Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 112: Chương 112

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô hất cằm ra hiệu với Quý Duy Thanh.“Người kia đến tìm anh sao?”Quý Duy Thanh thản nhiên đáp: “Giáo viên trong tổ bộ môn, có một lần anh nhờ cô ấy giúp đỡ.”Tống Thời Hạ ôm tâm lý hóng hớt không ngại to chuyện, nhất định phải đứng đợi ở cửa chờ người ta đến.Vương Mỹ Linh chạy thẳng đến đây, cô ta thở hổn hển đi đến trước mặt Quý Duy Thanh, cười tươi nói.“Giáo sư Quý, cuối cùng anh cũng về rồi, lần này anh đi công tác có mệt không?”Quý Duy Thanh nhìn về phía Tống Thời Hạ, thấy cô đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác, vui vẻ chờ xem trò hay.“Tôi vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm, vợ tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ cho tôi mang đi.”Tống Thời Hạ không ngờ anh ấy lại nói chuyện thẳng thắng như vậy.Hỏi một đằng đáp một nẻo, vừa mở miệng đã chặn họng người ta, khiến đối phương không còn cười nổi.Cô chỉ đành phải nói đỡ cho anh: “Chào cô Vương, tôi là vợ của anh Quý.”Vương Mỹ Linh không dám nhìn thẳng vào cô.Cô ta luôn có cảm giác tự ti và thua kém khi đối mặt với những người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp.Lòng can đảm mà cô ta ấp ủ hoàn toàn bị phá hủy, nên chỉ đành cười gượng.“Chào cô Quý, hai người định đến thư viện hả?”Tống Thời Hạ cười đáp:“Cô Vương cứ gọi tôi là Tiểu Tống là được rồi, chúng tôi đang định đến thư viện mượn mấy quyển sách.”Vương Mỹ Linh ngẩng đầu lên nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi chỉ đến để chào hỏi cả hai thôi.”“Vâng, tôi và anh Quý kết hôn vội quá không có chuẩn bị kẹo mừng, để hôm nào rảnh chúng tôi sẽ bù lại cho mọi người nhé.” Vương Mỹ Linh gần như bỏ chạy trối chết.Tống Thời Hạ oán giận liếc anh: “Anh không nói chuyện ý tứ một chút được hả?”Quý Duy Thanh khó hiểu.“Em không thích cách giải quyết của anh à?”Cũng không phải là không thích.“Anh nói chuyện thẳng thắng quá, chẳng để ý đến mặt mũi và lòng tự tôn của đối phương gì hết.Dù sao người ta cũng là phụ nữ, nếu bị anh chọc khóc trước mặt bàn dân thiên hạ thì phải làm sao bây giờ?”“Đều là đồng nghiệp trong trường, tuy chẳng làm chung, nhưng cũng không nên khiến cho mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau trở nên khó xử như vậy.”Cảm giác đối với các mối quan hệ xã giao của Quý Duy Thanh gần như bằng không.Tống Thời Hạ xem như đã nhận ra.Đạo đức và lối sống của anh đều bình thường, nhưng hình như tư duy xã giao của Quý Duy Thanh hơi lạnh nhạt và cứng ngắc.Nói trắng ra là EQ thấp.“Còn nữa, em cũng không nói dối cô giáo Vương về chuyện kẹo mừng, anh đừng quên những người làm chung với mình và cả những đồng nghiệp khác nữa đấy.”Với cái tính cách im ỉm của Quý Duy Thanh, muốn anh chủ động thông báo mình đã kết hôn còn khó hơn lên trời.Chủ động phát kẹo mừng cũng có thể kéo gần mối quan hệ đồng nghiệp.Tống Thời Hạ mượn hai cuốn “Bá tước Monte Cristo” và “Kiêu hãnh và định kiến” trong thư viện.Quý Duy Thanh ngó bìa sách hỏi: “Em thích những tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài à?”Tống Thời Hạ đưa sách cho anh, đáp:DTV“Em chưa đọc nên đương nhiên tò mò rồi, không như ai kia kể chuyện kể một nửa, em đành phải tìm bản dịch đọc thôi.” 

Cô hất cằm ra hiệu với Quý Duy Thanh.

“Người kia đến tìm anh sao?”

Quý Duy Thanh thản nhiên đáp: “Giáo viên trong tổ bộ môn, có một lần anh nhờ cô ấy giúp đỡ.”

Tống Thời Hạ ôm tâm lý hóng hớt không ngại to chuyện, nhất định phải đứng đợi ở cửa chờ người ta đến.

Vương Mỹ Linh chạy thẳng đến đây, cô ta thở hổn hển đi đến trước mặt Quý Duy Thanh, cười tươi nói.

“Giáo sư Quý, cuối cùng anh cũng về rồi, lần này anh đi công tác có mệt không?”

Quý Duy Thanh nhìn về phía Tống Thời Hạ, thấy cô đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác, vui vẻ chờ xem trò hay.

“Tôi vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm, vợ tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ cho tôi mang đi.”

Tống Thời Hạ không ngờ anh ấy lại nói chuyện thẳng thắng như vậy.

Hỏi một đằng đáp một nẻo, vừa mở miệng đã chặn họng người ta, khiến đối phương không còn cười nổi.

Cô chỉ đành phải nói đỡ cho anh: “Chào cô Vương, tôi là vợ của anh Quý.”

Vương Mỹ Linh không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô ta luôn có cảm giác tự ti và thua kém khi đối mặt với những người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp.

Lòng can đảm mà cô ta ấp ủ hoàn toàn bị phá hủy, nên chỉ đành cười gượng.

“Chào cô Quý, hai người định đến thư viện hả?”

Tống Thời Hạ cười đáp:

“Cô Vương cứ gọi tôi là Tiểu Tống là được rồi, chúng tôi đang định đến thư viện mượn mấy quyển sách.”

Vương Mỹ Linh ngẩng đầu lên nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi chỉ đến để chào hỏi cả hai thôi.”

“Vâng, tôi và anh Quý kết hôn vội quá không có chuẩn bị kẹo mừng, để hôm nào rảnh chúng tôi sẽ bù lại cho mọi người nhé.”

 

Vương Mỹ Linh gần như bỏ chạy trối chết.

Tống Thời Hạ oán giận liếc anh: “Anh không nói chuyện ý tứ một chút được hả?”

Quý Duy Thanh khó hiểu.

“Em không thích cách giải quyết của anh à?”

Cũng không phải là không thích.

“Anh nói chuyện thẳng thắng quá, chẳng để ý đến mặt mũi và lòng tự tôn của đối phương gì hết.

Dù sao người ta cũng là phụ nữ, nếu bị anh chọc khóc trước mặt bàn dân thiên hạ thì phải làm sao bây giờ?”

“Đều là đồng nghiệp trong trường, tuy chẳng làm chung, nhưng cũng không nên khiến cho mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau trở nên khó xử như vậy.”

Cảm giác đối với các mối quan hệ xã giao của Quý Duy Thanh gần như bằng không.

Tống Thời Hạ xem như đã nhận ra.

Đạo đức và lối sống của anh đều bình thường, nhưng hình như tư duy xã giao của Quý Duy Thanh hơi lạnh nhạt và cứng ngắc.

Nói trắng ra là EQ thấp.

“Còn nữa, em cũng không nói dối cô giáo Vương về chuyện kẹo mừng, anh đừng quên những người làm chung với mình và cả những đồng nghiệp khác nữa đấy.”

Với cái tính cách im ỉm của Quý Duy Thanh, muốn anh chủ động thông báo mình đã kết hôn còn khó hơn lên trời.

Chủ động phát kẹo mừng cũng có thể kéo gần mối quan hệ đồng nghiệp.

Tống Thời Hạ mượn hai cuốn “Bá tước Monte Cristo” và “Kiêu hãnh và định kiến” trong thư viện.

Quý Duy Thanh ngó bìa sách hỏi: “Em thích những tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài à?”

Tống Thời Hạ đưa sách cho anh, đáp:

DTV

“Em chưa đọc nên đương nhiên tò mò rồi, không như ai kia kể chuyện kể một nửa, em đành phải tìm bản dịch đọc thôi.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô hất cằm ra hiệu với Quý Duy Thanh.“Người kia đến tìm anh sao?”Quý Duy Thanh thản nhiên đáp: “Giáo viên trong tổ bộ môn, có một lần anh nhờ cô ấy giúp đỡ.”Tống Thời Hạ ôm tâm lý hóng hớt không ngại to chuyện, nhất định phải đứng đợi ở cửa chờ người ta đến.Vương Mỹ Linh chạy thẳng đến đây, cô ta thở hổn hển đi đến trước mặt Quý Duy Thanh, cười tươi nói.“Giáo sư Quý, cuối cùng anh cũng về rồi, lần này anh đi công tác có mệt không?”Quý Duy Thanh nhìn về phía Tống Thời Hạ, thấy cô đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác, vui vẻ chờ xem trò hay.“Tôi vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm, vợ tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ cho tôi mang đi.”Tống Thời Hạ không ngờ anh ấy lại nói chuyện thẳng thắng như vậy.Hỏi một đằng đáp một nẻo, vừa mở miệng đã chặn họng người ta, khiến đối phương không còn cười nổi.Cô chỉ đành phải nói đỡ cho anh: “Chào cô Vương, tôi là vợ của anh Quý.”Vương Mỹ Linh không dám nhìn thẳng vào cô.Cô ta luôn có cảm giác tự ti và thua kém khi đối mặt với những người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp.Lòng can đảm mà cô ta ấp ủ hoàn toàn bị phá hủy, nên chỉ đành cười gượng.“Chào cô Quý, hai người định đến thư viện hả?”Tống Thời Hạ cười đáp:“Cô Vương cứ gọi tôi là Tiểu Tống là được rồi, chúng tôi đang định đến thư viện mượn mấy quyển sách.”Vương Mỹ Linh ngẩng đầu lên nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi chỉ đến để chào hỏi cả hai thôi.”“Vâng, tôi và anh Quý kết hôn vội quá không có chuẩn bị kẹo mừng, để hôm nào rảnh chúng tôi sẽ bù lại cho mọi người nhé.” Vương Mỹ Linh gần như bỏ chạy trối chết.Tống Thời Hạ oán giận liếc anh: “Anh không nói chuyện ý tứ một chút được hả?”Quý Duy Thanh khó hiểu.“Em không thích cách giải quyết của anh à?”Cũng không phải là không thích.“Anh nói chuyện thẳng thắng quá, chẳng để ý đến mặt mũi và lòng tự tôn của đối phương gì hết.Dù sao người ta cũng là phụ nữ, nếu bị anh chọc khóc trước mặt bàn dân thiên hạ thì phải làm sao bây giờ?”“Đều là đồng nghiệp trong trường, tuy chẳng làm chung, nhưng cũng không nên khiến cho mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau trở nên khó xử như vậy.”Cảm giác đối với các mối quan hệ xã giao của Quý Duy Thanh gần như bằng không.Tống Thời Hạ xem như đã nhận ra.Đạo đức và lối sống của anh đều bình thường, nhưng hình như tư duy xã giao của Quý Duy Thanh hơi lạnh nhạt và cứng ngắc.Nói trắng ra là EQ thấp.“Còn nữa, em cũng không nói dối cô giáo Vương về chuyện kẹo mừng, anh đừng quên những người làm chung với mình và cả những đồng nghiệp khác nữa đấy.”Với cái tính cách im ỉm của Quý Duy Thanh, muốn anh chủ động thông báo mình đã kết hôn còn khó hơn lên trời.Chủ động phát kẹo mừng cũng có thể kéo gần mối quan hệ đồng nghiệp.Tống Thời Hạ mượn hai cuốn “Bá tước Monte Cristo” và “Kiêu hãnh và định kiến” trong thư viện.Quý Duy Thanh ngó bìa sách hỏi: “Em thích những tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài à?”Tống Thời Hạ đưa sách cho anh, đáp:DTV“Em chưa đọc nên đương nhiên tò mò rồi, không như ai kia kể chuyện kể một nửa, em đành phải tìm bản dịch đọc thôi.” 

Chương 112: Chương 112