Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 110: Chương 110

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ ăn canh gà xong thì lại ăn thêm hai cái bánh ngô nữa, bánh đậm vị bắp ngô cực kỳ ngon.Quý Duy Thanh tự giác thu dọn bát đũa đi vào bếp rửa.Tống Thời Hạ thỏa mãn xoa bụng, đây chính là cuộc sống sung sướng mà cô thích.“Anh dẫn em đi dạo.”Tống Thời Hạ vươn tay ra với anh, Quý Duy Thanh cẩn thận đỡ cô dậy.Mặc dù không nhìn ra thay đổi cảm xúc nào trên mặt anh, nhưng mà Tống Thời Hạ có thể cảm nhận được anh không bài xích chuyện hai người thân mật với nhau.Quý Duy Thanh dẫn cô đến con đường rợp bóng cây ở trường học.Tống Thời Hạ cảm nhận được bầu không khí học thuật của ngôi trường đại học hàng đầu này, cảm giác như trong không khí thoang cũng thoảng mùi sách vở.Cô nhớ trước khi bỏ học cấp ba thì đã được trao một khoản trợ cấp và học bổng.Ngoại trừ được miễn học phí thì cô còn nhận được trợ cấp từ trường học, không cần bà nội tốn một đồng nào.Sau này cô quá nghèo, người thân duy nhất sống nương tựa vào đã qua đời.Đứng trước cảnh khốn khổ không đóng nổi học phí như thế, đối với một cô gái 15 tuổi, tương lai chỉ đầy tăm tối và tuyệt vọng.Cô nóng lòng muốn kiếm được tiền, nếu có tiền thì bệnh của bà nội cũng không kéo dài lâu như vậy.Đều tại không có tiền.Sau khi không gian linh tuyền xuất hiện thì cô đã quyết định nghỉ học.Thật ra trong lòng cô hơi tiếc nuối vì mình không tham gia kỳ tuyển sinh đại học, cũng không được trải nghiệm cuộc sống đại học.Học lại cấp ba thì thôi, sáng nào cũng 5 giờ dậy, tối muộn mới tan học, còn vất vả hơn cả đi làm. Nếu có cơ hội, cô cũng muốn thử trải nghiệm cuộc sống đại học một lần, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có thể thi đỗ đại học. Mặc dù cô thuê gia sự dạy mấy thứ ngoại ngữ cho mình vì chuyện làm ăn, nhưng đã quên sạch toán lý hóa rồi.Để một đề hình học đơn giản ở trước mặt e rằng cô cũng không làm được.Quý Duy Thanh vốn hay kiệm lời ít nói, Tống Thời Hạ cũng không quan tâm việc anh ít nói.Hai người sóng vai bước đi, Tống Thời Hạ giữ một khoảng cách nhất định với anh, không thân mật khi ở trong sân trường.Bọn họ đi dạo một vòng thì đến tòa nhà dạy học.Hai hôm nay Quý Duy Thanh được nghỉ, nhưng sinh viên ở trường vẫn đi học.Không ít sinh viên nhìn thấy giáo sư Quý thì chủ động chào hỏi, tất cả đều tò mò nhìn lén Tống Thời Hạ bên cạnh anh.Trông Tống Thời Hạ cũng không lớn hơn bọn họ là bao, các sinh viên đoán có thể cô là sinh viên ngành khác hoặc là giáo viên mới.Không có người nào nghĩ cô là vợ của giáo sư Quý.Trong lòng các học sinh, kiểu người giáo sư Quý thích chắc là dạng cẩn thận chỉn chu.Quý Duy Thanh thấy cô rất được chào đón, còn có sinh viên nam đến bắt chuyện thì cố ý rút gần khoảng cách lại.“Em có muốn đến thư viện không?”Tống Thời Hạ cầu còn không được: “Được ạ, thư viện có cho mượn sách về không?”Quý Duy Thanh lấy một thứ trong túi ra.“Có thể dùng thẻ giáo viên hoặc thẻ sinh viên để mượn sách.”Tống Thời Hạ cười với anh: “Em muốn dùng thẻ của anh mượn mấy cuốn sách để đọc.”Quý Duy Thanh đưa thẻ cho cô: “Em cứ giữ của anh đi, sau này em muốn thì có thể mượn bất cứ lúc nào.” 

Tống Thời Hạ ăn canh gà xong thì lại ăn thêm hai cái bánh ngô nữa, bánh đậm vị bắp ngô cực kỳ ngon.

Quý Duy Thanh tự giác thu dọn bát đũa đi vào bếp rửa.

Tống Thời Hạ thỏa mãn xoa bụng, đây chính là cuộc sống sung sướng mà cô thích.

“Anh dẫn em đi dạo.”

Tống Thời Hạ vươn tay ra với anh, Quý Duy Thanh cẩn thận đỡ cô dậy.

Mặc dù không nhìn ra thay đổi cảm xúc nào trên mặt anh, nhưng mà Tống Thời Hạ có thể cảm nhận được anh không bài xích chuyện hai người thân mật với nhau.

Quý Duy Thanh dẫn cô đến con đường rợp bóng cây ở trường học.

Tống Thời Hạ cảm nhận được bầu không khí học thuật của ngôi trường đại học hàng đầu này, cảm giác như trong không khí thoang cũng thoảng mùi sách vở.

Cô nhớ trước khi bỏ học cấp ba thì đã được trao một khoản trợ cấp và học bổng.

Ngoại trừ được miễn học phí thì cô còn nhận được trợ cấp từ trường học, không cần bà nội tốn một đồng nào.

Sau này cô quá nghèo, người thân duy nhất sống nương tựa vào đã qua đời.

Đứng trước cảnh khốn khổ không đóng nổi học phí như thế, đối với một cô gái 15 tuổi, tương lai chỉ đầy tăm tối và tuyệt vọng.

Cô nóng lòng muốn kiếm được tiền, nếu có tiền thì bệnh của bà nội cũng không kéo dài lâu như vậy.

Đều tại không có tiền.

Sau khi không gian linh tuyền xuất hiện thì cô đã quyết định nghỉ học.

Thật ra trong lòng cô hơi tiếc nuối vì mình không tham gia kỳ tuyển sinh đại học, cũng không được trải nghiệm cuộc sống đại học.

Học lại cấp ba thì thôi, sáng nào cũng 5 giờ dậy, tối muộn mới tan học, còn vất vả hơn cả đi làm.

 

Nếu có cơ hội, cô cũng muốn thử trải nghiệm cuộc sống đại học một lần, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có thể thi đỗ đại học.

 

Mặc dù cô thuê gia sự dạy mấy thứ ngoại ngữ cho mình vì chuyện làm ăn, nhưng đã quên sạch toán lý hóa rồi.

Để một đề hình học đơn giản ở trước mặt e rằng cô cũng không làm được.

Quý Duy Thanh vốn hay kiệm lời ít nói, Tống Thời Hạ cũng không quan tâm việc anh ít nói.

Hai người sóng vai bước đi, Tống Thời Hạ giữ một khoảng cách nhất định với anh, không thân mật khi ở trong sân trường.

Bọn họ đi dạo một vòng thì đến tòa nhà dạy học.

Hai hôm nay Quý Duy Thanh được nghỉ, nhưng sinh viên ở trường vẫn đi học.

Không ít sinh viên nhìn thấy giáo sư Quý thì chủ động chào hỏi, tất cả đều tò mò nhìn lén Tống Thời Hạ bên cạnh anh.

Trông Tống Thời Hạ cũng không lớn hơn bọn họ là bao, các sinh viên đoán có thể cô là sinh viên ngành khác hoặc là giáo viên mới.

Không có người nào nghĩ cô là vợ của giáo sư Quý.

Trong lòng các học sinh, kiểu người giáo sư Quý thích chắc là dạng cẩn thận chỉn chu.

Quý Duy Thanh thấy cô rất được chào đón, còn có sinh viên nam đến bắt chuyện thì cố ý rút gần khoảng cách lại.

“Em có muốn đến thư viện không?”

Tống Thời Hạ cầu còn không được: “Được ạ, thư viện có cho mượn sách về không?”

Quý Duy Thanh lấy một thứ trong túi ra.

“Có thể dùng thẻ giáo viên hoặc thẻ sinh viên để mượn sách.”

Tống Thời Hạ cười với anh: “Em muốn dùng thẻ của anh mượn mấy cuốn sách để đọc.”

Quý Duy Thanh đưa thẻ cho cô: “Em cứ giữ của anh đi, sau này em muốn thì có thể mượn bất cứ lúc nào.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ ăn canh gà xong thì lại ăn thêm hai cái bánh ngô nữa, bánh đậm vị bắp ngô cực kỳ ngon.Quý Duy Thanh tự giác thu dọn bát đũa đi vào bếp rửa.Tống Thời Hạ thỏa mãn xoa bụng, đây chính là cuộc sống sung sướng mà cô thích.“Anh dẫn em đi dạo.”Tống Thời Hạ vươn tay ra với anh, Quý Duy Thanh cẩn thận đỡ cô dậy.Mặc dù không nhìn ra thay đổi cảm xúc nào trên mặt anh, nhưng mà Tống Thời Hạ có thể cảm nhận được anh không bài xích chuyện hai người thân mật với nhau.Quý Duy Thanh dẫn cô đến con đường rợp bóng cây ở trường học.Tống Thời Hạ cảm nhận được bầu không khí học thuật của ngôi trường đại học hàng đầu này, cảm giác như trong không khí thoang cũng thoảng mùi sách vở.Cô nhớ trước khi bỏ học cấp ba thì đã được trao một khoản trợ cấp và học bổng.Ngoại trừ được miễn học phí thì cô còn nhận được trợ cấp từ trường học, không cần bà nội tốn một đồng nào.Sau này cô quá nghèo, người thân duy nhất sống nương tựa vào đã qua đời.Đứng trước cảnh khốn khổ không đóng nổi học phí như thế, đối với một cô gái 15 tuổi, tương lai chỉ đầy tăm tối và tuyệt vọng.Cô nóng lòng muốn kiếm được tiền, nếu có tiền thì bệnh của bà nội cũng không kéo dài lâu như vậy.Đều tại không có tiền.Sau khi không gian linh tuyền xuất hiện thì cô đã quyết định nghỉ học.Thật ra trong lòng cô hơi tiếc nuối vì mình không tham gia kỳ tuyển sinh đại học, cũng không được trải nghiệm cuộc sống đại học.Học lại cấp ba thì thôi, sáng nào cũng 5 giờ dậy, tối muộn mới tan học, còn vất vả hơn cả đi làm. Nếu có cơ hội, cô cũng muốn thử trải nghiệm cuộc sống đại học một lần, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có thể thi đỗ đại học. Mặc dù cô thuê gia sự dạy mấy thứ ngoại ngữ cho mình vì chuyện làm ăn, nhưng đã quên sạch toán lý hóa rồi.Để một đề hình học đơn giản ở trước mặt e rằng cô cũng không làm được.Quý Duy Thanh vốn hay kiệm lời ít nói, Tống Thời Hạ cũng không quan tâm việc anh ít nói.Hai người sóng vai bước đi, Tống Thời Hạ giữ một khoảng cách nhất định với anh, không thân mật khi ở trong sân trường.Bọn họ đi dạo một vòng thì đến tòa nhà dạy học.Hai hôm nay Quý Duy Thanh được nghỉ, nhưng sinh viên ở trường vẫn đi học.Không ít sinh viên nhìn thấy giáo sư Quý thì chủ động chào hỏi, tất cả đều tò mò nhìn lén Tống Thời Hạ bên cạnh anh.Trông Tống Thời Hạ cũng không lớn hơn bọn họ là bao, các sinh viên đoán có thể cô là sinh viên ngành khác hoặc là giáo viên mới.Không có người nào nghĩ cô là vợ của giáo sư Quý.Trong lòng các học sinh, kiểu người giáo sư Quý thích chắc là dạng cẩn thận chỉn chu.Quý Duy Thanh thấy cô rất được chào đón, còn có sinh viên nam đến bắt chuyện thì cố ý rút gần khoảng cách lại.“Em có muốn đến thư viện không?”Tống Thời Hạ cầu còn không được: “Được ạ, thư viện có cho mượn sách về không?”Quý Duy Thanh lấy một thứ trong túi ra.“Có thể dùng thẻ giáo viên hoặc thẻ sinh viên để mượn sách.”Tống Thời Hạ cười với anh: “Em muốn dùng thẻ của anh mượn mấy cuốn sách để đọc.”Quý Duy Thanh đưa thẻ cho cô: “Em cứ giữ của anh đi, sau này em muốn thì có thể mượn bất cứ lúc nào.” 

Chương 110: Chương 110