháu trước kia thường xuyên chạy lên núi, thường mang mấy thứ linh tinh về, nhưng trà này đúng là ngon lắm ạ.”Tống Thời Hạ ló đầu ra khỏi bếp:“Cây trà bị người trong thôn bọn con chặt làm củi đốt rồi, con chỉ còn một chút này thôi.”Tống Thu Sinh cười tươi mời người lớn, “Xem ra chúng ta chỉ được uống lần này nữa thôi.”Quý Học Nhai cũng có nghiên cứu về trà, ông không nhìn ra trà này thuộc giống nào, nên cực kỳ hứng thú với nó.Nước ấm đổ vào ly thủy tinh, lá trà bên dưới tản ra theo dòng nước ấm rót vào, hương trà thơm ngát thấm đẫm ruột gan cũng tỏa ra khắp nơi. Quý Học Nhai chỉ ngửi mùi đã đắm mình vào đó: “Trà ngon!”Hàn Dung không hiểu nhiều về trà, nhưng bà biết, các loại trà có thể được chồng mình khen như thế, bình thường đều không hề rẻ chút nào.“Đây là trà Tiểu Tống hái, mấy đứa giữ lại tự uống là được rồi, còn dọn ra làm gì.”Tống Thu Sinh đặt ấm nước xuống.“Xem bác nói gì kìa, mình là người một nhà, còn chia ra của ai của ai làm gì.”Hàn Dung cảm thấy Tống Thu Sinh nói chuyện rất thú vị, cũng thông minh giỏi ăn nói, nếu vẫn chưa có việc làm thì có thể tuyển vào đơn vị làm việc.“Cháu đang làm việc gì thế?”“Lúc cải cách vừa mở ra cháu có đi ra ngoài buôn bán, bây giờ thì về quê xem có công việc gì phù hợp với mình hay không.”Hàn Dung không khỏi kinh ngạc: “Chà, xem ra cháu cũng từng tới thành phố lớn rồi nhỉ!”Tống Thu Sinh gãi gãi đầu: “Có thể xem là thế ạ.”Quý Học Nhai nhìn anh ấy một cái, quay sang nói với vợ:“Chàng trai này có tương lai lắm, tuyển vào đơn vị của em thì thôi đi.Người ta đã có gan dám ra ngoài xông xáo dựng nghiệp thì sẽ không nghĩ tới chuyện làm công chức đâu.”Hàn Dung vẫn chưa định từ nhỏ ý định, bà nói thêm: “Đơn vị của bác định tuyển thêm một chân hậu cần, cháu có hứng thú không?”“Cảm ơn bác đã đánh giá cao cháu như thế, nhưng cháu muốn tìm việc gì đó có tính thử thách hơn, sau này cháu vẫn muốn thử khởi nghiệp ạ.”Quý Học Nhai từng làm lãnh đạo, thấy vậy cũng quen rồi.“Thanh niên còn trẻ, dám tự tin dẫn đầu như thế, nói rõ thời đại đang phát triển, không phải ai cũng muốn kiếm bát sắt đâu.”
Quý Dương chạy tới bên cạnh bà nội: “Ông nội bà nội, cháu nhờ ông bà quá.”
Quý Nguyên cũng xông tới như một quả đạn pháo nhỏ, lao thẳng vào lòng ông nội.
Hàn Dung trêu chọc bọn nhỏ: “Nhớ ông bà sao không về thăm ông bà hả?”
Quý Dương cúi đầu xoắn tay:
“Vậy thì trong nhà chỉ còn một mình mẹ thôi, mẹ nhát gan lắm, đi ngủ cũng phải có con với em trai ngủ cùng mới không sợ đấy.”
Quý Nguyên vạch trần: “Rõ ràng là mẹ nấu ăn ngon quá nên anh không nỡ đi thì có.”
DTV
Thấy hai đứa bé thân thiết với mẹ mới như thế, Hàn Dung và chồng cũng yên lòng.
Đây là lần thứ hai bà nghe nói cô con dâu mới này nấu ăn rất ngon, trong lòng lại càng tò mò hơn, rốt cuộc ngon tới cỡ nào chứ?
Tống Thời Hạ phân loại thức ăn ra xong thì cho vào tủ lạnh.
Thịt do mẹ chồng mua tới nhét đầy cả tủ lạnh, còn có hai con gà vừa mới làm thịt xong.
Tống Thu Sinh cầm ấm nước đi ra.
“Để cháu pha trà cho hai bác, em gái cháu trước kia thường xuyên chạy lên núi, thường mang mấy thứ linh tinh về, nhưng trà này đúng là ngon lắm ạ.”
Tống Thời Hạ ló đầu ra khỏi bếp:
“Cây trà bị người trong thôn bọn con chặt làm củi đốt rồi, con chỉ còn một chút này thôi.”
Tống Thu Sinh cười tươi mời người lớn, “Xem ra chúng ta chỉ được uống lần này nữa thôi.”
Quý Học Nhai cũng có nghiên cứu về trà, ông không nhìn ra trà này thuộc giống nào, nên cực kỳ hứng thú với nó.
Nước ấm đổ vào ly thủy tinh, lá trà bên dưới tản ra theo dòng nước ấm rót vào, hương trà thơm ngát thấm đẫm ruột gan cũng tỏa ra khắp nơi.
Quý Học Nhai chỉ ngửi mùi đã đắm mình vào đó: “Trà ngon!”
Hàn Dung không hiểu nhiều về trà, nhưng bà biết, các loại trà có thể được chồng mình khen như thế, bình thường đều không hề rẻ chút nào.
“Đây là trà Tiểu Tống hái, mấy đứa giữ lại tự uống là được rồi, còn dọn ra làm gì.”
Tống Thu Sinh đặt ấm nước xuống.
“Xem bác nói gì kìa, mình là người một nhà, còn chia ra của ai của ai làm gì.”
Hàn Dung cảm thấy Tống Thu Sinh nói chuyện rất thú vị, cũng thông minh giỏi ăn nói, nếu vẫn chưa có việc làm thì có thể tuyển vào đơn vị làm việc.
“Cháu đang làm việc gì thế?”
“Lúc cải cách vừa mở ra cháu có đi ra ngoài buôn bán, bây giờ thì về quê xem có công việc gì phù hợp với mình hay không.”
Hàn Dung không khỏi kinh ngạc: “Chà, xem ra cháu cũng từng tới thành phố lớn rồi nhỉ!”
Tống Thu Sinh gãi gãi đầu: “Có thể xem là thế ạ.”
Quý Học Nhai nhìn anh ấy một cái, quay sang nói với vợ:
“Chàng trai này có tương lai lắm, tuyển vào đơn vị của em thì thôi đi.
Người ta đã có gan dám ra ngoài xông xáo dựng nghiệp thì sẽ không nghĩ tới chuyện làm công chức đâu.”
Hàn Dung vẫn chưa định từ nhỏ ý định, bà nói thêm: “Đơn vị của bác định tuyển thêm một chân hậu cần, cháu có hứng thú không?”
“Cảm ơn bác đã đánh giá cao cháu như thế, nhưng cháu muốn tìm việc gì đó có tính thử thách hơn, sau này cháu vẫn muốn thử khởi nghiệp ạ.”
Quý Học Nhai từng làm lãnh đạo, thấy vậy cũng quen rồi.
“Thanh niên còn trẻ, dám tự tin dẫn đầu như thế, nói rõ thời đại đang phát triển, không phải ai cũng muốn kiếm bát sắt đâu.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Dương chạy tới bên cạnh bà nội: “Ông nội bà nội, cháu nhờ ông bà quá.”Quý Nguyên cũng xông tới như một quả đạn pháo nhỏ, lao thẳng vào lòng ông nội.Hàn Dung trêu chọc bọn nhỏ: “Nhớ ông bà sao không về thăm ông bà hả?”Quý Dương cúi đầu xoắn tay:“Vậy thì trong nhà chỉ còn một mình mẹ thôi, mẹ nhát gan lắm, đi ngủ cũng phải có con với em trai ngủ cùng mới không sợ đấy.”Quý Nguyên vạch trần: “Rõ ràng là mẹ nấu ăn ngon quá nên anh không nỡ đi thì có.”DTVThấy hai đứa bé thân thiết với mẹ mới như thế, Hàn Dung và chồng cũng yên lòng.Đây là lần thứ hai bà nghe nói cô con dâu mới này nấu ăn rất ngon, trong lòng lại càng tò mò hơn, rốt cuộc ngon tới cỡ nào chứ?Tống Thời Hạ phân loại thức ăn ra xong thì cho vào tủ lạnh.Thịt do mẹ chồng mua tới nhét đầy cả tủ lạnh, còn có hai con gà vừa mới làm thịt xong.Tống Thu Sinh cầm ấm nước đi ra.“Để cháu pha trà cho hai bác, em gái cháu trước kia thường xuyên chạy lên núi, thường mang mấy thứ linh tinh về, nhưng trà này đúng là ngon lắm ạ.”Tống Thời Hạ ló đầu ra khỏi bếp:“Cây trà bị người trong thôn bọn con chặt làm củi đốt rồi, con chỉ còn một chút này thôi.”Tống Thu Sinh cười tươi mời người lớn, “Xem ra chúng ta chỉ được uống lần này nữa thôi.”Quý Học Nhai cũng có nghiên cứu về trà, ông không nhìn ra trà này thuộc giống nào, nên cực kỳ hứng thú với nó.Nước ấm đổ vào ly thủy tinh, lá trà bên dưới tản ra theo dòng nước ấm rót vào, hương trà thơm ngát thấm đẫm ruột gan cũng tỏa ra khắp nơi. Quý Học Nhai chỉ ngửi mùi đã đắm mình vào đó: “Trà ngon!”Hàn Dung không hiểu nhiều về trà, nhưng bà biết, các loại trà có thể được chồng mình khen như thế, bình thường đều không hề rẻ chút nào.“Đây là trà Tiểu Tống hái, mấy đứa giữ lại tự uống là được rồi, còn dọn ra làm gì.”Tống Thu Sinh đặt ấm nước xuống.“Xem bác nói gì kìa, mình là người một nhà, còn chia ra của ai của ai làm gì.”Hàn Dung cảm thấy Tống Thu Sinh nói chuyện rất thú vị, cũng thông minh giỏi ăn nói, nếu vẫn chưa có việc làm thì có thể tuyển vào đơn vị làm việc.“Cháu đang làm việc gì thế?”“Lúc cải cách vừa mở ra cháu có đi ra ngoài buôn bán, bây giờ thì về quê xem có công việc gì phù hợp với mình hay không.”Hàn Dung không khỏi kinh ngạc: “Chà, xem ra cháu cũng từng tới thành phố lớn rồi nhỉ!”Tống Thu Sinh gãi gãi đầu: “Có thể xem là thế ạ.”Quý Học Nhai nhìn anh ấy một cái, quay sang nói với vợ:“Chàng trai này có tương lai lắm, tuyển vào đơn vị của em thì thôi đi.Người ta đã có gan dám ra ngoài xông xáo dựng nghiệp thì sẽ không nghĩ tới chuyện làm công chức đâu.”Hàn Dung vẫn chưa định từ nhỏ ý định, bà nói thêm: “Đơn vị của bác định tuyển thêm một chân hậu cần, cháu có hứng thú không?”“Cảm ơn bác đã đánh giá cao cháu như thế, nhưng cháu muốn tìm việc gì đó có tính thử thách hơn, sau này cháu vẫn muốn thử khởi nghiệp ạ.”Quý Học Nhai từng làm lãnh đạo, thấy vậy cũng quen rồi.“Thanh niên còn trẻ, dám tự tin dẫn đầu như thế, nói rõ thời đại đang phát triển, không phải ai cũng muốn kiếm bát sắt đâu.”