Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 148: Chương 148
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bệnh cung hàn này khá dễ chữa trị, ngâm rượu thuốc táo đỏ cẩu kỷ trong một hai năm rồi uống thì sẽ có hiệu quả rõ rệt.Trước mắt có thể bắt đầu bằng việc giảm cơn đau bụng kinh của cô ấy từ từ, nói không chừng uống trà hoa hồng xong sẽ có hiệu quả ngay thôi.Quý Yên Nhiên ngồi xổm ở cửa âm thầm nghe, cảm xúc rối bời, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.Vốn dĩ cô ấy muốn sang nhà bên cạnh tìm chị Vu Phương, an ủi trái tim đang tổn thương của chị ta.Trước khi ra ngoài cô ấy còn cảm thấy bất bình thay cho Vu Phương, tình cảm cũng phải có thứ tự trước sau chứ.Tại sao chị dâu của cô ấy lại không thể là chị gái nhà bên có quan hệ thân thiết với mình chứ?Nghĩ đến chuyện hôm nay mình đỡ đau nhờ tách trà hoa hồng kia, cô ấy lại càng xấu hổ hơn.Quý Yên Nhiên không ra ngoài nữa mà lại chạy đi tìm anh trai: “Anh ơi, chị dâu thích cái gì vậy ạ?”Quý Duy Thanh đang ở bên cửa sổ đọc sách, không ngẩng đầu lên: “Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à.”Quý Yên Nhiên đành phải kể lại chuyện mình nghe lén được ngoài vườn.Cô ấy nằm trên bàn làm nũng với anh trai:“Chậc, em biết nghe lén như thế không tốt, nhưng mà em chỉ tò mò thôi. Chị dâu xinh đẹp như vậy, em chỉ sợ là chị ấy là đỏng đảnh khó gần thôi mà.”Quý Duy Thanh cau mày:DTV“Cô ấy không phải là người như vậy, kiến thức em học được ở trường đâu hết rồi? Chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi à.”Quý Yên Nhiên thành thật thừa nhận sai lầm của mình.“Em không nên xin lỗi anh, người em hiểu lầm không phải anh.”Cô ấy nhỏ giọng nói thầm: “Em biết mình sai rồi, em sẽ nhận lỗi với chị dâu mà. Là do em với chị Vu Phương đã hiểu lầm chị ấy.”Quý Duy Thanh nhìn thấy em gái mình là lại nhức đầu: “Có liên quan gì với nhà bên kia chứ?”Quý Yên Nhiên thản nhiên nói:“Chị Vu Phương sợ em sẽ bị bắt nạt thôi. Bọn em đoán lung ta lung tung, không ngờ là chị dâu của em lại đẹp người đẹp nết như thế.”“Quý Yên Nhiên, đầu óc này của em chẳng giống người nhà mình gì cả.”Quý Yên Nhiên bị anh trai mắng thì cảm thấy vô cùng tủi thân.“Em chỉ không thông minh bằng anh thôi mà. Anh đừng nên nặng lời với em như thế chứ!”Quý Duy Thanh không hề thương tiếc gì với em gái mình.“Ra ngoài đi, đừng làm phiền anh đọc sách.”Quý Yên Nhiên thút thít, đi ra ngoài thì gặp được chị cả.“Sao vậy? Lại bị anh trai của em mắng à?”Quý Yên Nhiên ôm cánh tay chị gái mình, khóc lớn: “Anh trai mắng em không có đầu óc.”Quý Nhiễm đã quen với việc cô ấy làm những chuyện ngốc nghếch: “Em lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa, nói cho chị biết đi, để chị cười hùa với nào.”Quý Yên Nhiên thành thật kể lại chuyện trong thư phòng, trong lòng Quý Nhiễm cũng cảm thấy lòng mình rối bời.“Thật không ngờ Vu Phương lại là loại người như vậy.”Quý Yên Nhiên ngốc nghếch nói:“Chị Vu Phương tốt lắm mà, đáng tiếc chị ấy với anh trai lại có duyên không phận. Chị ấy lo em bị chị dâu ức h.i.ế.p nên hay bày mưu tính kế cho em đó.”
Bệnh cung hàn này khá dễ chữa trị, ngâm rượu thuốc táo đỏ cẩu kỷ trong một hai năm rồi uống thì sẽ có hiệu quả rõ rệt.
Trước mắt có thể bắt đầu bằng việc giảm cơn đau bụng kinh của cô ấy từ từ, nói không chừng uống trà hoa hồng xong sẽ có hiệu quả ngay thôi.
Quý Yên Nhiên ngồi xổm ở cửa âm thầm nghe, cảm xúc rối bời, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Vốn dĩ cô ấy muốn sang nhà bên cạnh tìm chị Vu Phương, an ủi trái tim đang tổn thương của chị ta.
Trước khi ra ngoài cô ấy còn cảm thấy bất bình thay cho Vu Phương, tình cảm cũng phải có thứ tự trước sau chứ.
Tại sao chị dâu của cô ấy lại không thể là chị gái nhà bên có quan hệ thân thiết với mình chứ?
Nghĩ đến chuyện hôm nay mình đỡ đau nhờ tách trà hoa hồng kia, cô ấy lại càng xấu hổ hơn.
Quý Yên Nhiên không ra ngoài nữa mà lại chạy đi tìm anh trai: “Anh ơi, chị dâu thích cái gì vậy ạ?”
Quý Duy Thanh đang ở bên cửa sổ đọc sách, không ngẩng đầu lên: “Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à.”
Quý Yên Nhiên đành phải kể lại chuyện mình nghe lén được ngoài vườn.
Cô ấy nằm trên bàn làm nũng với anh trai:
“Chậc, em biết nghe lén như thế không tốt, nhưng mà em chỉ tò mò thôi. Chị dâu xinh đẹp như vậy, em chỉ sợ là chị ấy là đỏng đảnh khó gần thôi mà.”
Quý Duy Thanh cau mày:
DTV
“Cô ấy không phải là người như vậy, kiến thức em học được ở trường đâu hết rồi? Chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi à.”
Quý Yên Nhiên thành thật thừa nhận sai lầm của mình.
“Em không nên xin lỗi anh, người em hiểu lầm không phải anh.”
Cô ấy nhỏ giọng nói thầm:
“Em biết mình sai rồi, em sẽ nhận lỗi với chị dâu mà. Là do em với chị Vu Phương đã hiểu lầm chị ấy.”
Quý Duy Thanh nhìn thấy em gái mình là lại nhức đầu: “Có liên quan gì với nhà bên kia chứ?”
Quý Yên Nhiên thản nhiên nói:
“Chị Vu Phương sợ em sẽ bị bắt nạt thôi. Bọn em đoán lung ta lung tung, không ngờ là chị dâu của em lại đẹp người đẹp nết như thế.”
“Quý Yên Nhiên, đầu óc này của em chẳng giống người nhà mình gì cả.”
Quý Yên Nhiên bị anh trai mắng thì cảm thấy vô cùng tủi thân.
“Em chỉ không thông minh bằng anh thôi mà. Anh đừng nên nặng lời với em như thế chứ!”
Quý Duy Thanh không hề thương tiếc gì với em gái mình.
“Ra ngoài đi, đừng làm phiền anh đọc sách.”
Quý Yên Nhiên thút thít, đi ra ngoài thì gặp được chị cả.
“Sao vậy? Lại bị anh trai của em mắng à?”
Quý Yên Nhiên ôm cánh tay chị gái mình, khóc lớn: “Anh trai mắng em không có đầu óc.”
Quý Nhiễm đã quen với việc cô ấy làm những chuyện ngốc nghếch: “Em lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa, nói cho chị biết đi, để chị cười hùa với nào.”
Quý Yên Nhiên thành thật kể lại chuyện trong thư phòng, trong lòng Quý Nhiễm cũng cảm thấy lòng mình rối bời.
“Thật không ngờ Vu Phương lại là loại người như vậy.”
Quý Yên Nhiên ngốc nghếch nói:
“Chị Vu Phương tốt lắm mà, đáng tiếc chị ấy với anh trai lại có duyên không phận. Chị ấy lo em bị chị dâu ức h.i.ế.p nên hay bày mưu tính kế cho em đó.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bệnh cung hàn này khá dễ chữa trị, ngâm rượu thuốc táo đỏ cẩu kỷ trong một hai năm rồi uống thì sẽ có hiệu quả rõ rệt.Trước mắt có thể bắt đầu bằng việc giảm cơn đau bụng kinh của cô ấy từ từ, nói không chừng uống trà hoa hồng xong sẽ có hiệu quả ngay thôi.Quý Yên Nhiên ngồi xổm ở cửa âm thầm nghe, cảm xúc rối bời, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.Vốn dĩ cô ấy muốn sang nhà bên cạnh tìm chị Vu Phương, an ủi trái tim đang tổn thương của chị ta.Trước khi ra ngoài cô ấy còn cảm thấy bất bình thay cho Vu Phương, tình cảm cũng phải có thứ tự trước sau chứ.Tại sao chị dâu của cô ấy lại không thể là chị gái nhà bên có quan hệ thân thiết với mình chứ?Nghĩ đến chuyện hôm nay mình đỡ đau nhờ tách trà hoa hồng kia, cô ấy lại càng xấu hổ hơn.Quý Yên Nhiên không ra ngoài nữa mà lại chạy đi tìm anh trai: “Anh ơi, chị dâu thích cái gì vậy ạ?”Quý Duy Thanh đang ở bên cửa sổ đọc sách, không ngẩng đầu lên: “Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à.”Quý Yên Nhiên đành phải kể lại chuyện mình nghe lén được ngoài vườn.Cô ấy nằm trên bàn làm nũng với anh trai:“Chậc, em biết nghe lén như thế không tốt, nhưng mà em chỉ tò mò thôi. Chị dâu xinh đẹp như vậy, em chỉ sợ là chị ấy là đỏng đảnh khó gần thôi mà.”Quý Duy Thanh cau mày:DTV“Cô ấy không phải là người như vậy, kiến thức em học được ở trường đâu hết rồi? Chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi à.”Quý Yên Nhiên thành thật thừa nhận sai lầm của mình.“Em không nên xin lỗi anh, người em hiểu lầm không phải anh.”Cô ấy nhỏ giọng nói thầm: “Em biết mình sai rồi, em sẽ nhận lỗi với chị dâu mà. Là do em với chị Vu Phương đã hiểu lầm chị ấy.”Quý Duy Thanh nhìn thấy em gái mình là lại nhức đầu: “Có liên quan gì với nhà bên kia chứ?”Quý Yên Nhiên thản nhiên nói:“Chị Vu Phương sợ em sẽ bị bắt nạt thôi. Bọn em đoán lung ta lung tung, không ngờ là chị dâu của em lại đẹp người đẹp nết như thế.”“Quý Yên Nhiên, đầu óc này của em chẳng giống người nhà mình gì cả.”Quý Yên Nhiên bị anh trai mắng thì cảm thấy vô cùng tủi thân.“Em chỉ không thông minh bằng anh thôi mà. Anh đừng nên nặng lời với em như thế chứ!”Quý Duy Thanh không hề thương tiếc gì với em gái mình.“Ra ngoài đi, đừng làm phiền anh đọc sách.”Quý Yên Nhiên thút thít, đi ra ngoài thì gặp được chị cả.“Sao vậy? Lại bị anh trai của em mắng à?”Quý Yên Nhiên ôm cánh tay chị gái mình, khóc lớn: “Anh trai mắng em không có đầu óc.”Quý Nhiễm đã quen với việc cô ấy làm những chuyện ngốc nghếch: “Em lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa, nói cho chị biết đi, để chị cười hùa với nào.”Quý Yên Nhiên thành thật kể lại chuyện trong thư phòng, trong lòng Quý Nhiễm cũng cảm thấy lòng mình rối bời.“Thật không ngờ Vu Phương lại là loại người như vậy.”Quý Yên Nhiên ngốc nghếch nói:“Chị Vu Phương tốt lắm mà, đáng tiếc chị ấy với anh trai lại có duyên không phận. Chị ấy lo em bị chị dâu ức h.i.ế.p nên hay bày mưu tính kế cho em đó.”