Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 180: Chương 180
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lúc trước toàn bị Tiểu Tống lừa vào nhà ăn đồ ngon, làm bà cũng ngại không dám tới chơi luôn.Nhưng canh đậu xanh lại bỏ khá nhiều đường, thím Phùng còn chưa mở miệng thì Tống Thời Hạ đã đoán trước được suy nghĩ của bà.DTV“Canh đậu xanh mà tiếc đường thì còn gì ngon nữa? Mà cháu nấu cũng không ngọt nhiều đâu, Tiểu Ngư ăn đi nào, lát nữa mang về cho chị với anh nữa nhé?”Hai đứa bé ở nhà không chịu được nóng, chỉ muốn ngồi lì trước quạt mà thôi.Tống Thời Hạ lại cảm thấy rất mát mẻ, nấu một nồi canh đậu xanh từ từ ăn.“Chân cháu còn đau không, mấy hôm trước thím thấy chân cháu sưng vù lên.”Tống Thời Hạ cười đáp:“Thật ra nhìn ghê thế thôi chứ không đau nhiều đâu, nếu đau thì cháu đã nằm ườn ra chờ người khác hầu hạ rồi.”Thím Phùng phải gắt giọng nói với cô:“Hành vi anh dũng của cháu đã lên báo rồi, nhân viên căn tin với sinh viên đều đang bàn tán đấy.Cháu nói xem, sao lại có kẻ xấu xa như thế chứ, phải phán bọn chúng tội tử hình hết mới đúng.”Mấy hôm trước bà chỉ nghe kể đại khái, hôm nay nghe người ta bàn tán, kể lại toàn bộ quá trình mới phát hiện tình huống Tiểu Tống gặp phải lúc đó nguy hiểm tới cỡ nào, không ngờ đám bắt cóc lại to gan như thế.Tống Thời Hạ thản nhiên nói:“Có lợi ích thì sẽ có kẻ bí quá hóa liều thôi, đối mặt với lợi ích đủ lớn thì bọn chúng sẽ mất hết nhân tính.”Thím Phùng than thở: “Đám súc sinh đó, chính bọn chúng cũng có con cái cha mẹ, sao lại nhẫn tâm làm chuyện như thế chứ.”“Đúng rồi, hôm nay thím phải nhìn Trần Kiều bằng con mắt khác đấy, bình thường trông cô ấy có vẻ hiền lành, khờ khạo, nhưng không ngờ cũng khá quá chứ.”Đúng lúc Tống Thời Hạ cũng muốn nói sang chủ đề khác dễ thở hơn: “Có chuyện gì thế ạ?”Thím Phùng kề sát lại nói:“Tính ra chuyện này cũng có liên quan tới cháu đấy, trong căn tin có hai cô gái rửa rau là người nhà của giáo viên trường mình, vừa ngốc vừa tham ăn lại còn lười biếng, hở ra là xin nghỉ, còn định mồi chài giáo sư Quý.”“Sáng nay báo chí đăng sự tích của cháu, hai cô gái kia nói xấu sau lưng cháu.Ban đầu chỉ nói mấy câu sặc mùi ganh tị thôi, sau đó thì chỉ mặt gọi thẳng tên cháu, Trần Kiều nghe không vô nên mắng cho họ một trận.”Tống Thời Hạ nằm không cũng trúng đạn: “Bọn họ thích giáo sư Quý, sao lại đi mắng cháu chứ?”“Đương nhiên là vì họ không xứng rồi, nếu xứng đã nhờ vả người ta làm mai từ lâu rồi.Cô gái kia mặt rỗ, suốt ngày mơ mộng hão huyền, nói không chừng là có chứng ảo tưởng đấy.”Tai bay vạ gió chính là đây.Tống Thời Hạ tò mò: “Họ còn nói gì nữa ạ?”“Nói cháu thất học, là dân quê, dựa vào nhan sắc dụ dỗ giáo sư Quý, tóm lại là khó nghe lắm.”Tống Thời Hạ cảm thấy mệt mỏi:“Cháu có thất học thì cũng có bằng cấp 2, dân quê cũng đâu có gì đáng xấu hổ, không phải lãnh đạo nói công nông đại đoàn kết à, sao bọn họ lại kỳ thị nông dân chứ?”“Chưa kể, khuôn mặt này của cháu là do cha mẹ ban cho, ai mà không thích người đẹp chứ, không thích người đẹp đẹp, lẽ nào lại thích người xấu à?”
Lúc trước toàn bị Tiểu Tống lừa vào nhà ăn đồ ngon, làm bà cũng ngại không dám tới chơi luôn.
Nhưng canh đậu xanh lại bỏ khá nhiều đường, thím Phùng còn chưa mở miệng thì Tống Thời Hạ đã đoán trước được suy nghĩ của bà.
DTV
“Canh đậu xanh mà tiếc đường thì còn gì ngon nữa? Mà cháu nấu cũng không ngọt nhiều đâu, Tiểu Ngư ăn đi nào, lát nữa mang về cho chị với anh nữa nhé?”
Hai đứa bé ở nhà không chịu được nóng, chỉ muốn ngồi lì trước quạt mà thôi.
Tống Thời Hạ lại cảm thấy rất mát mẻ, nấu một nồi canh đậu xanh từ từ ăn.
“Chân cháu còn đau không, mấy hôm trước thím thấy chân cháu sưng vù lên.”
Tống Thời Hạ cười đáp:
“Thật ra nhìn ghê thế thôi chứ không đau nhiều đâu, nếu đau thì cháu đã nằm ườn ra chờ người khác hầu hạ rồi.”
Thím Phùng phải gắt giọng nói với cô:
“Hành vi anh dũng của cháu đã lên báo rồi, nhân viên căn tin với sinh viên đều đang bàn tán đấy.
Cháu nói xem, sao lại có kẻ xấu xa như thế chứ, phải phán bọn chúng tội tử hình hết mới đúng.”
Mấy hôm trước bà chỉ nghe kể đại khái, hôm nay nghe người ta bàn tán, kể lại toàn bộ quá trình mới phát hiện tình huống Tiểu Tống gặp phải lúc đó nguy hiểm tới cỡ nào, không ngờ đám bắt cóc lại to gan như thế.
Tống Thời Hạ thản nhiên nói:
“Có lợi ích thì sẽ có kẻ bí quá hóa liều thôi, đối mặt với lợi ích đủ lớn thì bọn chúng sẽ mất hết nhân tính.”
Thím Phùng than thở:
“Đám súc sinh đó, chính bọn chúng cũng có con cái cha mẹ, sao lại nhẫn tâm làm chuyện như thế chứ.”
“Đúng rồi, hôm nay thím phải nhìn Trần Kiều bằng con mắt khác đấy, bình thường trông cô ấy có vẻ hiền lành, khờ khạo, nhưng không ngờ cũng khá quá chứ.”
Đúng lúc Tống Thời Hạ cũng muốn nói sang chủ đề khác dễ thở hơn: “Có chuyện gì thế ạ?”
Thím Phùng kề sát lại nói:
“Tính ra chuyện này cũng có liên quan tới cháu đấy, trong căn tin có hai cô gái rửa rau là người nhà của giáo viên trường mình, vừa ngốc vừa tham ăn lại còn lười biếng, hở ra là xin nghỉ, còn định mồi chài giáo sư Quý.”
“Sáng nay báo chí đăng sự tích của cháu, hai cô gái kia nói xấu sau lưng cháu.
Ban đầu chỉ nói mấy câu sặc mùi ganh tị thôi, sau đó thì chỉ mặt gọi thẳng tên cháu, Trần Kiều nghe không vô nên mắng cho họ một trận.”
Tống Thời Hạ nằm không cũng trúng đạn: “Bọn họ thích giáo sư Quý, sao lại đi mắng cháu chứ?”
“Đương nhiên là vì họ không xứng rồi, nếu xứng đã nhờ vả người ta làm mai từ lâu rồi.
Cô gái kia mặt rỗ, suốt ngày mơ mộng hão huyền, nói không chừng là có chứng ảo tưởng đấy.”
Tai bay vạ gió chính là đây.
Tống Thời Hạ tò mò: “Họ còn nói gì nữa ạ?”
“Nói cháu thất học, là dân quê, dựa vào nhan sắc dụ dỗ giáo sư Quý, tóm lại là khó nghe lắm.”
Tống Thời Hạ cảm thấy mệt mỏi:
“Cháu có thất học thì cũng có bằng cấp 2, dân quê cũng đâu có gì đáng xấu hổ, không phải lãnh đạo nói công nông đại đoàn kết à, sao bọn họ lại kỳ thị nông dân chứ?”
“Chưa kể, khuôn mặt này của cháu là do cha mẹ ban cho, ai mà không thích người đẹp chứ, không thích người đẹp đẹp, lẽ nào lại thích người xấu à?”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lúc trước toàn bị Tiểu Tống lừa vào nhà ăn đồ ngon, làm bà cũng ngại không dám tới chơi luôn.Nhưng canh đậu xanh lại bỏ khá nhiều đường, thím Phùng còn chưa mở miệng thì Tống Thời Hạ đã đoán trước được suy nghĩ của bà.DTV“Canh đậu xanh mà tiếc đường thì còn gì ngon nữa? Mà cháu nấu cũng không ngọt nhiều đâu, Tiểu Ngư ăn đi nào, lát nữa mang về cho chị với anh nữa nhé?”Hai đứa bé ở nhà không chịu được nóng, chỉ muốn ngồi lì trước quạt mà thôi.Tống Thời Hạ lại cảm thấy rất mát mẻ, nấu một nồi canh đậu xanh từ từ ăn.“Chân cháu còn đau không, mấy hôm trước thím thấy chân cháu sưng vù lên.”Tống Thời Hạ cười đáp:“Thật ra nhìn ghê thế thôi chứ không đau nhiều đâu, nếu đau thì cháu đã nằm ườn ra chờ người khác hầu hạ rồi.”Thím Phùng phải gắt giọng nói với cô:“Hành vi anh dũng của cháu đã lên báo rồi, nhân viên căn tin với sinh viên đều đang bàn tán đấy.Cháu nói xem, sao lại có kẻ xấu xa như thế chứ, phải phán bọn chúng tội tử hình hết mới đúng.”Mấy hôm trước bà chỉ nghe kể đại khái, hôm nay nghe người ta bàn tán, kể lại toàn bộ quá trình mới phát hiện tình huống Tiểu Tống gặp phải lúc đó nguy hiểm tới cỡ nào, không ngờ đám bắt cóc lại to gan như thế.Tống Thời Hạ thản nhiên nói:“Có lợi ích thì sẽ có kẻ bí quá hóa liều thôi, đối mặt với lợi ích đủ lớn thì bọn chúng sẽ mất hết nhân tính.”Thím Phùng than thở: “Đám súc sinh đó, chính bọn chúng cũng có con cái cha mẹ, sao lại nhẫn tâm làm chuyện như thế chứ.”“Đúng rồi, hôm nay thím phải nhìn Trần Kiều bằng con mắt khác đấy, bình thường trông cô ấy có vẻ hiền lành, khờ khạo, nhưng không ngờ cũng khá quá chứ.”Đúng lúc Tống Thời Hạ cũng muốn nói sang chủ đề khác dễ thở hơn: “Có chuyện gì thế ạ?”Thím Phùng kề sát lại nói:“Tính ra chuyện này cũng có liên quan tới cháu đấy, trong căn tin có hai cô gái rửa rau là người nhà của giáo viên trường mình, vừa ngốc vừa tham ăn lại còn lười biếng, hở ra là xin nghỉ, còn định mồi chài giáo sư Quý.”“Sáng nay báo chí đăng sự tích của cháu, hai cô gái kia nói xấu sau lưng cháu.Ban đầu chỉ nói mấy câu sặc mùi ganh tị thôi, sau đó thì chỉ mặt gọi thẳng tên cháu, Trần Kiều nghe không vô nên mắng cho họ một trận.”Tống Thời Hạ nằm không cũng trúng đạn: “Bọn họ thích giáo sư Quý, sao lại đi mắng cháu chứ?”“Đương nhiên là vì họ không xứng rồi, nếu xứng đã nhờ vả người ta làm mai từ lâu rồi.Cô gái kia mặt rỗ, suốt ngày mơ mộng hão huyền, nói không chừng là có chứng ảo tưởng đấy.”Tai bay vạ gió chính là đây.Tống Thời Hạ tò mò: “Họ còn nói gì nữa ạ?”“Nói cháu thất học, là dân quê, dựa vào nhan sắc dụ dỗ giáo sư Quý, tóm lại là khó nghe lắm.”Tống Thời Hạ cảm thấy mệt mỏi:“Cháu có thất học thì cũng có bằng cấp 2, dân quê cũng đâu có gì đáng xấu hổ, không phải lãnh đạo nói công nông đại đoàn kết à, sao bọn họ lại kỳ thị nông dân chứ?”“Chưa kể, khuôn mặt này của cháu là do cha mẹ ban cho, ai mà không thích người đẹp chứ, không thích người đẹp đẹp, lẽ nào lại thích người xấu à?”