Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 144: Chương 144

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lúc Tống Thời Hạ xuống tầng, lần *****ên thấy những món đặc sản của thủ đô.Gà Cung Bảo, thịt thái mỏng xào nước tương và mì trộn cùng với một số món ăn hàng ngày.Hàn Dung lau tay: “Nếu bây giờ là mùa đông thì sẽ ăn thịt dê nướng trong nhà, đáng tiếc mùa này mà ăn thì sẽ nóng c.h.ế.t mất.”Bà ấy cười nói: “Buổi tối đi ăn ở Toàn Tụ Đức, dẫn con đi ăn vịt quay chính gốc, gọi cả anh trai con đi cùng nữa.”Tống Thời Hạ còn chưa kịp từ chối thay anh trai thì đã bị ấn ngồi xuống bàn ăn.“Hai người đàn ông kia còn gật gù ở đấy làm gì, mau đến ăn cơm đi.”Trạng thái của Quý Học Nhai và con rể rất kỳ lạ, giống như người say rượu vậy, có lẽ là say trà.Tống Thời Hạ đẩy Quý Học Thanh: “Anh rót ít nước nóng cho ba và anh rể đi, trông họ như say trà rồi.”Hàn Dung vừa bực mình vừa buồn cười: “Bình thường cứ khoác lác mình tửu lượng cao, kết quả là uống trà mà cũng say được!”Quý Dương và Quý Nguyên tò mò nhìn, Quý Yên Nhiên chào hỏi với chị dâu xong thì nấp vào bên cạnh, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.Chị dâu xinh đẹp như thế, đột nhiên cô ấy hiểu tại sao anh trai không thích chị Vu Phương rồi.Tính cách thoải mái rất quan trọng, chị Vu Phương không phóng khoáng, lại hay suy nghĩ lung tung.Khó khăn lắm mới làm cho hai người say trà này tỉnh lại, cuối cùng mọi người cũng có thể ngồi xuống ăn cơm.Hàn Dung gắp một miếng thịt cho cô:“Con đừng ngại, đây là nhà con, muốn ăn gì thì cứ gắp đi, ăn cơm ở nhà không có nhiều quy tắc như vậy đâu.” Tống Thời Hạ muốn ăn mì trộn tương, Quý Duy Thanh như hiểu cô nghĩ gì, chủ động gắp cho cô.Đồ ăn kèm với mì trộn tương rất đầy đủ, đậu nành, rau cần tây, giá dỗ, dưa chuột thái sợi và cà rốt cắt nhỏ, vừa mới nấu xong còn nóng khiến người ta ngửi mà thèm thuồng.Hàn Dung cũng lấy một bát cho mình: “Mẹ không nấu món chính, hôm nay chỉ có bánh ú và mì trộn tương thôi.”Tống Thời Hạ đang định động đũa thì một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên ở cửa.“Nhà thím đang ăn cơm ạ? Xem ra cháu đến không đúng lúc rồi.”Tống Thời Hạ nhìn qua thì thấy người này mặc một chiếc áo sơ mi coton và quần dài bằng vải bông, vẻ ngoài ưa nhìn nhưng khuôn mặt lại có vẻ hơi khắc khổ.Người này chắc hẳn là Vu Phương nhà bên cạnh rồi.Quý Nhiễm vội vàng đứng dậy: “Cô ăn cơm chưa? Tôi lấy cho cô một đôi đũa nhé.”Vu Phương đang cầm một cái bát trên tay, trong đó có vài chiếc bánh ú lớn.DTV“Không cần, tôi chỉ đến tặng bánh ú thôi.”Nói xong, cô ta đặt cái bát tráng men trên tay xuống, đối diện với tầm mắt của Tống Thời Hạ một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.Trước đây, vào mỗi dịp lễ tết thì hai nhà bọn họ sẽ thường tặng đồ ăn cho nhau, nên cũng không ai nghĩ nhiều về việc này.Hàn Dung cầm lấy hai cái bánh ú, nói: “Đây là bánh ú nhân đậu và trứng muối mà Tiểu Tống làm đấy. Cầm về cho con gái cháu ăn thử đi.”Bà đặc biệt bỏ qua bánh ú nhân thịt.Lúc này Vu Phương mới giả vờ như chợt nhận ra còn có người khác ở đây: “Chắc đây là đồng chí Tiểu Tống rồi nhỉ, nhìn trẻ quá.”Tống Thời Hạ lễ phép cười với cô ta, nói: “Xin chào chị.” 

Lúc Tống Thời Hạ xuống tầng, lần *****ên thấy những món đặc sản của thủ đô.

Gà Cung Bảo, thịt thái mỏng xào nước tương và mì trộn cùng với một số món ăn hàng ngày.

Hàn Dung lau tay: “Nếu bây giờ là mùa đông thì sẽ ăn thịt dê nướng trong nhà, đáng tiếc mùa này mà ăn thì sẽ nóng c.h.ế.t mất.”

Bà ấy cười nói: “Buổi tối đi ăn ở Toàn Tụ Đức, dẫn con đi ăn vịt quay chính gốc, gọi cả anh trai con đi cùng nữa.”

Tống Thời Hạ còn chưa kịp từ chối thay anh trai thì đã bị ấn ngồi xuống bàn ăn.

“Hai người đàn ông kia còn gật gù ở đấy làm gì, mau đến ăn cơm đi.”

Trạng thái của Quý Học Nhai và con rể rất kỳ lạ, giống như người say rượu vậy, có lẽ là say trà.

Tống Thời Hạ đẩy Quý Học Thanh: “Anh rót ít nước nóng cho ba và anh rể đi, trông họ như say trà rồi.”

Hàn Dung vừa bực mình vừa buồn cười: “Bình thường cứ khoác lác mình tửu lượng cao, kết quả là uống trà mà cũng say được!”

Quý Dương và Quý Nguyên tò mò nhìn, Quý Yên Nhiên chào hỏi với chị dâu xong thì nấp vào bên cạnh, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.

Chị dâu xinh đẹp như thế, đột nhiên cô ấy hiểu tại sao anh trai không thích chị Vu Phương rồi.

Tính cách thoải mái rất quan trọng, chị Vu Phương không phóng khoáng, lại hay suy nghĩ lung tung.

Khó khăn lắm mới làm cho hai người say trà này tỉnh lại, cuối cùng mọi người cũng có thể ngồi xuống ăn cơm.

Hàn Dung gắp một miếng thịt cho cô:

“Con đừng ngại, đây là nhà con, muốn ăn gì thì cứ gắp đi, ăn cơm ở nhà không có nhiều quy tắc như vậy đâu.”

 

Tống Thời Hạ muốn ăn mì trộn tương, Quý Duy Thanh như hiểu cô nghĩ gì, chủ động gắp cho cô.

Đồ ăn kèm với mì trộn tương rất đầy đủ, đậu nành, rau cần tây, giá dỗ, dưa chuột thái sợi và cà rốt cắt nhỏ, vừa mới nấu xong còn nóng khiến người ta ngửi mà thèm thuồng.

Hàn Dung cũng lấy một bát cho mình: “Mẹ không nấu món chính, hôm nay chỉ có bánh ú và mì trộn tương thôi.”

Tống Thời Hạ đang định động đũa thì một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên ở cửa.

“Nhà thím đang ăn cơm ạ? Xem ra cháu đến không đúng lúc rồi.”

Tống Thời Hạ nhìn qua thì thấy người này mặc một chiếc áo sơ mi coton và quần dài bằng vải bông, vẻ ngoài ưa nhìn nhưng khuôn mặt lại có vẻ hơi khắc khổ.

Người này chắc hẳn là Vu Phương nhà bên cạnh rồi.

Quý Nhiễm vội vàng đứng dậy: “Cô ăn cơm chưa? Tôi lấy cho cô một đôi đũa nhé.”

Vu Phương đang cầm một cái bát trên tay, trong đó có vài chiếc bánh ú lớn.

DTV

“Không cần, tôi chỉ đến tặng bánh ú thôi.”

Nói xong, cô ta đặt cái bát tráng men trên tay xuống, đối diện với tầm mắt của Tống Thời Hạ một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Trước đây, vào mỗi dịp lễ tết thì hai nhà bọn họ sẽ thường tặng đồ ăn cho nhau, nên cũng không ai nghĩ nhiều về việc này.

Hàn Dung cầm lấy hai cái bánh ú, nói: “Đây là bánh ú nhân đậu và trứng muối mà Tiểu Tống làm đấy. Cầm về cho con gái cháu ăn thử đi.”

Bà đặc biệt bỏ qua bánh ú nhân thịt.

Lúc này Vu Phương mới giả vờ như chợt nhận ra còn có người khác ở đây: “Chắc đây là đồng chí Tiểu Tống rồi nhỉ, nhìn trẻ quá.”

Tống Thời Hạ lễ phép cười với cô ta, nói: “Xin chào chị.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lúc Tống Thời Hạ xuống tầng, lần *****ên thấy những món đặc sản của thủ đô.Gà Cung Bảo, thịt thái mỏng xào nước tương và mì trộn cùng với một số món ăn hàng ngày.Hàn Dung lau tay: “Nếu bây giờ là mùa đông thì sẽ ăn thịt dê nướng trong nhà, đáng tiếc mùa này mà ăn thì sẽ nóng c.h.ế.t mất.”Bà ấy cười nói: “Buổi tối đi ăn ở Toàn Tụ Đức, dẫn con đi ăn vịt quay chính gốc, gọi cả anh trai con đi cùng nữa.”Tống Thời Hạ còn chưa kịp từ chối thay anh trai thì đã bị ấn ngồi xuống bàn ăn.“Hai người đàn ông kia còn gật gù ở đấy làm gì, mau đến ăn cơm đi.”Trạng thái của Quý Học Nhai và con rể rất kỳ lạ, giống như người say rượu vậy, có lẽ là say trà.Tống Thời Hạ đẩy Quý Học Thanh: “Anh rót ít nước nóng cho ba và anh rể đi, trông họ như say trà rồi.”Hàn Dung vừa bực mình vừa buồn cười: “Bình thường cứ khoác lác mình tửu lượng cao, kết quả là uống trà mà cũng say được!”Quý Dương và Quý Nguyên tò mò nhìn, Quý Yên Nhiên chào hỏi với chị dâu xong thì nấp vào bên cạnh, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.Chị dâu xinh đẹp như thế, đột nhiên cô ấy hiểu tại sao anh trai không thích chị Vu Phương rồi.Tính cách thoải mái rất quan trọng, chị Vu Phương không phóng khoáng, lại hay suy nghĩ lung tung.Khó khăn lắm mới làm cho hai người say trà này tỉnh lại, cuối cùng mọi người cũng có thể ngồi xuống ăn cơm.Hàn Dung gắp một miếng thịt cho cô:“Con đừng ngại, đây là nhà con, muốn ăn gì thì cứ gắp đi, ăn cơm ở nhà không có nhiều quy tắc như vậy đâu.” Tống Thời Hạ muốn ăn mì trộn tương, Quý Duy Thanh như hiểu cô nghĩ gì, chủ động gắp cho cô.Đồ ăn kèm với mì trộn tương rất đầy đủ, đậu nành, rau cần tây, giá dỗ, dưa chuột thái sợi và cà rốt cắt nhỏ, vừa mới nấu xong còn nóng khiến người ta ngửi mà thèm thuồng.Hàn Dung cũng lấy một bát cho mình: “Mẹ không nấu món chính, hôm nay chỉ có bánh ú và mì trộn tương thôi.”Tống Thời Hạ đang định động đũa thì một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên ở cửa.“Nhà thím đang ăn cơm ạ? Xem ra cháu đến không đúng lúc rồi.”Tống Thời Hạ nhìn qua thì thấy người này mặc một chiếc áo sơ mi coton và quần dài bằng vải bông, vẻ ngoài ưa nhìn nhưng khuôn mặt lại có vẻ hơi khắc khổ.Người này chắc hẳn là Vu Phương nhà bên cạnh rồi.Quý Nhiễm vội vàng đứng dậy: “Cô ăn cơm chưa? Tôi lấy cho cô một đôi đũa nhé.”Vu Phương đang cầm một cái bát trên tay, trong đó có vài chiếc bánh ú lớn.DTV“Không cần, tôi chỉ đến tặng bánh ú thôi.”Nói xong, cô ta đặt cái bát tráng men trên tay xuống, đối diện với tầm mắt của Tống Thời Hạ một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.Trước đây, vào mỗi dịp lễ tết thì hai nhà bọn họ sẽ thường tặng đồ ăn cho nhau, nên cũng không ai nghĩ nhiều về việc này.Hàn Dung cầm lấy hai cái bánh ú, nói: “Đây là bánh ú nhân đậu và trứng muối mà Tiểu Tống làm đấy. Cầm về cho con gái cháu ăn thử đi.”Bà đặc biệt bỏ qua bánh ú nhân thịt.Lúc này Vu Phương mới giả vờ như chợt nhận ra còn có người khác ở đây: “Chắc đây là đồng chí Tiểu Tống rồi nhỉ, nhìn trẻ quá.”Tống Thời Hạ lễ phép cười với cô ta, nói: “Xin chào chị.” 

Chương 144: Chương 144