Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 111: Chương 111

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nói đến đây, Quý Duy Thanh bỗng nhớ đến lời răn dạy của mẹ vào sáng nay.“Ở nhà hết tiền rồi à?”Tống Thời Hạ thấy khó hiểu: “Không ạ, sao anh lại hỏi vậy?”“Không có gì, nếu như không đủ tiền thì cứ nhắc anh.”DTVTống Thời Hạ nói đùa với anh:“Không phải tiền lương của anh đều nằm trong ngăn kéo sao? Nếu tiêu hết rồi thì anh lấy tiền ở đâu ra?”Quý Duy Thanh nói: “Ngăn kéo là tiền lương, anh còn một sổ tiết kiệm gửi tiền thưởng.”Đây là lời phát biểu của người giàu sao!Trong phòng học có tiếng mấy giáo viên đang vui đùa.“Cô Vương, tôi nghe nói giáo sư Quý mới đi công tác về, cô không đến thăm sao?”Vương Mỹ Linh đỏ bừng mặt.“Mọi người đừng trêu tôi nữa, tôi với giáo sư Quý chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.”“Sao nhắc đến đồng nghiệp mà cô lại đỏ mặt vậy? Nam chưa lấy vợ, nữ chưa lấy chồng, chẳng lẽ cô không muốn chinh phục giáo sư Quý sao?”Vương Mỹ Linh xấu hổ vô cùng.“Ôi, mọi người đừng nói nữa! Đến con giá nhà ngoại giao mà giáo sư Quý còn không thích, mọi người cần gì cười nhạo tôi như thế!”Không biết ai nói một câu: “Biết đâu giáo sư Quý từ chối vì cô thì sao?”Có người hùa theo:“Đúng đó, bên cạnh giáo sư Quý không có cô gái nào khác, hai người cũng từng làm việc với nhau, cô ở gần anh ấy thì sẽ có ưu thế hơn chứ.”Vương Mỹ Linh có ý với giáo sư Quý. Thấy hiệu trưởng giới thiệu nhiều cô gái ưu tú như vậy cho giáo sư Quý, mà cô ta chỉ là một giáo viên dạy văn bình thường, điều duy nhất có thể làm cho anh là làm thơ, cô ta tự ti nên không dám chủ động.Nghe các đồng nghiệp khuyến khích như vậy, tro tàn lại cháy lên trong lòng cô ta.Trong văn phòng, có người nhìn thấy giáo sư Quý đến thư viện với một cô gái xa lạ.“Mau nhìn đi, có một người phụ nữ bên cạnh giáo sư Quý kìa.”Vương Mỹ Linh vội chen lên trước cửa sổ.Bên cạnh giáo sư Quý đúng là có một cô gái, đồng thời hai người cũng rất thân thiết.Từ góc nhìn của các cô thì trông đối phương như chim non nép vào người anh vậy.“Cô gái này là ai vậy? Họ hàng nhà giáo sư Quý à.”“Trông còn rất trẻ, chắc là họ hàng hoặc em gái của giáo sư Quý.”“Cũng có thể là học sinh, lớp chúng tôi có vài em sinh viên thường dùng thẻ thư viện của tôi để mượn sách.”Lúc này, Vương Mỹ Linh mới thấy yên lòng phần nào.“Tôi đi chào hỏi giáo sư Quý.”Mọi người nhao nhao tỏ vẻ hiểu ý, Vương Mỹ Linh đây là muốn theo đuổi giáo sư Quý.Đợi Vương Mỹ Linh đi rồi, người trong phòng làm việc tụ tập lại một chỗ.“Các cô cảm thấy cô ta có làm được không?”“Bề ngoài của Vương Mỹ Linh bình thường, còn không xinh bằng cháu gái của hiệu trưởng.”“Giáo sư Quý không nhìn vẻ ngoài, biết đâu anh ấy lại thích kiểu như Vương Mỹ Linh thì sao.”Vương Mỹ Linh chỉnh lại b.í.m tóc, vuốt lại những nếp nhăn trên áo.Cô ta tưởng tượng xem *****ên nên nói gì khi gặp giáo sư Quý, câu nói *****ên chắc là nên hỏi anh đi công tác có mệt không.Cách từ xa, Tống Thời Hạ đã nhìn thấy Vương Mỹ Linh chạy về phía này. 

Nói đến đây, Quý Duy Thanh bỗng nhớ đến lời răn dạy của mẹ vào sáng nay.

“Ở nhà hết tiền rồi à?”

Tống Thời Hạ thấy khó hiểu: “Không ạ, sao anh lại hỏi vậy?”

“Không có gì, nếu như không đủ tiền thì cứ nhắc anh.”

DTV

Tống Thời Hạ nói đùa với anh:

“Không phải tiền lương của anh đều nằm trong ngăn kéo sao? Nếu tiêu hết rồi thì anh lấy tiền ở đâu ra?”

Quý Duy Thanh nói: “Ngăn kéo là tiền lương, anh còn một sổ tiết kiệm gửi tiền thưởng.”

Đây là lời phát biểu của người giàu sao!

Trong phòng học có tiếng mấy giáo viên đang vui đùa.

“Cô Vương, tôi nghe nói giáo sư Quý mới đi công tác về, cô không đến thăm sao?”

Vương Mỹ Linh đỏ bừng mặt.

“Mọi người đừng trêu tôi nữa, tôi với giáo sư Quý chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.”

“Sao nhắc đến đồng nghiệp mà cô lại đỏ mặt vậy? Nam chưa lấy vợ, nữ chưa lấy chồng, chẳng lẽ cô không muốn chinh phục giáo sư Quý sao?”

Vương Mỹ Linh xấu hổ vô cùng.

“Ôi, mọi người đừng nói nữa! Đến con giá nhà ngoại giao mà giáo sư Quý còn không thích, mọi người cần gì cười nhạo tôi như thế!”

Không biết ai nói một câu: “Biết đâu giáo sư Quý từ chối vì cô thì sao?”

Có người hùa theo:

“Đúng đó, bên cạnh giáo sư Quý không có cô gái nào khác, hai người cũng từng làm việc với nhau, cô ở gần anh ấy thì sẽ có ưu thế hơn chứ.”

Vương Mỹ Linh có ý với giáo sư Quý.

 

Thấy hiệu trưởng giới thiệu nhiều cô gái ưu tú như vậy cho giáo sư Quý, mà cô ta chỉ là một giáo viên dạy văn bình thường, điều duy nhất có thể làm cho anh là làm thơ, cô ta tự ti nên không dám chủ động.

Nghe các đồng nghiệp khuyến khích như vậy, tro tàn lại cháy lên trong lòng cô ta.

Trong văn phòng, có người nhìn thấy giáo sư Quý đến thư viện với một cô gái xa lạ.

“Mau nhìn đi, có một người phụ nữ bên cạnh giáo sư Quý kìa.”

Vương Mỹ Linh vội chen lên trước cửa sổ.

Bên cạnh giáo sư Quý đúng là có một cô gái, đồng thời hai người cũng rất thân thiết.

Từ góc nhìn của các cô thì trông đối phương như chim non nép vào người anh vậy.

“Cô gái này là ai vậy? Họ hàng nhà giáo sư Quý à.”

“Trông còn rất trẻ, chắc là họ hàng hoặc em gái của giáo sư Quý.”

“Cũng có thể là học sinh, lớp chúng tôi có vài em sinh viên thường dùng thẻ thư viện của tôi để mượn sách.”

Lúc này, Vương Mỹ Linh mới thấy yên lòng phần nào.

“Tôi đi chào hỏi giáo sư Quý.”

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ hiểu ý, Vương Mỹ Linh đây là muốn theo đuổi giáo sư Quý.

Đợi Vương Mỹ Linh đi rồi, người trong phòng làm việc tụ tập lại một chỗ.

“Các cô cảm thấy cô ta có làm được không?”

“Bề ngoài của Vương Mỹ Linh bình thường, còn không xinh bằng cháu gái của hiệu trưởng.”

“Giáo sư Quý không nhìn vẻ ngoài, biết đâu anh ấy lại thích kiểu như Vương Mỹ Linh thì sao.”

Vương Mỹ Linh chỉnh lại b.í.m tóc, vuốt lại những nếp nhăn trên áo.

Cô ta tưởng tượng xem *****ên nên nói gì khi gặp giáo sư Quý, câu nói *****ên chắc là nên hỏi anh đi công tác có mệt không.

Cách từ xa, Tống Thời Hạ đã nhìn thấy Vương Mỹ Linh chạy về phía này.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nói đến đây, Quý Duy Thanh bỗng nhớ đến lời răn dạy của mẹ vào sáng nay.“Ở nhà hết tiền rồi à?”Tống Thời Hạ thấy khó hiểu: “Không ạ, sao anh lại hỏi vậy?”“Không có gì, nếu như không đủ tiền thì cứ nhắc anh.”DTVTống Thời Hạ nói đùa với anh:“Không phải tiền lương của anh đều nằm trong ngăn kéo sao? Nếu tiêu hết rồi thì anh lấy tiền ở đâu ra?”Quý Duy Thanh nói: “Ngăn kéo là tiền lương, anh còn một sổ tiết kiệm gửi tiền thưởng.”Đây là lời phát biểu của người giàu sao!Trong phòng học có tiếng mấy giáo viên đang vui đùa.“Cô Vương, tôi nghe nói giáo sư Quý mới đi công tác về, cô không đến thăm sao?”Vương Mỹ Linh đỏ bừng mặt.“Mọi người đừng trêu tôi nữa, tôi với giáo sư Quý chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.”“Sao nhắc đến đồng nghiệp mà cô lại đỏ mặt vậy? Nam chưa lấy vợ, nữ chưa lấy chồng, chẳng lẽ cô không muốn chinh phục giáo sư Quý sao?”Vương Mỹ Linh xấu hổ vô cùng.“Ôi, mọi người đừng nói nữa! Đến con giá nhà ngoại giao mà giáo sư Quý còn không thích, mọi người cần gì cười nhạo tôi như thế!”Không biết ai nói một câu: “Biết đâu giáo sư Quý từ chối vì cô thì sao?”Có người hùa theo:“Đúng đó, bên cạnh giáo sư Quý không có cô gái nào khác, hai người cũng từng làm việc với nhau, cô ở gần anh ấy thì sẽ có ưu thế hơn chứ.”Vương Mỹ Linh có ý với giáo sư Quý. Thấy hiệu trưởng giới thiệu nhiều cô gái ưu tú như vậy cho giáo sư Quý, mà cô ta chỉ là một giáo viên dạy văn bình thường, điều duy nhất có thể làm cho anh là làm thơ, cô ta tự ti nên không dám chủ động.Nghe các đồng nghiệp khuyến khích như vậy, tro tàn lại cháy lên trong lòng cô ta.Trong văn phòng, có người nhìn thấy giáo sư Quý đến thư viện với một cô gái xa lạ.“Mau nhìn đi, có một người phụ nữ bên cạnh giáo sư Quý kìa.”Vương Mỹ Linh vội chen lên trước cửa sổ.Bên cạnh giáo sư Quý đúng là có một cô gái, đồng thời hai người cũng rất thân thiết.Từ góc nhìn của các cô thì trông đối phương như chim non nép vào người anh vậy.“Cô gái này là ai vậy? Họ hàng nhà giáo sư Quý à.”“Trông còn rất trẻ, chắc là họ hàng hoặc em gái của giáo sư Quý.”“Cũng có thể là học sinh, lớp chúng tôi có vài em sinh viên thường dùng thẻ thư viện của tôi để mượn sách.”Lúc này, Vương Mỹ Linh mới thấy yên lòng phần nào.“Tôi đi chào hỏi giáo sư Quý.”Mọi người nhao nhao tỏ vẻ hiểu ý, Vương Mỹ Linh đây là muốn theo đuổi giáo sư Quý.Đợi Vương Mỹ Linh đi rồi, người trong phòng làm việc tụ tập lại một chỗ.“Các cô cảm thấy cô ta có làm được không?”“Bề ngoài của Vương Mỹ Linh bình thường, còn không xinh bằng cháu gái của hiệu trưởng.”“Giáo sư Quý không nhìn vẻ ngoài, biết đâu anh ấy lại thích kiểu như Vương Mỹ Linh thì sao.”Vương Mỹ Linh chỉnh lại b.í.m tóc, vuốt lại những nếp nhăn trên áo.Cô ta tưởng tượng xem *****ên nên nói gì khi gặp giáo sư Quý, câu nói *****ên chắc là nên hỏi anh đi công tác có mệt không.Cách từ xa, Tống Thời Hạ đã nhìn thấy Vương Mỹ Linh chạy về phía này. 

Chương 111: Chương 111