Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 378: Chương 378
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… “Là đạo diễn, anh phải có trách nhiệm với em.”Hai chữ “trách nhiệm” lọt vào tai Vân Xu, dường như mang theo ý vị khác, vẻ đỏ ửng trên mặt cô sắp biến mất lại đột ngột tăng thêm.Hàng mi dài của người đẹp như ngọc run rẩy, vẻ e lệ ấy toát ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách.Biểu hiện của cô khiến ba người trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo.Ánh mắt Kê Phi Bạch trong nháy mắt trở nên sâu thẳm: “Cốc đạo thật chu đáo, bất quá Vân Xu do chúng tôi chăm sóc, anh có thể yên tâm.”Cốc Tông bình tĩnh nói: “Kê lão sư nói đùa, chăm sóc cô ấy cũng là nhiệm vụ của tôi.”Giải Dục Thành sắc mặt nhàn nhạt: “Trước kia còn nghe nói Cốc đạo căn bản không quan tâm đến khách quý, hôm nay hành động của Cốc đạo thật khiến tôi bất ngờ.”Cốc Tông nói: “Tin đồn thôi, không làm sao được.”Ba người ở bên kia đấu khẩu.Việt Tinh Trì ngơ ngác nhìn người con gái ngồi đối diện, anh chưa từng thấy cô đỏ mặt trước mặt mình, ngay cả đối với Kê Phi Bạch và Giải Dục Thành, cô cũng có sự khác biệt.Không phải nói thái độ của cô đối với anh không tốt, có thể nói trong số mấy người, cô thân thiết với anh nhất, nhưng sự thân thiết này lại gần gũi như người nhà, chứ không phải loại ái muội giữa nam nữ, dù cô gọi tên anh cũng vậy.Trong lòng Việt Tinh Trì đột nhiên có chút hiểu ra.Sự im lặng kỳ lạ của anh không thu hút sự chú ý của người khác, Vân Xu vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi nên không phát hiện.Đợi đến khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, phòng phát sóng trực tiếp ồn ào, cô mới phản ứng lại, hôm nay số lượng người xem còn nhiều hơn hôm qua.[Ô oa, đại mỹ nhân cuối cùng tôi cũng thấy em.][Hôm qua trong mơ, tiểu tỷ tỷ là vợ tôi, hắc hắc hắc.][Cuối cùng cũng biết một ngày không gặp như cách ba thu là thế nào!] Vân Xu gật đầu với màn hình phát sóng trực tiếp, cười một cái, lại là một trận mưa đạn dữ dội quét ngang qua, khiến nhân viên trực máy tính nuốt nước miếng, lượng người xem đáng sợ này, dù ba người Kê Phi Bạch cộng lại cũng không lợi hại bằng.Chỉ có thể nói theo đuổi cái đẹp là bản tính chung của con người?Vân Xu hôm qua đã hẹn với Giải Dục Thành, hôm nay ở lại nông trại bầu bạn với anh, cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, lại đứng lên: “Không xong rồi!”Việt Tinh Trì đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng Vân Xu kinh hô, anh đột ngột quay đầu lại, gần như lao đến bên cạnh cô: “Chị à, sao vậy?”Vân Xu buồn rầu nói: “Tôi có đồ để quên ở trong nhà.”Còn muốn nhờ người đi cùng đưa cô về lấy, thật phiền phức.Ánh mắt Việt Tinh Trì khẽ động, Giải Dục Thành lúc này đang ở trong bếp, Kê Phi Bạch đã ra ngoài, ở đây chỉ có hai người, ánh mắt anh sâu thẳm: “Chị à, em đưa chị về lấy nhé.”Vân Xu nói: “Nhưng cậu không phải muốn đi ra đồng sao, tôi nhớ rõ cậu và Kê Phi Bạch đều có nhiệm vụ quy định.”Nếu là show khác, lượng công việc sẽ tính đồng thời cho cả hai người, nhưng Kê Phi Bạch và Việt Tinh Trì vừa là đồng đội vừa là tình địch, hai người không hợp nhau, lượng công việc cũng tính riêng.Người xem lúc trước không hiểu, còn oán giận rất lâu, nhìn thấy Vân Xu rồi, lập tức đồng cảm với hai người, tình địch mà, họ có thể hiểu được.“Không sao đâu, em đưa chị về rồi đi cũng không muộn.” Việt Tinh Trì tự tin nói: “Chị à, em rất lợi hại đó.”Vân Xu cười nói: “Vậy làm phiền cậu nha.” Cô lại nói: “Vậy nói với Giải Dục Thành một tiếng, chúng ta xuất phát thôi.”Việt Tinh Trì nghiêm trang nói: “Giải lão sư đang rất bận trong bếp, chúng ta nói có lẽ sẽ làm phiền anh ấy, cứ để lại tờ giấy nói rõ là được, như vậy anh ấy cũng sẽ không lo lắng.”Anh ta sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, trực tiếp nói với Giải Dục Thành hai người muốn đến sân nhỏ, người kia chắc chắn sẽ tìm lý do đi theo cùng.Vân Xu nghĩ nghĩ, như vậy cũng đúng: “Vậy cậu viết đi.”Hai phút sau, Việt Tinh Trì để lại tờ giấy, mang theo Vân Xu tiêu sái rời đi.Một cơn gió thổi qua, tờ giấy bị chặn dưới cốc nước không ngừng bay phấp phới, dòng chữ tùy ý hiện rõ trong ánh sáng.[Giải lão sư, tôi và chị về lấy đồ, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.] Phía sau còn vẽ một khuôn mặt tươi cười lớn.
“Là đạo diễn, anh phải có trách nhiệm với em.”
Hai chữ “trách nhiệm” lọt vào tai Vân Xu, dường như mang theo ý vị khác, vẻ đỏ ửng trên mặt cô sắp biến mất lại đột ngột tăng thêm.
Hàng mi dài của người đẹp như ngọc run rẩy, vẻ e lệ ấy toát ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Biểu hiện của cô khiến ba người trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo.
Ánh mắt Kê Phi Bạch trong nháy mắt trở nên sâu thẳm: “Cốc đạo thật chu đáo, bất quá Vân Xu do chúng tôi chăm sóc, anh có thể yên tâm.”
Cốc Tông bình tĩnh nói: “Kê lão sư nói đùa, chăm sóc cô ấy cũng là nhiệm vụ của tôi.”
Giải Dục Thành sắc mặt nhàn nhạt: “Trước kia còn nghe nói Cốc đạo căn bản không quan tâm đến khách quý, hôm nay hành động của Cốc đạo thật khiến tôi bất ngờ.”
Cốc Tông nói: “Tin đồn thôi, không làm sao được.”
Ba người ở bên kia đấu khẩu.
Việt Tinh Trì ngơ ngác nhìn người con gái ngồi đối diện, anh chưa từng thấy cô đỏ mặt trước mặt mình, ngay cả đối với Kê Phi Bạch và Giải Dục Thành, cô cũng có sự khác biệt.
Không phải nói thái độ của cô đối với anh không tốt, có thể nói trong số mấy người, cô thân thiết với anh nhất, nhưng sự thân thiết này lại gần gũi như người nhà, chứ không phải loại ái muội giữa nam nữ, dù cô gọi tên anh cũng vậy.
Trong lòng Việt Tinh Trì đột nhiên có chút hiểu ra.
Sự im lặng kỳ lạ của anh không thu hút sự chú ý của người khác, Vân Xu vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi nên không phát hiện.
Đợi đến khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, phòng phát sóng trực tiếp ồn ào, cô mới phản ứng lại, hôm nay số lượng người xem còn nhiều hơn hôm qua.
[Ô oa, đại mỹ nhân cuối cùng tôi cũng thấy em.]
[Hôm qua trong mơ, tiểu tỷ tỷ là vợ tôi, hắc hắc hắc.]
[Cuối cùng cũng biết một ngày không gặp như cách ba thu là thế nào!]
Vân Xu gật đầu với màn hình phát sóng trực tiếp, cười một cái, lại là một trận mưa đạn dữ dội quét ngang qua, khiến nhân viên trực máy tính nuốt nước miếng, lượng người xem đáng sợ này, dù ba người Kê Phi Bạch cộng lại cũng không lợi hại bằng.
Chỉ có thể nói theo đuổi cái đẹp là bản tính chung của con người?
Vân Xu hôm qua đã hẹn với Giải Dục Thành, hôm nay ở lại nông trại bầu bạn với anh, cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, lại đứng lên: “Không xong rồi!”
Việt Tinh Trì đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng Vân Xu kinh hô, anh đột ngột quay đầu lại, gần như lao đến bên cạnh cô: “Chị à, sao vậy?”
Vân Xu buồn rầu nói: “Tôi có đồ để quên ở trong nhà.”
Còn muốn nhờ người đi cùng đưa cô về lấy, thật phiền phức.
Ánh mắt Việt Tinh Trì khẽ động, Giải Dục Thành lúc này đang ở trong bếp, Kê Phi Bạch đã ra ngoài, ở đây chỉ có hai người, ánh mắt anh sâu thẳm: “Chị à, em đưa chị về lấy nhé.”
Vân Xu nói: “Nhưng cậu không phải muốn đi ra đồng sao, tôi nhớ rõ cậu và Kê Phi Bạch đều có nhiệm vụ quy định.”
Nếu là show khác, lượng công việc sẽ tính đồng thời cho cả hai người, nhưng Kê Phi Bạch và Việt Tinh Trì vừa là đồng đội vừa là tình địch, hai người không hợp nhau, lượng công việc cũng tính riêng.
Người xem lúc trước không hiểu, còn oán giận rất lâu, nhìn thấy Vân Xu rồi, lập tức đồng cảm với hai người, tình địch mà, họ có thể hiểu được.
“Không sao đâu, em đưa chị về rồi đi cũng không muộn.” Việt Tinh Trì tự tin nói: “Chị à, em rất lợi hại đó.”
Vân Xu cười nói: “Vậy làm phiền cậu nha.” Cô lại nói: “Vậy nói với Giải Dục Thành một tiếng, chúng ta xuất phát thôi.”
Việt Tinh Trì nghiêm trang nói: “Giải lão sư đang rất bận trong bếp, chúng ta nói có lẽ sẽ làm phiền anh ấy, cứ để lại tờ giấy nói rõ là được, như vậy anh ấy cũng sẽ không lo lắng.”
Anh ta sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, trực tiếp nói với Giải Dục Thành hai người muốn đến sân nhỏ, người kia chắc chắn sẽ tìm lý do đi theo cùng.
Vân Xu nghĩ nghĩ, như vậy cũng đúng: “Vậy cậu viết đi.”
Hai phút sau, Việt Tinh Trì để lại tờ giấy, mang theo Vân Xu tiêu sái rời đi.
Một cơn gió thổi qua, tờ giấy bị chặn dưới cốc nước không ngừng bay phấp phới, dòng chữ tùy ý hiện rõ trong ánh sáng.
[Giải lão sư, tôi và chị về lấy đồ, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.]
Phía sau còn vẽ một khuôn mặt tươi cười lớn.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… “Là đạo diễn, anh phải có trách nhiệm với em.”Hai chữ “trách nhiệm” lọt vào tai Vân Xu, dường như mang theo ý vị khác, vẻ đỏ ửng trên mặt cô sắp biến mất lại đột ngột tăng thêm.Hàng mi dài của người đẹp như ngọc run rẩy, vẻ e lệ ấy toát ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách.Biểu hiện của cô khiến ba người trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo.Ánh mắt Kê Phi Bạch trong nháy mắt trở nên sâu thẳm: “Cốc đạo thật chu đáo, bất quá Vân Xu do chúng tôi chăm sóc, anh có thể yên tâm.”Cốc Tông bình tĩnh nói: “Kê lão sư nói đùa, chăm sóc cô ấy cũng là nhiệm vụ của tôi.”Giải Dục Thành sắc mặt nhàn nhạt: “Trước kia còn nghe nói Cốc đạo căn bản không quan tâm đến khách quý, hôm nay hành động của Cốc đạo thật khiến tôi bất ngờ.”Cốc Tông nói: “Tin đồn thôi, không làm sao được.”Ba người ở bên kia đấu khẩu.Việt Tinh Trì ngơ ngác nhìn người con gái ngồi đối diện, anh chưa từng thấy cô đỏ mặt trước mặt mình, ngay cả đối với Kê Phi Bạch và Giải Dục Thành, cô cũng có sự khác biệt.Không phải nói thái độ của cô đối với anh không tốt, có thể nói trong số mấy người, cô thân thiết với anh nhất, nhưng sự thân thiết này lại gần gũi như người nhà, chứ không phải loại ái muội giữa nam nữ, dù cô gọi tên anh cũng vậy.Trong lòng Việt Tinh Trì đột nhiên có chút hiểu ra.Sự im lặng kỳ lạ của anh không thu hút sự chú ý của người khác, Vân Xu vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi nên không phát hiện.Đợi đến khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, phòng phát sóng trực tiếp ồn ào, cô mới phản ứng lại, hôm nay số lượng người xem còn nhiều hơn hôm qua.[Ô oa, đại mỹ nhân cuối cùng tôi cũng thấy em.][Hôm qua trong mơ, tiểu tỷ tỷ là vợ tôi, hắc hắc hắc.][Cuối cùng cũng biết một ngày không gặp như cách ba thu là thế nào!] Vân Xu gật đầu với màn hình phát sóng trực tiếp, cười một cái, lại là một trận mưa đạn dữ dội quét ngang qua, khiến nhân viên trực máy tính nuốt nước miếng, lượng người xem đáng sợ này, dù ba người Kê Phi Bạch cộng lại cũng không lợi hại bằng.Chỉ có thể nói theo đuổi cái đẹp là bản tính chung của con người?Vân Xu hôm qua đã hẹn với Giải Dục Thành, hôm nay ở lại nông trại bầu bạn với anh, cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, lại đứng lên: “Không xong rồi!”Việt Tinh Trì đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng Vân Xu kinh hô, anh đột ngột quay đầu lại, gần như lao đến bên cạnh cô: “Chị à, sao vậy?”Vân Xu buồn rầu nói: “Tôi có đồ để quên ở trong nhà.”Còn muốn nhờ người đi cùng đưa cô về lấy, thật phiền phức.Ánh mắt Việt Tinh Trì khẽ động, Giải Dục Thành lúc này đang ở trong bếp, Kê Phi Bạch đã ra ngoài, ở đây chỉ có hai người, ánh mắt anh sâu thẳm: “Chị à, em đưa chị về lấy nhé.”Vân Xu nói: “Nhưng cậu không phải muốn đi ra đồng sao, tôi nhớ rõ cậu và Kê Phi Bạch đều có nhiệm vụ quy định.”Nếu là show khác, lượng công việc sẽ tính đồng thời cho cả hai người, nhưng Kê Phi Bạch và Việt Tinh Trì vừa là đồng đội vừa là tình địch, hai người không hợp nhau, lượng công việc cũng tính riêng.Người xem lúc trước không hiểu, còn oán giận rất lâu, nhìn thấy Vân Xu rồi, lập tức đồng cảm với hai người, tình địch mà, họ có thể hiểu được.“Không sao đâu, em đưa chị về rồi đi cũng không muộn.” Việt Tinh Trì tự tin nói: “Chị à, em rất lợi hại đó.”Vân Xu cười nói: “Vậy làm phiền cậu nha.” Cô lại nói: “Vậy nói với Giải Dục Thành một tiếng, chúng ta xuất phát thôi.”Việt Tinh Trì nghiêm trang nói: “Giải lão sư đang rất bận trong bếp, chúng ta nói có lẽ sẽ làm phiền anh ấy, cứ để lại tờ giấy nói rõ là được, như vậy anh ấy cũng sẽ không lo lắng.”Anh ta sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, trực tiếp nói với Giải Dục Thành hai người muốn đến sân nhỏ, người kia chắc chắn sẽ tìm lý do đi theo cùng.Vân Xu nghĩ nghĩ, như vậy cũng đúng: “Vậy cậu viết đi.”Hai phút sau, Việt Tinh Trì để lại tờ giấy, mang theo Vân Xu tiêu sái rời đi.Một cơn gió thổi qua, tờ giấy bị chặn dưới cốc nước không ngừng bay phấp phới, dòng chữ tùy ý hiện rõ trong ánh sáng.[Giải lão sư, tôi và chị về lấy đồ, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.] Phía sau còn vẽ một khuôn mặt tươi cười lớn.