Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 376: Chương 376
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Ngày hôm sau, Vân Xu đến đoàn làm phim. Buổi phát sóng trực tiếp chưa bắt đầu, nhân viên đoàn phim bận rộn khí thế ngút trời, thấy Vân Xu xuất hiện, họ cười tủm tỉm chào hỏi cô, mỗi sáng sớm nhìn thấy đại mỹ nhân, tâm trạng ai nấy đều tốt hơn nhiều, làm việc cũng có thêm động lực.Vân Xu cười đáp lại, trên khuỷu tay cô còn khoác một chiếc áo khoác quen mắt, nhân viên tinh ý nhận ra chủ nhân chiếc áo, trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.Đạo diễn Cốc nhìn không tranh không đoạt, thực tế lại rất lợi hại.Việt Tinh Trì vừa ra khỏi phòng, liền thấy người đẹp đang đón ánh nắng sớm đi tới, mắt anh sáng ngời, nhanh chân bước lên đón, giọng nói tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn: “Chị à, chị đến rồi.”Vân Xu cười nói: “Ừ, mọi người bận đến thế nào rồi?”Việt Tinh Trì nói: “Bọn em vừa quét dọn phòng xong, Giải lão sư đang chuẩn bị bữa sáng, chị cứ ngồi ở bên kia đợi một chút, bọn em xong ngay thôi.”“Vậy làm phiền mọi người.” Vân Xu nói.Việt Tinh Trì liếc xuống dưới, chiếc áo khoác đen chướng mắt vẫn còn trong tay cô, anh khẽ nhếch môi, dùng giọng điệu bình thường nói: “Muốn trả quần áo sao, em giúp chị đưa cho đạo diễn Cốc nhé, anh ấy ở gần đây thôi, lát nữa sẽ quay lại.”Vân Xu gật đầu, đưa áo khoác cho anh.Cô nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tim vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn, không biết nên đối mặt với Cốc Tông như thế nào, nhờ người giúp chuyển giao quần áo cũng tốt.Nghĩ đến tối qua Vân Xu cứ như vậy khoác nó, Việt Tinh Trì nhịn xuống xúc động muốn cầm quần áo ném xuống đất giẫm hai chân, miễn cưỡng cầm lấy, chuẩn bị lát nữa trả cho Cốc Tông.“Xu Xu, mau tới đây, chỗ chúng tôi có đồ ăn ngon.” Giọng nữ quen thuộc vang lên, nhân viên đã quen thân với Vân Xu cười đón cô.Việt Tinh Trì nói: “Chị cứ qua đó đi, lát nữa khi nào phát sóng trực tiếp bắt đầu, sẽ có người thông báo.” Nhân viên công tác nhiệt tình dẫn Vân Xu đến chỗ ngồi, đặt một đống đồ nhờ mua xuống trước mặt cô": “Đây là mẹ em hôm qua gửi từ quê lên đặc sản, em thấy ăn rất ngon, chị nếm thử đi, trước khi ăn sáng, cứ ăn chút lót dạ đã.”Ngoài cô ra, còn có mấy người cũng chen chúc lại, người trước người sau lên tiếng.“Đây là em mua trên mạng hôm trước, siêu ngon luôn.”“Em cũng mua……”Vân Xu được mấy người nhiệt tình vây quanh ở giữa, đôi mắt cong lên, cảm ơn mọi người vì lòng tốt.Mấy nữ nhân viên công tác lòng đều tan chảy, sao lại có người đáng yêu đến vậy, nhất cử nhất động đều khiến các cô rung động.Ban đầu khi mới đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, mọi người thật ra trong lòng đều không mấy nguyện ý, bởi vì trước đó có một show cũng đến một nơi tương đối hẻo lánh, kết quả toàn bộ quá trình thu hình đều gặp trục trặc, mọi việc không thuận, khiến họ đều có ấn tượng không tốt về những nơi như vậy.Nhưng đoàn làm phim này toàn bộ do đạo diễn quyết định, mọi người chỉ có thể thu dọn hành lý đi theo, ban đầu thái độ của thị trấn nhỏ khiến mọi người trong đoàn chùng xuống, cho rằng sẽ lại giống lần trước, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một đại mỹ nhân dung mạo kinh người.Mọi người quyết đoán bỏ qua những oán hận trước đó, đây đâu phải là thị trấn nhỏ hẻo lánh, rõ ràng là động thiên phúc địa, bằng không sao lại có thể sinh ra một mỹ nhân như vậy.Nếu bỏ lỡ cô ấy, mới là điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời này.Cách đó vài mét, nhân viên nam ghen tị mà liếc trộm hình ảnh mấy người hòa thuận ở chung, thầm hận mình sinh nhầm giới tính, bằng không họ chắc chắn sẽ là người *****ên xông lên.Còn hiện tại, không phải họ không muốn tiến lên, mà là một khi đến gần đại mỹ nhân, vài ánh mắt sắc bén sẽ lập tức ghim vào người họ, không nói đến ba người Kê Phi Bạch, chỉ riêng ánh mắt của ông chủ Cốc Tông thôi cũng đủ đáng sợ.May mắn là anh ta đã chụp trộm không ít ảnh, có thể lén lút thưởng thức.Đến thị trấn nhỏ này, tuyệt đối là may mắn lớn nhất trong đời anh ta!Vân Xu trò chuyện một lúc với mấy chị trong đoàn làm phim, Kê Phi Bạch từ trong phòng đi ra, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng sạch sẽ, khiến người ta nhớ đến những khe núi sâu thẳm.
Ngày hôm sau, Vân Xu đến đoàn làm phim.
Buổi phát sóng trực tiếp chưa bắt đầu, nhân viên đoàn phim bận rộn khí thế ngút trời, thấy Vân Xu xuất hiện, họ cười tủm tỉm chào hỏi cô, mỗi sáng sớm nhìn thấy đại mỹ nhân, tâm trạng ai nấy đều tốt hơn nhiều, làm việc cũng có thêm động lực.
Vân Xu cười đáp lại, trên khuỷu tay cô còn khoác một chiếc áo khoác quen mắt, nhân viên tinh ý nhận ra chủ nhân chiếc áo, trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.
Đạo diễn Cốc nhìn không tranh không đoạt, thực tế lại rất lợi hại.
Việt Tinh Trì vừa ra khỏi phòng, liền thấy người đẹp đang đón ánh nắng sớm đi tới, mắt anh sáng ngời, nhanh chân bước lên đón, giọng nói tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn: “Chị à, chị đến rồi.”
Vân Xu cười nói: “Ừ, mọi người bận đến thế nào rồi?”
Việt Tinh Trì nói: “Bọn em vừa quét dọn phòng xong, Giải lão sư đang chuẩn bị bữa sáng, chị cứ ngồi ở bên kia đợi một chút, bọn em xong ngay thôi.”
“Vậy làm phiền mọi người.” Vân Xu nói.
Việt Tinh Trì liếc xuống dưới, chiếc áo khoác đen chướng mắt vẫn còn trong tay cô, anh khẽ nhếch môi, dùng giọng điệu bình thường nói: “Muốn trả quần áo sao, em giúp chị đưa cho đạo diễn Cốc nhé, anh ấy ở gần đây thôi, lát nữa sẽ quay lại.”
Vân Xu gật đầu, đưa áo khoác cho anh.
Cô nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tim vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn, không biết nên đối mặt với Cốc Tông như thế nào, nhờ người giúp chuyển giao quần áo cũng tốt.
Nghĩ đến tối qua Vân Xu cứ như vậy khoác nó, Việt Tinh Trì nhịn xuống xúc động muốn cầm quần áo ném xuống đất giẫm hai chân, miễn cưỡng cầm lấy, chuẩn bị lát nữa trả cho Cốc Tông.
“Xu Xu, mau tới đây, chỗ chúng tôi có đồ ăn ngon.” Giọng nữ quen thuộc vang lên, nhân viên đã quen thân với Vân Xu cười đón cô.
Việt Tinh Trì nói: “Chị cứ qua đó đi, lát nữa khi nào phát sóng trực tiếp bắt đầu, sẽ có người thông báo.”
Nhân viên công tác nhiệt tình dẫn Vân Xu đến chỗ ngồi, đặt một đống đồ nhờ mua xuống trước mặt cô": “Đây là mẹ em hôm qua gửi từ quê lên đặc sản, em thấy ăn rất ngon, chị nếm thử đi, trước khi ăn sáng, cứ ăn chút lót dạ đã.”
Ngoài cô ra, còn có mấy người cũng chen chúc lại, người trước người sau lên tiếng.
“Đây là em mua trên mạng hôm trước, siêu ngon luôn.”
“Em cũng mua……”
Vân Xu được mấy người nhiệt tình vây quanh ở giữa, đôi mắt cong lên, cảm ơn mọi người vì lòng tốt.
Mấy nữ nhân viên công tác lòng đều tan chảy, sao lại có người đáng yêu đến vậy, nhất cử nhất động đều khiến các cô rung động.
Ban đầu khi mới đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, mọi người thật ra trong lòng đều không mấy nguyện ý, bởi vì trước đó có một show cũng đến một nơi tương đối hẻo lánh, kết quả toàn bộ quá trình thu hình đều gặp trục trặc, mọi việc không thuận, khiến họ đều có ấn tượng không tốt về những nơi như vậy.
Nhưng đoàn làm phim này toàn bộ do đạo diễn quyết định, mọi người chỉ có thể thu dọn hành lý đi theo, ban đầu thái độ của thị trấn nhỏ khiến mọi người trong đoàn chùng xuống, cho rằng sẽ lại giống lần trước, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một đại mỹ nhân dung mạo kinh người.
Mọi người quyết đoán bỏ qua những oán hận trước đó, đây đâu phải là thị trấn nhỏ hẻo lánh, rõ ràng là động thiên phúc địa, bằng không sao lại có thể sinh ra một mỹ nhân như vậy.
Nếu bỏ lỡ cô ấy, mới là điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời này.
Cách đó vài mét, nhân viên nam ghen tị mà liếc trộm hình ảnh mấy người hòa thuận ở chung, thầm hận mình sinh nhầm giới tính, bằng không họ chắc chắn sẽ là người *****ên xông lên.
Còn hiện tại, không phải họ không muốn tiến lên, mà là một khi đến gần đại mỹ nhân, vài ánh mắt sắc bén sẽ lập tức ghim vào người họ, không nói đến ba người Kê Phi Bạch, chỉ riêng ánh mắt của ông chủ Cốc Tông thôi cũng đủ đáng sợ.
May mắn là anh ta đã chụp trộm không ít ảnh, có thể lén lút thưởng thức.
Đến thị trấn nhỏ này, tuyệt đối là may mắn lớn nhất trong đời anh ta!
Vân Xu trò chuyện một lúc với mấy chị trong đoàn làm phim, Kê Phi Bạch từ trong phòng đi ra, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng sạch sẽ, khiến người ta nhớ đến những khe núi sâu thẳm.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Ngày hôm sau, Vân Xu đến đoàn làm phim. Buổi phát sóng trực tiếp chưa bắt đầu, nhân viên đoàn phim bận rộn khí thế ngút trời, thấy Vân Xu xuất hiện, họ cười tủm tỉm chào hỏi cô, mỗi sáng sớm nhìn thấy đại mỹ nhân, tâm trạng ai nấy đều tốt hơn nhiều, làm việc cũng có thêm động lực.Vân Xu cười đáp lại, trên khuỷu tay cô còn khoác một chiếc áo khoác quen mắt, nhân viên tinh ý nhận ra chủ nhân chiếc áo, trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.Đạo diễn Cốc nhìn không tranh không đoạt, thực tế lại rất lợi hại.Việt Tinh Trì vừa ra khỏi phòng, liền thấy người đẹp đang đón ánh nắng sớm đi tới, mắt anh sáng ngời, nhanh chân bước lên đón, giọng nói tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn: “Chị à, chị đến rồi.”Vân Xu cười nói: “Ừ, mọi người bận đến thế nào rồi?”Việt Tinh Trì nói: “Bọn em vừa quét dọn phòng xong, Giải lão sư đang chuẩn bị bữa sáng, chị cứ ngồi ở bên kia đợi một chút, bọn em xong ngay thôi.”“Vậy làm phiền mọi người.” Vân Xu nói.Việt Tinh Trì liếc xuống dưới, chiếc áo khoác đen chướng mắt vẫn còn trong tay cô, anh khẽ nhếch môi, dùng giọng điệu bình thường nói: “Muốn trả quần áo sao, em giúp chị đưa cho đạo diễn Cốc nhé, anh ấy ở gần đây thôi, lát nữa sẽ quay lại.”Vân Xu gật đầu, đưa áo khoác cho anh.Cô nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tim vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn, không biết nên đối mặt với Cốc Tông như thế nào, nhờ người giúp chuyển giao quần áo cũng tốt.Nghĩ đến tối qua Vân Xu cứ như vậy khoác nó, Việt Tinh Trì nhịn xuống xúc động muốn cầm quần áo ném xuống đất giẫm hai chân, miễn cưỡng cầm lấy, chuẩn bị lát nữa trả cho Cốc Tông.“Xu Xu, mau tới đây, chỗ chúng tôi có đồ ăn ngon.” Giọng nữ quen thuộc vang lên, nhân viên đã quen thân với Vân Xu cười đón cô.Việt Tinh Trì nói: “Chị cứ qua đó đi, lát nữa khi nào phát sóng trực tiếp bắt đầu, sẽ có người thông báo.” Nhân viên công tác nhiệt tình dẫn Vân Xu đến chỗ ngồi, đặt một đống đồ nhờ mua xuống trước mặt cô": “Đây là mẹ em hôm qua gửi từ quê lên đặc sản, em thấy ăn rất ngon, chị nếm thử đi, trước khi ăn sáng, cứ ăn chút lót dạ đã.”Ngoài cô ra, còn có mấy người cũng chen chúc lại, người trước người sau lên tiếng.“Đây là em mua trên mạng hôm trước, siêu ngon luôn.”“Em cũng mua……”Vân Xu được mấy người nhiệt tình vây quanh ở giữa, đôi mắt cong lên, cảm ơn mọi người vì lòng tốt.Mấy nữ nhân viên công tác lòng đều tan chảy, sao lại có người đáng yêu đến vậy, nhất cử nhất động đều khiến các cô rung động.Ban đầu khi mới đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, mọi người thật ra trong lòng đều không mấy nguyện ý, bởi vì trước đó có một show cũng đến một nơi tương đối hẻo lánh, kết quả toàn bộ quá trình thu hình đều gặp trục trặc, mọi việc không thuận, khiến họ đều có ấn tượng không tốt về những nơi như vậy.Nhưng đoàn làm phim này toàn bộ do đạo diễn quyết định, mọi người chỉ có thể thu dọn hành lý đi theo, ban đầu thái độ của thị trấn nhỏ khiến mọi người trong đoàn chùng xuống, cho rằng sẽ lại giống lần trước, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một đại mỹ nhân dung mạo kinh người.Mọi người quyết đoán bỏ qua những oán hận trước đó, đây đâu phải là thị trấn nhỏ hẻo lánh, rõ ràng là động thiên phúc địa, bằng không sao lại có thể sinh ra một mỹ nhân như vậy.Nếu bỏ lỡ cô ấy, mới là điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời này.Cách đó vài mét, nhân viên nam ghen tị mà liếc trộm hình ảnh mấy người hòa thuận ở chung, thầm hận mình sinh nhầm giới tính, bằng không họ chắc chắn sẽ là người *****ên xông lên.Còn hiện tại, không phải họ không muốn tiến lên, mà là một khi đến gần đại mỹ nhân, vài ánh mắt sắc bén sẽ lập tức ghim vào người họ, không nói đến ba người Kê Phi Bạch, chỉ riêng ánh mắt của ông chủ Cốc Tông thôi cũng đủ đáng sợ.May mắn là anh ta đã chụp trộm không ít ảnh, có thể lén lút thưởng thức.Đến thị trấn nhỏ này, tuyệt đối là may mắn lớn nhất trong đời anh ta!Vân Xu trò chuyện một lúc với mấy chị trong đoàn làm phim, Kê Phi Bạch từ trong phòng đi ra, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng sạch sẽ, khiến người ta nhớ đến những khe núi sâu thẳm.