Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 179: Chương 179

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thu Sinh đáp:“Anh với giám đốc Hà còn trẻ quá, người ta cần nhà thầu lâu năm đáng tin.”Tống Thời Hạ nhịn cười: “Nơi tốt còn nhiều lắm, không cần phải nhìn chằm chằm vào chỗ này như thế.”Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này nơi đây sẽ xây một tòa nhà cho thành viên cơ quan chính phủ ở, anh ấy mua về chẳng phải cũng thành công cốc ư.“Mảnh này không tốt lắm đâu, các đơn vị và cơ quan đều ở đây, anh mua nó làm gì?”Tống Thu Sinh vò đầu: “Chẳng lẽ khu này không tốt à?”Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:“Đối với người làm ở các đơn vị quanh đó thì khu này không tệ, vì nó ở gần. Người nhà bình thường ở đó làm gì, cho công nhân viên chức thuê nhà à?”Tống Thu Sinh cảm thấy cũng đúng, anh tham khảo hình thức của thành phố G nên mới chọn nơi này.Tống Thời Hạ chọn một khu nhìn khá quen:“Em thấy cứ chọn chỗ này đi, mua mảnh đất trống này lại, qua mấy chục năm nữa xây trung tâm thương mại, chờ nằm không hốt bạc.”Cô chưa từng tới đó xem thử, nhưng nhìn vị trí thì ở đó sau này sẽ thành khu phố mua sắm sầm uất, tấc đất tấc vàng, mở một cửa hàng nhỏ cũng có thể giàu to.Tống Thu Sinh nhìn cô như nhìn đồ ngốc:“Cái gì em cũng dám nghĩ nhỉ, anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện nằm không kiếm tiền đấy.”Tống Thời Hạ vỗ vai anh ấy một cái: “Vậy thì anh tập từ bây giờ đi.”Tống Thu Sinh không tin là thật, nhưng vị trí của khu đất này thật sự khá ổn, không tệ lắm, chủ yếu là anh cũng không tìm ra khu nào tốt hơn. Trước khi đi, Tống Thu Sinh lơ đễnh liếc nhìn góc sân, nhớ tới món canh vịt hôm qua, tự nhiên anh thấy hơi thèm.“Gà vịt nhà em nuôi khá đấy, cho anh hai con nhé.”Tống Thời Hạ bĩu môi: “Có ai đi qua nhà người ta làm khách mà như anh không, ăn thì tự mình chọn đi.”Tống Thu Sinh cũng chẳng khách sáo với cô:“Lần sau anh sẽ mua thêm ít gà vịt con cho em, mặc dù bình thường em không làm được việc gì, nhưng nuôi gà vịt cũng ổn đấy, thịt cũng ngon, hay là anh mở trại nuôi gà vịt cho em nhé?”Tống Thời Hạ đẩy anh ra ngoài: “Không thèm, buôn bán mệt lắm, em chỉ cần chờ anh trai nuôi là được rồi.”Tống Thu Sinh bất đắc dĩ:“Được rồi, nuôi cha mẹ, thêm em nữa cũng chỉ thêm một cái miệng thôi, không để em c.h.ế.t đói được.”Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ ra lắc lắc, “No no no, ý em là siêu xe biệt thự phải chờ anh mua cho em rồi.”“Em cũng giỏi đòi hỏi nhỉ, trong nhà có giáo sư đúng là khác hẳn, nói cả tiếng Anh luôn. Anh cho phép em nằm mơ đấy, đêm nay nhớ mơ nhé.”Tống Thời Hạ giơ tay cổ vũ anh:“Em tin anh, anh trai, anh nhất định có thể nằm không hốt bạc, sau đó dẫn theo cả nhà em làm giàu.”Tống Thu Sinh dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy ấm áp.DTVChỉ có em gái mới tin tưởng anh ấy như thế thôi, bây giờ anh đang lo muốn c.h.ế.t đây.Thím Phùng tới thăm, Tống Thời Hạ mời thím Phùng và Tiểu Ngư vào ăn canh.“Canh đậu xanh, cái này thím yên tâm chưa.”Lúc này thím Phùng mới dám bước vào nhà. 

Tống Thu Sinh đáp:

“Anh với giám đốc Hà còn trẻ quá, người ta cần nhà thầu lâu năm đáng tin.”

Tống Thời Hạ nhịn cười: “Nơi tốt còn nhiều lắm, không cần phải nhìn chằm chằm vào chỗ này như thế.”

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này nơi đây sẽ xây một tòa nhà cho thành viên cơ quan chính phủ ở, anh ấy mua về chẳng phải cũng thành công cốc ư.

“Mảnh này không tốt lắm đâu, các đơn vị và cơ quan đều ở đây, anh mua nó làm gì?”

Tống Thu Sinh vò đầu: “Chẳng lẽ khu này không tốt à?”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Đối với người làm ở các đơn vị quanh đó thì khu này không tệ, vì nó ở gần. Người nhà bình thường ở đó làm gì, cho công nhân viên chức thuê nhà à?”

Tống Thu Sinh cảm thấy cũng đúng, anh tham khảo hình thức của thành phố G nên mới chọn nơi này.

Tống Thời Hạ chọn một khu nhìn khá quen:

“Em thấy cứ chọn chỗ này đi, mua mảnh đất trống này lại, qua mấy chục năm nữa xây trung tâm thương mại, chờ nằm không hốt bạc.”

Cô chưa từng tới đó xem thử, nhưng nhìn vị trí thì ở đó sau này sẽ thành khu phố mua sắm sầm uất, tấc đất tấc vàng, mở một cửa hàng nhỏ cũng có thể giàu to.

Tống Thu Sinh nhìn cô như nhìn đồ ngốc:

“Cái gì em cũng dám nghĩ nhỉ, anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện nằm không kiếm tiền đấy.”

Tống Thời Hạ vỗ vai anh ấy một cái: “Vậy thì anh tập từ bây giờ đi.”

Tống Thu Sinh không tin là thật, nhưng vị trí của khu đất này thật sự khá ổn, không tệ lắm, chủ yếu là anh cũng không tìm ra khu nào tốt hơn.

 

Trước khi đi, Tống Thu Sinh lơ đễnh liếc nhìn góc sân, nhớ tới món canh vịt hôm qua, tự nhiên anh thấy hơi thèm.

“Gà vịt nhà em nuôi khá đấy, cho anh hai con nhé.”

Tống Thời Hạ bĩu môi: “Có ai đi qua nhà người ta làm khách mà như anh không, ăn thì tự mình chọn đi.”

Tống Thu Sinh cũng chẳng khách sáo với cô:

“Lần sau anh sẽ mua thêm ít gà vịt con cho em, mặc dù bình thường em không làm được việc gì, nhưng nuôi gà vịt cũng ổn đấy, thịt cũng ngon, hay là anh mở trại nuôi gà vịt cho em nhé?”

Tống Thời Hạ đẩy anh ra ngoài: “Không thèm, buôn bán mệt lắm, em chỉ cần chờ anh trai nuôi là được rồi.”

Tống Thu Sinh bất đắc dĩ:

“Được rồi, nuôi cha mẹ, thêm em nữa cũng chỉ thêm một cái miệng thôi, không để em c.h.ế.t đói được.”

Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ ra lắc lắc, “No no no, ý em là siêu xe biệt thự phải chờ anh mua cho em rồi.”

“Em cũng giỏi đòi hỏi nhỉ, trong nhà có giáo sư đúng là khác hẳn, nói cả tiếng Anh luôn. Anh cho phép em nằm mơ đấy, đêm nay nhớ mơ nhé.”

Tống Thời Hạ giơ tay cổ vũ anh:

“Em tin anh, anh trai, anh nhất định có thể nằm không hốt bạc, sau đó dẫn theo cả nhà em làm giàu.”

Tống Thu Sinh dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy ấm áp.

DTV

Chỉ có em gái mới tin tưởng anh ấy như thế thôi, bây giờ anh đang lo muốn c.h.ế.t đây.

Thím Phùng tới thăm, Tống Thời Hạ mời thím Phùng và Tiểu Ngư vào ăn canh.

“Canh đậu xanh, cái này thím yên tâm chưa.”

Lúc này thím Phùng mới dám bước vào nhà.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thu Sinh đáp:“Anh với giám đốc Hà còn trẻ quá, người ta cần nhà thầu lâu năm đáng tin.”Tống Thời Hạ nhịn cười: “Nơi tốt còn nhiều lắm, không cần phải nhìn chằm chằm vào chỗ này như thế.”Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này nơi đây sẽ xây một tòa nhà cho thành viên cơ quan chính phủ ở, anh ấy mua về chẳng phải cũng thành công cốc ư.“Mảnh này không tốt lắm đâu, các đơn vị và cơ quan đều ở đây, anh mua nó làm gì?”Tống Thu Sinh vò đầu: “Chẳng lẽ khu này không tốt à?”Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:“Đối với người làm ở các đơn vị quanh đó thì khu này không tệ, vì nó ở gần. Người nhà bình thường ở đó làm gì, cho công nhân viên chức thuê nhà à?”Tống Thu Sinh cảm thấy cũng đúng, anh tham khảo hình thức của thành phố G nên mới chọn nơi này.Tống Thời Hạ chọn một khu nhìn khá quen:“Em thấy cứ chọn chỗ này đi, mua mảnh đất trống này lại, qua mấy chục năm nữa xây trung tâm thương mại, chờ nằm không hốt bạc.”Cô chưa từng tới đó xem thử, nhưng nhìn vị trí thì ở đó sau này sẽ thành khu phố mua sắm sầm uất, tấc đất tấc vàng, mở một cửa hàng nhỏ cũng có thể giàu to.Tống Thu Sinh nhìn cô như nhìn đồ ngốc:“Cái gì em cũng dám nghĩ nhỉ, anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện nằm không kiếm tiền đấy.”Tống Thời Hạ vỗ vai anh ấy một cái: “Vậy thì anh tập từ bây giờ đi.”Tống Thu Sinh không tin là thật, nhưng vị trí của khu đất này thật sự khá ổn, không tệ lắm, chủ yếu là anh cũng không tìm ra khu nào tốt hơn. Trước khi đi, Tống Thu Sinh lơ đễnh liếc nhìn góc sân, nhớ tới món canh vịt hôm qua, tự nhiên anh thấy hơi thèm.“Gà vịt nhà em nuôi khá đấy, cho anh hai con nhé.”Tống Thời Hạ bĩu môi: “Có ai đi qua nhà người ta làm khách mà như anh không, ăn thì tự mình chọn đi.”Tống Thu Sinh cũng chẳng khách sáo với cô:“Lần sau anh sẽ mua thêm ít gà vịt con cho em, mặc dù bình thường em không làm được việc gì, nhưng nuôi gà vịt cũng ổn đấy, thịt cũng ngon, hay là anh mở trại nuôi gà vịt cho em nhé?”Tống Thời Hạ đẩy anh ra ngoài: “Không thèm, buôn bán mệt lắm, em chỉ cần chờ anh trai nuôi là được rồi.”Tống Thu Sinh bất đắc dĩ:“Được rồi, nuôi cha mẹ, thêm em nữa cũng chỉ thêm một cái miệng thôi, không để em c.h.ế.t đói được.”Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ ra lắc lắc, “No no no, ý em là siêu xe biệt thự phải chờ anh mua cho em rồi.”“Em cũng giỏi đòi hỏi nhỉ, trong nhà có giáo sư đúng là khác hẳn, nói cả tiếng Anh luôn. Anh cho phép em nằm mơ đấy, đêm nay nhớ mơ nhé.”Tống Thời Hạ giơ tay cổ vũ anh:“Em tin anh, anh trai, anh nhất định có thể nằm không hốt bạc, sau đó dẫn theo cả nhà em làm giàu.”Tống Thu Sinh dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy ấm áp.DTVChỉ có em gái mới tin tưởng anh ấy như thế thôi, bây giờ anh đang lo muốn c.h.ế.t đây.Thím Phùng tới thăm, Tống Thời Hạ mời thím Phùng và Tiểu Ngư vào ăn canh.“Canh đậu xanh, cái này thím yên tâm chưa.”Lúc này thím Phùng mới dám bước vào nhà. 

Chương 179: Chương 179