Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 169: Chương 169

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tiền Tú Chi gượng cười:“Ơn đức của em, chị không biết phải báo đáp thế nào nữa. Thật sự rất cảm ơn em đã cứu hai mẹ con chị, nếu không có em nói giúp, rất có thể chị đã thật sự bị bọn họ đưa đi rồi.”Hàn Dung nghe kể xong cũng lo lắng vô cùng.May mà Tiểu Tống ít khi ra ngoài, nếu Tiểu Tống gặp phải chuyện này, bà thật không dám tưởng tượng tới hậu quả sẽ thế nào nữa.Tống Thu Sinh đi theo chủ thầu tiếp rượu lãnh đạo, muốn giành được dự án đó thì phải gây dựng quan hệ tốt với lãnh đạo cấp trên.Theo anh ấy biết thì còn hai nhà thầu khác cũng nhìn trúng dự án kia, trước mắt bọn họ không có bất kỳ ưu thế nào.Không, anh ấy đột nhiên nhớ tới ngày ăn vịt nướng ở Toàn Tụ Đức.Hôm đó phó cục trưởng Trần cũng ngồi cùng bàn với anh ấy, nhưng đối phương không nhận ra anh ấy.Lúc đó anh ấy nghĩ là tiệc gia đình nên không làm phiền đối phương.Chỉ thầm cảm khái em gái tốt số, cấp trên mà anh với nhà thầu muốn lấy lòng lại là anh rể của em gái.Tống Thu Sinh lấy lại tinh thần.Nếu vụ này mà thành công, chờ anh kiếm được một mớ thì nhất định phải chia cho em gái một cái lì xì thật to để cảm ơn mới được.Hôm nay, ngoại trừ phó cục trưởng Trần ra thì còn có cục trưởng Tiền.Nghe nói cục trưởng Tiền sắp sửa về hưu, phó cục trưởng Trần là người có hy vọng sẽ thay thế vị trí của ông ấy nhất.Trên đường đi, chủ thầu cứ luôn miệng dặn dò anh ấy đừng có ăn nói lung tung. Tống Thu Sinh thầm nghĩ dù anh có thiếu não cách mấy cũng sẽ không nói bậy nói bạ trước mặt cục trưởng đâu.Trước khi đi vào, chủ thầu giám đốc Hà dặn dò: “Thu Sinh à, cậu là thanh niên từng đi xứ khác làm ăn, bữa tiệc rượu hôm nay mình chắc chắn không thể tránh né được.Tôi hiểu thanh niên các cậu ngông nghênh, nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng làm việc gì cũng phải nghĩ tới hậu quả trước, đã hiểu chưa.”Tống Thu Sinh cho anh ta cảm giác cứ như thanh niên trẻ trâu nói chuyện không hợp sẽ lật bàn ngay tại chỗ vậy, anh ta không thể không nhắc nhở Tống Thu Sinh.Nếu không phải vì Tống Thu Sinh từng đi nhiều nơi, có kiến thức rộng rãi, anh ta cũng sẽ không chọn Tống Thu Sinh theo mình tới đây bàn chuyện hợp tác làm ăn đâu.“Yên tâm đi, giám đốc Hà, đo tửu lượng thì tôi chưa thua bao giờ.”Giám đốc Hà hơi hơi yên tâm.Bên cạnh anh ta không có ai nhờ vả được, Tống Thu Sinh từng làm ăn rồi, chắc sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ta đâu.Bọn họ vào nhà hàng ngồi chờ khách một hồi.Giám đốc Hà phải trầy trật rất lâu mới mời được cả phó cục trưởng Trần và cục trưởng Tiền cùng đi ăn cơm.Trần Khang bước vào phòng trước tiên, mở cửa cho cục trưởng Tiền đi vào.Anh ấy vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với tầm mắt của Tống Thu Sinh.Đúng lúc thật, đây chẳng phải anh ruột của em dâu à?Có tầng quan hệ này, bữa cơm hôm nay cũng không căng thẳng như tưởng tượng.Thậm chí còn có thể nói chuyện nhà, cũng chẳng uống rượu nhiều. 

Tiền Tú Chi gượng cười:

“Ơn đức của em, chị không biết phải báo đáp thế nào nữa. Thật sự rất cảm ơn em đã cứu hai mẹ con chị, nếu không có em nói giúp, rất có thể chị đã thật sự bị bọn họ đưa đi rồi.”

Hàn Dung nghe kể xong cũng lo lắng vô cùng.

May mà Tiểu Tống ít khi ra ngoài, nếu Tiểu Tống gặp phải chuyện này, bà thật không dám tưởng tượng tới hậu quả sẽ thế nào nữa.

Tống Thu Sinh đi theo chủ thầu tiếp rượu lãnh đạo, muốn giành được dự án đó thì phải gây dựng quan hệ tốt với lãnh đạo cấp trên.

Theo anh ấy biết thì còn hai nhà thầu khác cũng nhìn trúng dự án kia, trước mắt bọn họ không có bất kỳ ưu thế nào.

Không, anh ấy đột nhiên nhớ tới ngày ăn vịt nướng ở Toàn Tụ Đức.

Hôm đó phó cục trưởng Trần cũng ngồi cùng bàn với anh ấy, nhưng đối phương không nhận ra anh ấy.

Lúc đó anh ấy nghĩ là tiệc gia đình nên không làm phiền đối phương.

Chỉ thầm cảm khái em gái tốt số, cấp trên mà anh với nhà thầu muốn lấy lòng lại là anh rể của em gái.

Tống Thu Sinh lấy lại tinh thần.

Nếu vụ này mà thành công, chờ anh kiếm được một mớ thì nhất định phải chia cho em gái một cái lì xì thật to để cảm ơn mới được.

Hôm nay, ngoại trừ phó cục trưởng Trần ra thì còn có cục trưởng Tiền.

Nghe nói cục trưởng Tiền sắp sửa về hưu, phó cục trưởng Trần là người có hy vọng sẽ thay thế vị trí của ông ấy nhất.

Trên đường đi, chủ thầu cứ luôn miệng dặn dò anh ấy đừng có ăn nói lung tung.

 

Tống Thu Sinh thầm nghĩ dù anh có thiếu não cách mấy cũng sẽ không nói bậy nói bạ trước mặt cục trưởng đâu.

Trước khi đi vào, chủ thầu giám đốc Hà dặn dò:

 

“Thu Sinh à, cậu là thanh niên từng đi xứ khác làm ăn, bữa tiệc rượu hôm nay mình chắc chắn không thể tránh né được.

Tôi hiểu thanh niên các cậu ngông nghênh, nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng làm việc gì cũng phải nghĩ tới hậu quả trước, đã hiểu chưa.”

Tống Thu Sinh cho anh ta cảm giác cứ như thanh niên trẻ trâu nói chuyện không hợp sẽ lật bàn ngay tại chỗ vậy, anh ta không thể không nhắc nhở Tống Thu Sinh.

Nếu không phải vì Tống Thu Sinh từng đi nhiều nơi, có kiến thức rộng rãi, anh ta cũng sẽ không chọn Tống Thu Sinh theo mình tới đây bàn chuyện hợp tác làm ăn đâu.

“Yên tâm đi, giám đốc Hà, đo tửu lượng thì tôi chưa thua bao giờ.”

Giám đốc Hà hơi hơi yên tâm.

Bên cạnh anh ta không có ai nhờ vả được, Tống Thu Sinh từng làm ăn rồi, chắc sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ta đâu.

Bọn họ vào nhà hàng ngồi chờ khách một hồi.

Giám đốc Hà phải trầy trật rất lâu mới mời được cả phó cục trưởng Trần và cục trưởng Tiền cùng đi ăn cơm.

Trần Khang bước vào phòng trước tiên, mở cửa cho cục trưởng Tiền đi vào.

Anh ấy vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với tầm mắt của Tống Thu Sinh.

Đúng lúc thật, đây chẳng phải anh ruột của em dâu à?

Có tầng quan hệ này, bữa cơm hôm nay cũng không căng thẳng như tưởng tượng.

Thậm chí còn có thể nói chuyện nhà, cũng chẳng uống rượu nhiều.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tiền Tú Chi gượng cười:“Ơn đức của em, chị không biết phải báo đáp thế nào nữa. Thật sự rất cảm ơn em đã cứu hai mẹ con chị, nếu không có em nói giúp, rất có thể chị đã thật sự bị bọn họ đưa đi rồi.”Hàn Dung nghe kể xong cũng lo lắng vô cùng.May mà Tiểu Tống ít khi ra ngoài, nếu Tiểu Tống gặp phải chuyện này, bà thật không dám tưởng tượng tới hậu quả sẽ thế nào nữa.Tống Thu Sinh đi theo chủ thầu tiếp rượu lãnh đạo, muốn giành được dự án đó thì phải gây dựng quan hệ tốt với lãnh đạo cấp trên.Theo anh ấy biết thì còn hai nhà thầu khác cũng nhìn trúng dự án kia, trước mắt bọn họ không có bất kỳ ưu thế nào.Không, anh ấy đột nhiên nhớ tới ngày ăn vịt nướng ở Toàn Tụ Đức.Hôm đó phó cục trưởng Trần cũng ngồi cùng bàn với anh ấy, nhưng đối phương không nhận ra anh ấy.Lúc đó anh ấy nghĩ là tiệc gia đình nên không làm phiền đối phương.Chỉ thầm cảm khái em gái tốt số, cấp trên mà anh với nhà thầu muốn lấy lòng lại là anh rể của em gái.Tống Thu Sinh lấy lại tinh thần.Nếu vụ này mà thành công, chờ anh kiếm được một mớ thì nhất định phải chia cho em gái một cái lì xì thật to để cảm ơn mới được.Hôm nay, ngoại trừ phó cục trưởng Trần ra thì còn có cục trưởng Tiền.Nghe nói cục trưởng Tiền sắp sửa về hưu, phó cục trưởng Trần là người có hy vọng sẽ thay thế vị trí của ông ấy nhất.Trên đường đi, chủ thầu cứ luôn miệng dặn dò anh ấy đừng có ăn nói lung tung. Tống Thu Sinh thầm nghĩ dù anh có thiếu não cách mấy cũng sẽ không nói bậy nói bạ trước mặt cục trưởng đâu.Trước khi đi vào, chủ thầu giám đốc Hà dặn dò: “Thu Sinh à, cậu là thanh niên từng đi xứ khác làm ăn, bữa tiệc rượu hôm nay mình chắc chắn không thể tránh né được.Tôi hiểu thanh niên các cậu ngông nghênh, nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng làm việc gì cũng phải nghĩ tới hậu quả trước, đã hiểu chưa.”Tống Thu Sinh cho anh ta cảm giác cứ như thanh niên trẻ trâu nói chuyện không hợp sẽ lật bàn ngay tại chỗ vậy, anh ta không thể không nhắc nhở Tống Thu Sinh.Nếu không phải vì Tống Thu Sinh từng đi nhiều nơi, có kiến thức rộng rãi, anh ta cũng sẽ không chọn Tống Thu Sinh theo mình tới đây bàn chuyện hợp tác làm ăn đâu.“Yên tâm đi, giám đốc Hà, đo tửu lượng thì tôi chưa thua bao giờ.”Giám đốc Hà hơi hơi yên tâm.Bên cạnh anh ta không có ai nhờ vả được, Tống Thu Sinh từng làm ăn rồi, chắc sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ta đâu.Bọn họ vào nhà hàng ngồi chờ khách một hồi.Giám đốc Hà phải trầy trật rất lâu mới mời được cả phó cục trưởng Trần và cục trưởng Tiền cùng đi ăn cơm.Trần Khang bước vào phòng trước tiên, mở cửa cho cục trưởng Tiền đi vào.Anh ấy vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với tầm mắt của Tống Thu Sinh.Đúng lúc thật, đây chẳng phải anh ruột của em dâu à?Có tầng quan hệ này, bữa cơm hôm nay cũng không căng thẳng như tưởng tượng.Thậm chí còn có thể nói chuyện nhà, cũng chẳng uống rượu nhiều. 

Chương 169: Chương 169