Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 170: Chương 170

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Giám đốc Hà lau mồ hôi, anh ta chỉ thiếu điều thắp nhang thờ hai vị cục trưởng thôi, thái độ của họ đúng là thân thiện quá rồi.Tống Thu Sinh không hổ là thanh niên đầy triển vọng, có quan hệ thân thích với phó cục trưởng Trần mà vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện như thế, là anh ta ngáng chân Tống Thu Sinh mới đúng.DTV“Được rồi, chuyện đất đai chúng tôi sẽ cân nhắc thật kỹ, dù sao cũng là bỏ phiếu nội bộ quyết định.Tất cả mọi người đều muốn tạo phúc cho nhân dân, các anh cứ yên tâm chờ thông báo đi.”Giám đốc Hà và Tống Thu Sinh đưa mắt nhìn nhau.“Thế này là sao đây?”Tống Thu Sinh cau mày: “Khó nói lắm.”Trần Khang theo cục trưởng Tiền đi ra.Cục trưởng Tiền lắc đầu nói:“Không được, lý lịch của hai người này thấp quá, tuổi của bọn họ cộng lại chỉ bằng tôi thôi, tôi sợ giao mảnh đất quan trọng như thế cho bọn họ sẽ không ổn.”Trần Khang còn muốn nói đỡ vài câu, giúp Tống Thu Sinh tranh thủ giành lấy cơ hội này.Anh ấy cảm thấy Tống Thu Sinh nói năng lão luyện rõ ràng, nói không chừng lại làm được việc lớn ấy chứ.Không chờ anh ấy kịp nói gì thì thư ký của cục trưởng Tiền đã chạy vội tới báo cáo, cục trưởng Tiền lập tức tái mặt.“Đi, đi tới đồn công an.”Trần Khang đi cùng lãnh đạo, thấy lãnh đạo có việc gấp, anh ấy cũng chạy vội theo, muốn xem có giúp được gì hay không.Trần Khang lên xe xong thì bảo thư ký lấy thuốc: “Cục trưởng Tiền à, anh có bệnh tim, đừng kích động quá.” Cục trưởng Tiền run rẩy cầm thuốc uống: “Cậu nói đúng, tôi không thể hoảng được.”Đi vào đồn công an, Trần Khang lại nhìn thấy người quen ngồi ngoài hành lang.Anh ấy không dám tin, dụi mắt vài cái.“Mẹ, sao mẹ lại dắt bọn trẻ tới cục ông an thế này?”Cục trưởng Tiền nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó vội dắt thư ký đi tìm con gái mình.Hàn Dung lại càng kinh ngạc hơn: “Sao con cũng tới đây thế?”Chuyện này nói ra rất dài dòng, Hàn Dung cũng kể lại chuyện đã xảy ra cho con rể nghe.Trần Khang nghe là lũ bắt cóc thì vô cùng tức giận, đồng thời không khỏi cảm khái trước may mắn của hai anh em nhà em dâu, đúng là ông trời cũng giúp bọn họ.Cục trưởng Tiền rốt cuộc cũng gặp được con gái mình.Tiền Tú Chi nhìn thấy ba mình tới thì òa một tiếng, nhào vào lòng ông khóc nức nở.Lúc còn bé mẹ của cô ấy đã mất sớm, được cha một tay nuôi lớn.Sau khi trưởng thành lại vì chuyện kết hôn mà cãi nhau với ông, tự ý quyết định lấy người chồng bị phán là thành phần xấu, cùng xuống nông thôn.Về sau chồng cô ấy được quay về thành phố, khôi phục chức vị, cô ấy cũng quay về thủ đô một lần nữa.Nhưng vì khi xưa từng cãi nhau với cha ruột nên không qua lại nữa, mặc dù ở cùng một thành phố, cô ấy cũng không dám về thăm nhà lần nào.Lần này chồng cô ấy đi công tác, con trai đi học ở trường, cô ấy muốn đi ra ngoài mua ít nhu yếu phẩm và đồ cho em bé, nào ngờ lại gặp lũ bắt cóc.Ai mà ngờ kẻ bắt cóc lại là một cụ bà mặt mày hiền lành chứ. 

Giám đốc Hà lau mồ hôi, anh ta chỉ thiếu điều thắp nhang thờ hai vị cục trưởng thôi, thái độ của họ đúng là thân thiện quá rồi.

Tống Thu Sinh không hổ là thanh niên đầy triển vọng, có quan hệ thân thích với phó cục trưởng Trần mà vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện như thế, là anh ta ngáng chân Tống Thu Sinh mới đúng.

DTV

“Được rồi, chuyện đất đai chúng tôi sẽ cân nhắc thật kỹ, dù sao cũng là bỏ phiếu nội bộ quyết định.

Tất cả mọi người đều muốn tạo phúc cho nhân dân, các anh cứ yên tâm chờ thông báo đi.”

Giám đốc Hà và Tống Thu Sinh đưa mắt nhìn nhau.

“Thế này là sao đây?”

Tống Thu Sinh cau mày: “Khó nói lắm.”

Trần Khang theo cục trưởng Tiền đi ra.

Cục trưởng Tiền lắc đầu nói:

“Không được, lý lịch của hai người này thấp quá, tuổi của bọn họ cộng lại chỉ bằng tôi thôi, tôi sợ giao mảnh đất quan trọng như thế cho bọn họ sẽ không ổn.”

Trần Khang còn muốn nói đỡ vài câu, giúp Tống Thu Sinh tranh thủ giành lấy cơ hội này.

Anh ấy cảm thấy Tống Thu Sinh nói năng lão luyện rõ ràng, nói không chừng lại làm được việc lớn ấy chứ.

Không chờ anh ấy kịp nói gì thì thư ký của cục trưởng Tiền đã chạy vội tới báo cáo, cục trưởng Tiền lập tức tái mặt.

“Đi, đi tới đồn công an.”

Trần Khang đi cùng lãnh đạo, thấy lãnh đạo có việc gấp, anh ấy cũng chạy vội theo, muốn xem có giúp được gì hay không.

Trần Khang lên xe xong thì bảo thư ký lấy thuốc: “Cục trưởng Tiền à, anh có bệnh tim, đừng kích động quá.”

 

Cục trưởng Tiền run rẩy cầm thuốc uống: “Cậu nói đúng, tôi không thể hoảng được.”

Đi vào đồn công an, Trần Khang lại nhìn thấy người quen ngồi ngoài hành lang.

Anh ấy không dám tin, dụi mắt vài cái.

“Mẹ, sao mẹ lại dắt bọn trẻ tới cục ông an thế này?”

Cục trưởng Tiền nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó vội dắt thư ký đi tìm con gái mình.

Hàn Dung lại càng kinh ngạc hơn: “Sao con cũng tới đây thế?”

Chuyện này nói ra rất dài dòng, Hàn Dung cũng kể lại chuyện đã xảy ra cho con rể nghe.

Trần Khang nghe là lũ bắt cóc thì vô cùng tức giận, đồng thời không khỏi cảm khái trước may mắn của hai anh em nhà em dâu, đúng là ông trời cũng giúp bọn họ.

Cục trưởng Tiền rốt cuộc cũng gặp được con gái mình.

Tiền Tú Chi nhìn thấy ba mình tới thì òa một tiếng, nhào vào lòng ông khóc nức nở.

Lúc còn bé mẹ của cô ấy đã mất sớm, được cha một tay nuôi lớn.

Sau khi trưởng thành lại vì chuyện kết hôn mà cãi nhau với ông, tự ý quyết định lấy người chồng bị phán là thành phần xấu, cùng xuống nông thôn.

Về sau chồng cô ấy được quay về thành phố, khôi phục chức vị, cô ấy cũng quay về thủ đô một lần nữa.

Nhưng vì khi xưa từng cãi nhau với cha ruột nên không qua lại nữa, mặc dù ở cùng một thành phố, cô ấy cũng không dám về thăm nhà lần nào.

Lần này chồng cô ấy đi công tác, con trai đi học ở trường, cô ấy muốn đi ra ngoài mua ít nhu yếu phẩm và đồ cho em bé, nào ngờ lại gặp lũ bắt cóc.

Ai mà ngờ kẻ bắt cóc lại là một cụ bà mặt mày hiền lành chứ.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Giám đốc Hà lau mồ hôi, anh ta chỉ thiếu điều thắp nhang thờ hai vị cục trưởng thôi, thái độ của họ đúng là thân thiện quá rồi.Tống Thu Sinh không hổ là thanh niên đầy triển vọng, có quan hệ thân thích với phó cục trưởng Trần mà vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện như thế, là anh ta ngáng chân Tống Thu Sinh mới đúng.DTV“Được rồi, chuyện đất đai chúng tôi sẽ cân nhắc thật kỹ, dù sao cũng là bỏ phiếu nội bộ quyết định.Tất cả mọi người đều muốn tạo phúc cho nhân dân, các anh cứ yên tâm chờ thông báo đi.”Giám đốc Hà và Tống Thu Sinh đưa mắt nhìn nhau.“Thế này là sao đây?”Tống Thu Sinh cau mày: “Khó nói lắm.”Trần Khang theo cục trưởng Tiền đi ra.Cục trưởng Tiền lắc đầu nói:“Không được, lý lịch của hai người này thấp quá, tuổi của bọn họ cộng lại chỉ bằng tôi thôi, tôi sợ giao mảnh đất quan trọng như thế cho bọn họ sẽ không ổn.”Trần Khang còn muốn nói đỡ vài câu, giúp Tống Thu Sinh tranh thủ giành lấy cơ hội này.Anh ấy cảm thấy Tống Thu Sinh nói năng lão luyện rõ ràng, nói không chừng lại làm được việc lớn ấy chứ.Không chờ anh ấy kịp nói gì thì thư ký của cục trưởng Tiền đã chạy vội tới báo cáo, cục trưởng Tiền lập tức tái mặt.“Đi, đi tới đồn công an.”Trần Khang đi cùng lãnh đạo, thấy lãnh đạo có việc gấp, anh ấy cũng chạy vội theo, muốn xem có giúp được gì hay không.Trần Khang lên xe xong thì bảo thư ký lấy thuốc: “Cục trưởng Tiền à, anh có bệnh tim, đừng kích động quá.” Cục trưởng Tiền run rẩy cầm thuốc uống: “Cậu nói đúng, tôi không thể hoảng được.”Đi vào đồn công an, Trần Khang lại nhìn thấy người quen ngồi ngoài hành lang.Anh ấy không dám tin, dụi mắt vài cái.“Mẹ, sao mẹ lại dắt bọn trẻ tới cục ông an thế này?”Cục trưởng Tiền nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó vội dắt thư ký đi tìm con gái mình.Hàn Dung lại càng kinh ngạc hơn: “Sao con cũng tới đây thế?”Chuyện này nói ra rất dài dòng, Hàn Dung cũng kể lại chuyện đã xảy ra cho con rể nghe.Trần Khang nghe là lũ bắt cóc thì vô cùng tức giận, đồng thời không khỏi cảm khái trước may mắn của hai anh em nhà em dâu, đúng là ông trời cũng giúp bọn họ.Cục trưởng Tiền rốt cuộc cũng gặp được con gái mình.Tiền Tú Chi nhìn thấy ba mình tới thì òa một tiếng, nhào vào lòng ông khóc nức nở.Lúc còn bé mẹ của cô ấy đã mất sớm, được cha một tay nuôi lớn.Sau khi trưởng thành lại vì chuyện kết hôn mà cãi nhau với ông, tự ý quyết định lấy người chồng bị phán là thành phần xấu, cùng xuống nông thôn.Về sau chồng cô ấy được quay về thành phố, khôi phục chức vị, cô ấy cũng quay về thủ đô một lần nữa.Nhưng vì khi xưa từng cãi nhau với cha ruột nên không qua lại nữa, mặc dù ở cùng một thành phố, cô ấy cũng không dám về thăm nhà lần nào.Lần này chồng cô ấy đi công tác, con trai đi học ở trường, cô ấy muốn đi ra ngoài mua ít nhu yếu phẩm và đồ cho em bé, nào ngờ lại gặp lũ bắt cóc.Ai mà ngờ kẻ bắt cóc lại là một cụ bà mặt mày hiền lành chứ. 

Chương 170: Chương 170