Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 143: Chương 143

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ khẽ cắn lên xương quai xanh anh, để lại một dấu hôn, anh mặc áo sơ mi nên che được.Kết quả là cô thấy anh mở tủ quần áo ra, thay chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bằng một chiếc áo cổ tròn.Vốn dĩ dấu hôn có thể được cổ áo sơ mi che lại nhưng bây giờ lại thấp thoáng lờ mờ.Tống Thời Hạ ôm trán: “Có phải anh muốn hại em không hả?”Bị mẹ chồng và chị cả thấy, chắc cô c.h.ế.t luôn tại chỗ mất.DTVQuý Duy Thanh không hiểu gì, chẳng lẽ cô làm như vậy không phải vì muốn công khai chủ quyền sao?Chắc lần này anh đã hiểu đúng ý rồi nhỉ.Tống Thời Hạ nhìn gương mặt vô tội của anh thì cảm thấy mình như đứa xấu xa tội ác tày trời.Kệ đi, cô giả vờ không thấy là được, xem như anh bị muỗi đốt.Tống Thời Hạ không vào bếp, nhưng món chính hôm nay bánh ú được cô mang đến.Mặc dù bánh ú nhỏ nhưng rất ngon nên được Hàn Dung lấy ra bày lên bàn.Quý Nhiễm trêu chọc: “Em dâu gói bánh ú khéo quá.”Hàn Dung vớt cái bánh ú cuối cùng ra.“Chứ sao nữa, bánh nhỏ như vậy ăn một miếng là hết rồi.”Quý Nhiễm ăn thử một miếng bánh nhân trứng muối.“Không đến mức đó đâu, một người một cái là đủ, hàng năm bánh ú mứt táo to đùng ăn được mấy cái đã ngán rồi.”Hàn Dung lắc đầu:“Đám thanh niên bọn con sống trong phúc mà không biết hưởng, ăn bánh ú mà cũng ngán.” Quý Học Nhai và con rể chơi cờ vây còn chưa phân thắng bại, ngoài phòng khách đã gọi ra ăn cơm.“Đi thôi, ăn cơm trước đã.”Ông ấy nhớ bánh ú nhân thịt nên nhất định phải ăn.Không cho ông ấy ăn thịt, nhưng bánh ú nhân thịt chắc là không sao.Quý Học Nhai có bệnh, kết quả kiểm tra sức khỏe bảo ông ấy nên ít ăn đồ dầu mỡ và có muối, liên tục nửa tháng đồ ăn trong nhà cứ như cho thỏ ăn, không có tí chất béo nào.Khi còn trẻ ông ấy đánh đổi tính mạng để bảo vệ quốc gia, không phải chỉ mong thái bình rồi được ăn thịt sao?Trong phòng khách có để một cái cốc tráng mén không biết là của ai, ông ấy uống ừng ực một hơi hết sạch, chỉ còn lá trà đọng ở đáy.Quý Học Nhai chép miệng: “Trà này ngon đấy, ai bỏ thêm đường vào đó? Sao lại ngọt vậy?”Trần Khang tiện tay cầm một bình trà trên bàn lên.“Có phải cái này không ạ?”Quý Học Nhai nhìn nhãn hiệu đề bên ngoài rồi nói: “Trà hoa hồng táo đỏ long nhãn? Ôi, sao giống loại cho phụ nữ uống vậy.”Quý Nhiễm mang đồ ăn ra: “Ba, ba uống nước của Yên Nhiên rồi, lát nữa em ấy sẽ khóc cho ba xem.”“Uống nước của con bé thì sao, dù sao ba cũng là ba của nó mà!”Trần Khang lấy bánh trà ra.Quý Học Nhai vô tình liếc qua: “Đồ ngon đấy, mùi trà này giống trà Phổ Nhĩ!”Quý Học Nhai chia đôi lọ trà với con rể, để trà hoa nhài phụ nữ uống sang một bên.Ông ấy không nhịn được mà càu nhàu: “Làm trà nhài làm gì, lãng phí trà.”Hàn Dung đi ngang qua cạnh chồng: “Anh hãy biết thỏa mãn đi, có đồ uống còn kén chọn nữa, đó là tấm lòng của Tiểu Tống đó.”Quý Học Nhai không kiên nhẫn phất tay: “Ôi dào, anh biết rồi, em dọn cơm nhanh lên đi.” 

Tống Thời Hạ khẽ cắn lên xương quai xanh anh, để lại một dấu hôn, anh mặc áo sơ mi nên che được.

Kết quả là cô thấy anh mở tủ quần áo ra, thay chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bằng một chiếc áo cổ tròn.

Vốn dĩ dấu hôn có thể được cổ áo sơ mi che lại nhưng bây giờ lại thấp thoáng lờ mờ.

Tống Thời Hạ ôm trán: “Có phải anh muốn hại em không hả?”

Bị mẹ chồng và chị cả thấy, chắc cô c.h.ế.t luôn tại chỗ mất.

DTV

Quý Duy Thanh không hiểu gì, chẳng lẽ cô làm như vậy không phải vì muốn công khai chủ quyền sao?

Chắc lần này anh đã hiểu đúng ý rồi nhỉ.

Tống Thời Hạ nhìn gương mặt vô tội của anh thì cảm thấy mình như đứa xấu xa tội ác tày trời.

Kệ đi, cô giả vờ không thấy là được, xem như anh bị muỗi đốt.

Tống Thời Hạ không vào bếp, nhưng món chính hôm nay bánh ú được cô mang đến.

Mặc dù bánh ú nhỏ nhưng rất ngon nên được Hàn Dung lấy ra bày lên bàn.

Quý Nhiễm trêu chọc: “Em dâu gói bánh ú khéo quá.”

Hàn Dung vớt cái bánh ú cuối cùng ra.

“Chứ sao nữa, bánh nhỏ như vậy ăn một miếng là hết rồi.”

Quý Nhiễm ăn thử một miếng bánh nhân trứng muối.

“Không đến mức đó đâu, một người một cái là đủ, hàng năm bánh ú mứt táo to đùng ăn được mấy cái đã ngán rồi.”

Hàn Dung lắc đầu:

“Đám thanh niên bọn con sống trong phúc mà không biết hưởng, ăn bánh ú mà cũng ngán.”

 

Quý Học Nhai và con rể chơi cờ vây còn chưa phân thắng bại, ngoài phòng khách đã gọi ra ăn cơm.

“Đi thôi, ăn cơm trước đã.”

Ông ấy nhớ bánh ú nhân thịt nên nhất định phải ăn.

Không cho ông ấy ăn thịt, nhưng bánh ú nhân thịt chắc là không sao.

Quý Học Nhai có bệnh, kết quả kiểm tra sức khỏe bảo ông ấy nên ít ăn đồ dầu mỡ và có muối, liên tục nửa tháng đồ ăn trong nhà cứ như cho thỏ ăn, không có tí chất béo nào.

Khi còn trẻ ông ấy đánh đổi tính mạng để bảo vệ quốc gia, không phải chỉ mong thái bình rồi được ăn thịt sao?

Trong phòng khách có để một cái cốc tráng mén không biết là của ai, ông ấy uống ừng ực một hơi hết sạch, chỉ còn lá trà đọng ở đáy.

Quý Học Nhai chép miệng: “Trà này ngon đấy, ai bỏ thêm đường vào đó? Sao lại ngọt vậy?”

Trần Khang tiện tay cầm một bình trà trên bàn lên.

“Có phải cái này không ạ?”

Quý Học Nhai nhìn nhãn hiệu đề bên ngoài rồi nói: “Trà hoa hồng táo đỏ long nhãn? Ôi, sao giống loại cho phụ nữ uống vậy.”

Quý Nhiễm mang đồ ăn ra: “Ba, ba uống nước của Yên Nhiên rồi, lát nữa em ấy sẽ khóc cho ba xem.”

“Uống nước của con bé thì sao, dù sao ba cũng là ba của nó mà!”

Trần Khang lấy bánh trà ra.

Quý Học Nhai vô tình liếc qua: “Đồ ngon đấy, mùi trà này giống trà Phổ Nhĩ!”

Quý Học Nhai chia đôi lọ trà với con rể, để trà hoa nhài phụ nữ uống sang một bên.

Ông ấy không nhịn được mà càu nhàu: “Làm trà nhài làm gì, lãng phí trà.”

Hàn Dung đi ngang qua cạnh chồng: “Anh hãy biết thỏa mãn đi, có đồ uống còn kén chọn nữa, đó là tấm lòng của Tiểu Tống đó.”

Quý Học Nhai không kiên nhẫn phất tay: “Ôi dào, anh biết rồi, em dọn cơm nhanh lên đi.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ khẽ cắn lên xương quai xanh anh, để lại một dấu hôn, anh mặc áo sơ mi nên che được.Kết quả là cô thấy anh mở tủ quần áo ra, thay chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bằng một chiếc áo cổ tròn.Vốn dĩ dấu hôn có thể được cổ áo sơ mi che lại nhưng bây giờ lại thấp thoáng lờ mờ.Tống Thời Hạ ôm trán: “Có phải anh muốn hại em không hả?”Bị mẹ chồng và chị cả thấy, chắc cô c.h.ế.t luôn tại chỗ mất.DTVQuý Duy Thanh không hiểu gì, chẳng lẽ cô làm như vậy không phải vì muốn công khai chủ quyền sao?Chắc lần này anh đã hiểu đúng ý rồi nhỉ.Tống Thời Hạ nhìn gương mặt vô tội của anh thì cảm thấy mình như đứa xấu xa tội ác tày trời.Kệ đi, cô giả vờ không thấy là được, xem như anh bị muỗi đốt.Tống Thời Hạ không vào bếp, nhưng món chính hôm nay bánh ú được cô mang đến.Mặc dù bánh ú nhỏ nhưng rất ngon nên được Hàn Dung lấy ra bày lên bàn.Quý Nhiễm trêu chọc: “Em dâu gói bánh ú khéo quá.”Hàn Dung vớt cái bánh ú cuối cùng ra.“Chứ sao nữa, bánh nhỏ như vậy ăn một miếng là hết rồi.”Quý Nhiễm ăn thử một miếng bánh nhân trứng muối.“Không đến mức đó đâu, một người một cái là đủ, hàng năm bánh ú mứt táo to đùng ăn được mấy cái đã ngán rồi.”Hàn Dung lắc đầu:“Đám thanh niên bọn con sống trong phúc mà không biết hưởng, ăn bánh ú mà cũng ngán.” Quý Học Nhai và con rể chơi cờ vây còn chưa phân thắng bại, ngoài phòng khách đã gọi ra ăn cơm.“Đi thôi, ăn cơm trước đã.”Ông ấy nhớ bánh ú nhân thịt nên nhất định phải ăn.Không cho ông ấy ăn thịt, nhưng bánh ú nhân thịt chắc là không sao.Quý Học Nhai có bệnh, kết quả kiểm tra sức khỏe bảo ông ấy nên ít ăn đồ dầu mỡ và có muối, liên tục nửa tháng đồ ăn trong nhà cứ như cho thỏ ăn, không có tí chất béo nào.Khi còn trẻ ông ấy đánh đổi tính mạng để bảo vệ quốc gia, không phải chỉ mong thái bình rồi được ăn thịt sao?Trong phòng khách có để một cái cốc tráng mén không biết là của ai, ông ấy uống ừng ực một hơi hết sạch, chỉ còn lá trà đọng ở đáy.Quý Học Nhai chép miệng: “Trà này ngon đấy, ai bỏ thêm đường vào đó? Sao lại ngọt vậy?”Trần Khang tiện tay cầm một bình trà trên bàn lên.“Có phải cái này không ạ?”Quý Học Nhai nhìn nhãn hiệu đề bên ngoài rồi nói: “Trà hoa hồng táo đỏ long nhãn? Ôi, sao giống loại cho phụ nữ uống vậy.”Quý Nhiễm mang đồ ăn ra: “Ba, ba uống nước của Yên Nhiên rồi, lát nữa em ấy sẽ khóc cho ba xem.”“Uống nước của con bé thì sao, dù sao ba cũng là ba của nó mà!”Trần Khang lấy bánh trà ra.Quý Học Nhai vô tình liếc qua: “Đồ ngon đấy, mùi trà này giống trà Phổ Nhĩ!”Quý Học Nhai chia đôi lọ trà với con rể, để trà hoa nhài phụ nữ uống sang một bên.Ông ấy không nhịn được mà càu nhàu: “Làm trà nhài làm gì, lãng phí trà.”Hàn Dung đi ngang qua cạnh chồng: “Anh hãy biết thỏa mãn đi, có đồ uống còn kén chọn nữa, đó là tấm lòng của Tiểu Tống đó.”Quý Học Nhai không kiên nhẫn phất tay: “Ôi dào, anh biết rồi, em dọn cơm nhanh lên đi.” 

Chương 143: Chương 143