Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 109: Chương 109
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Hôm nay anh không đi làm sao?”Quý Duy Thanh: “Gần đây anh được nghỉ, em có muốn đi đâu không?”Tống Thời Hạ không quen người ở đây, mấy ngày nay anh trai cô hay ra ngoài, chắc đã làm quen với hoàn cảnh xung quanh rồi.“Em không muốn đi đâu, cũng không biết chỗ nào, anh có thể đưa em đến trường học chơi không?”“Có thể, nhưng sức khỏe của em…”“Không còn khó chịu nhiều nữa, chỉ là lúc đi đường không được tự nhiên cho lắm thôi.”Tống Thời Hạ thật sự không biết hai chữ ngại ngùng viết như thế nào.Nếu là cô gái khác thì đã xấu hổ đỏ mặt rồi, còn cô lại nghiêm trang nói với Quý Duy Thanh ngay trên bàn cơm.Quý Duy Thanh cũng không cảm thấy có gì không ổn.Anh du học ở nước ngoài, tiếp xúc với nền giáo dục của phương Tây, không hề cảm thấy cách cô biểu đạt có vấn đề gì.Hàn Dung dẫn theo hai đứa cháu ra ngoài tìm bạn bè trò chuyện, cố ý để lại không gian riêng cho cặp vợ chồng trẻ ở nhà.Trương Uyển Thanh tiếp đãi bà ở văn phòng.“Lần gần đây nhất bà đến văn phòng tìm tôi là lúc nào nhỉ? Hôm nay ngọn gió nào thổi bà đến đây thế.”“Là do con trai tôi và Tiểu Tống đều ở nhà, tôi sợ bọn trẻ không được tự nhiên nên dẫn cháu ra ngoài chơi.”“Người mẹ chồng như bà đúng là tâm lý mà, người khác làm mẹ chồng, thấy con trai thân mật với con dâu thì sẽ thấy khó chịu ngay.”“Tôi khó chịu á? Bà không thấy thằng ba nhà tôi bao nhiêu tuổi rồi? Nó gần ba mươi tuổi mới lấy vợ, tôi không hề phản đối nó với Tiểu Tống khắng khít thân mật với nhau đâu.”Trưởng Uyển Thanh cười: “Đàn ông ba mươi tuổi đâu phải già, huống chi cậu ấy là giáo sư, là một trong những nhân tài xuất sắc của đại học Yên Kinh.Không phải lúc trước A Thanh không tìm thấy, mà là cậu ấy kén chọn.”Hàn Dung rất đồng cảm:“Đúng thế, gặp Tiểu Tống tôi mới hiểu được, lúc trước tôi hoàn toàn không hiểu rõ thằng ba gì cả.”“Tiểu Tống là cô gái tốt, mặc dù trình độ văn hóa hơi thấp, nhưng tính ra thì có được mấy người xứng với trình độ của A Thanh chứ.”Hàn Dung không thèm để ý:“Nó cưới vợ chứ không phải tìm giáo viên gia đình cho con mình, cần gì bằng cấp cao, chỉ cần biết chữ, biết tính toán là được rồi.”Nói đến con cái, Hàn Dung mới nhớ ra.“Đúng rồi, bụng con gái bà vẫn chưa có động tĩnh gì à?”Nhắc đến con gái, Trương Uyển Thanh cũng thấy lo lắng.“Không có, bác sĩ nói mấy năm trước ***** bị lạnh, khó mang thai, cho dù mang thai thì cũng dễ sẩy.Đã kết hôn mấy năm rồi mà không có động tĩnh gì, tôi cũng lo muốn c.h.ế.t đây.”Trước đây Hàn Dung làm ở bệnh viện: “Hay là đến chỗ khác khám thử đi, xem chữa bằng trung y thử xem.”Trương Uyển Thanh bất lực lắc đầu:“Chưa từng dừng uống thuốc, đổi mấy bác sĩ Trung y rồi, đến bác sĩ có tiếng tôi cũng tìm rồi, sức khỏe của con bé quá kém, thể chất dễ bị sẩy thai.”DTVHàn Dung và Trương Uyển Thanh là bạn thân, con gái kết hôn nhiều năm nhưng chưa sinh được con luôn là tâm bệnh của bà ấy.
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
Quý Duy Thanh: “Gần đây anh được nghỉ, em có muốn đi đâu không?”
Tống Thời Hạ không quen người ở đây, mấy ngày nay anh trai cô hay ra ngoài, chắc đã làm quen với hoàn cảnh xung quanh rồi.
“Em không muốn đi đâu, cũng không biết chỗ nào, anh có thể đưa em đến trường học chơi không?”
“Có thể, nhưng sức khỏe của em…”
“Không còn khó chịu nhiều nữa, chỉ là lúc đi đường không được tự nhiên cho lắm thôi.”
Tống Thời Hạ thật sự không biết hai chữ ngại ngùng viết như thế nào.
Nếu là cô gái khác thì đã xấu hổ đỏ mặt rồi, còn cô lại nghiêm trang nói với Quý Duy Thanh ngay trên bàn cơm.
Quý Duy Thanh cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Anh du học ở nước ngoài, tiếp xúc với nền giáo dục của phương Tây, không hề cảm thấy cách cô biểu đạt có vấn đề gì.
Hàn Dung dẫn theo hai đứa cháu ra ngoài tìm bạn bè trò chuyện, cố ý để lại không gian riêng cho cặp vợ chồng trẻ ở nhà.
Trương Uyển Thanh tiếp đãi bà ở văn phòng.
“Lần gần đây nhất bà đến văn phòng tìm tôi là lúc nào nhỉ? Hôm nay ngọn gió nào thổi bà đến đây thế.”
“Là do con trai tôi và Tiểu Tống đều ở nhà, tôi sợ bọn trẻ không được tự nhiên nên dẫn cháu ra ngoài chơi.”
“Người mẹ chồng như bà đúng là tâm lý mà, người khác làm mẹ chồng, thấy con trai thân mật với con dâu thì sẽ thấy khó chịu ngay.”
“Tôi khó chịu á? Bà không thấy thằng ba nhà tôi bao nhiêu tuổi rồi? Nó gần ba mươi tuổi mới lấy vợ, tôi không hề phản đối nó với Tiểu Tống khắng khít thân mật với nhau đâu.”
Trưởng Uyển Thanh cười:
“Đàn ông ba mươi tuổi đâu phải già, huống chi cậu ấy là giáo sư, là một trong những nhân tài xuất sắc của đại học Yên Kinh.
Không phải lúc trước A Thanh không tìm thấy, mà là cậu ấy kén chọn.”
Hàn Dung rất đồng cảm:
“Đúng thế, gặp Tiểu Tống tôi mới hiểu được, lúc trước tôi hoàn toàn không hiểu rõ thằng ba gì cả.”
“Tiểu Tống là cô gái tốt, mặc dù trình độ văn hóa hơi thấp, nhưng tính ra thì có được mấy người xứng với trình độ của A Thanh chứ.”
Hàn Dung không thèm để ý:
“Nó cưới vợ chứ không phải tìm giáo viên gia đình cho con mình, cần gì bằng cấp cao, chỉ cần biết chữ, biết tính toán là được rồi.”
Nói đến con cái, Hàn Dung mới nhớ ra.
“Đúng rồi, bụng con gái bà vẫn chưa có động tĩnh gì à?”
Nhắc đến con gái, Trương Uyển Thanh cũng thấy lo lắng.
“Không có, bác sĩ nói mấy năm trước ***** bị lạnh, khó mang thai, cho dù mang thai thì cũng dễ sẩy.
Đã kết hôn mấy năm rồi mà không có động tĩnh gì, tôi cũng lo muốn c.h.ế.t đây.”
Trước đây Hàn Dung làm ở bệnh viện: “Hay là đến chỗ khác khám thử đi, xem chữa bằng trung y thử xem.”
Trương Uyển Thanh bất lực lắc đầu:
“Chưa từng dừng uống thuốc, đổi mấy bác sĩ Trung y rồi, đến bác sĩ có tiếng tôi cũng tìm rồi, sức khỏe của con bé quá kém, thể chất dễ bị sẩy thai.”
DTV
Hàn Dung và Trương Uyển Thanh là bạn thân, con gái kết hôn nhiều năm nhưng chưa sinh được con luôn là tâm bệnh của bà ấy.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Hôm nay anh không đi làm sao?”Quý Duy Thanh: “Gần đây anh được nghỉ, em có muốn đi đâu không?”Tống Thời Hạ không quen người ở đây, mấy ngày nay anh trai cô hay ra ngoài, chắc đã làm quen với hoàn cảnh xung quanh rồi.“Em không muốn đi đâu, cũng không biết chỗ nào, anh có thể đưa em đến trường học chơi không?”“Có thể, nhưng sức khỏe của em…”“Không còn khó chịu nhiều nữa, chỉ là lúc đi đường không được tự nhiên cho lắm thôi.”Tống Thời Hạ thật sự không biết hai chữ ngại ngùng viết như thế nào.Nếu là cô gái khác thì đã xấu hổ đỏ mặt rồi, còn cô lại nghiêm trang nói với Quý Duy Thanh ngay trên bàn cơm.Quý Duy Thanh cũng không cảm thấy có gì không ổn.Anh du học ở nước ngoài, tiếp xúc với nền giáo dục của phương Tây, không hề cảm thấy cách cô biểu đạt có vấn đề gì.Hàn Dung dẫn theo hai đứa cháu ra ngoài tìm bạn bè trò chuyện, cố ý để lại không gian riêng cho cặp vợ chồng trẻ ở nhà.Trương Uyển Thanh tiếp đãi bà ở văn phòng.“Lần gần đây nhất bà đến văn phòng tìm tôi là lúc nào nhỉ? Hôm nay ngọn gió nào thổi bà đến đây thế.”“Là do con trai tôi và Tiểu Tống đều ở nhà, tôi sợ bọn trẻ không được tự nhiên nên dẫn cháu ra ngoài chơi.”“Người mẹ chồng như bà đúng là tâm lý mà, người khác làm mẹ chồng, thấy con trai thân mật với con dâu thì sẽ thấy khó chịu ngay.”“Tôi khó chịu á? Bà không thấy thằng ba nhà tôi bao nhiêu tuổi rồi? Nó gần ba mươi tuổi mới lấy vợ, tôi không hề phản đối nó với Tiểu Tống khắng khít thân mật với nhau đâu.”Trưởng Uyển Thanh cười: “Đàn ông ba mươi tuổi đâu phải già, huống chi cậu ấy là giáo sư, là một trong những nhân tài xuất sắc của đại học Yên Kinh.Không phải lúc trước A Thanh không tìm thấy, mà là cậu ấy kén chọn.”Hàn Dung rất đồng cảm:“Đúng thế, gặp Tiểu Tống tôi mới hiểu được, lúc trước tôi hoàn toàn không hiểu rõ thằng ba gì cả.”“Tiểu Tống là cô gái tốt, mặc dù trình độ văn hóa hơi thấp, nhưng tính ra thì có được mấy người xứng với trình độ của A Thanh chứ.”Hàn Dung không thèm để ý:“Nó cưới vợ chứ không phải tìm giáo viên gia đình cho con mình, cần gì bằng cấp cao, chỉ cần biết chữ, biết tính toán là được rồi.”Nói đến con cái, Hàn Dung mới nhớ ra.“Đúng rồi, bụng con gái bà vẫn chưa có động tĩnh gì à?”Nhắc đến con gái, Trương Uyển Thanh cũng thấy lo lắng.“Không có, bác sĩ nói mấy năm trước ***** bị lạnh, khó mang thai, cho dù mang thai thì cũng dễ sẩy.Đã kết hôn mấy năm rồi mà không có động tĩnh gì, tôi cũng lo muốn c.h.ế.t đây.”Trước đây Hàn Dung làm ở bệnh viện: “Hay là đến chỗ khác khám thử đi, xem chữa bằng trung y thử xem.”Trương Uyển Thanh bất lực lắc đầu:“Chưa từng dừng uống thuốc, đổi mấy bác sĩ Trung y rồi, đến bác sĩ có tiếng tôi cũng tìm rồi, sức khỏe của con bé quá kém, thể chất dễ bị sẩy thai.”DTVHàn Dung và Trương Uyển Thanh là bạn thân, con gái kết hôn nhiều năm nhưng chưa sinh được con luôn là tâm bệnh của bà ấy.