Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 181: Chương 181
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng phì cười:“Cháu đúng là thú vị mà, thím thích cái tính này của cháu đấy. Còn tưởng cháu là kiểu khúm núm sợ sệt nữa, mà đáo để như thế cũng hay, ra ngoài khó bị bắt nạt.”Tống Thời Hạ cười tươi:“Dù cháu có tốt tính hơn nữa thì cũng sẽ không để người ta bắt nạt đâu. Phụ nữ cũng không thể khinh thường bản thân, dễ mắc bệnh ung thư lắm.”Thím Phùng giật mình: “Ngày nào thím cũng cãi nhau với chồng, không sao chứ?”Tống Thời Hạ an ủi bà: “Thím đã trút hết tâm trạng tiêu cực ra rồi, không sao đâu.”DTVThím Phùng lại khuyên nhủ:“Cháu cũng nên quen vài người bạn đi, một mình ở trong nhà sẽ ngột ngạt ra bệnh mất.Chờ hai đứa nhỏ đi học, cháu ở nhà một mình sẽ chán lắm. Cháu với Trần Kiều đều là đồng hương, tuổi cũng xêm xêm nhau.Để thím giúp cháu xem thử nhân phẩm cô ấy thế nào, các cháu đồng trang lứa sẽ có nhiều chuyện để nói hơn.”Tống Thời Hạ nghe tai này ra tai kia.Trong nhà chỉ có một mình, cuộc sống của cô sẽ sung sướng chưa từng có luôn.Nhưng không ngờ Trần Kiều lại nói giúp cho cô như thế, quan hệ của cô với Trần Kiều chỉ bình thường thôi.Nếu người ta đã giúp cô, cô cũng nhờ thím Phùng chiều nay mang một bình canh đậu xanh cho Trần Kiều ăn cho mát.Quý Nguyên ôm chân cô: “Mẹ ơi, con... con không đi học đâu.”Thím Phùng cười lớn: “Nhìn hai người không khác gì mẹ con ruột luôn.” Tống Thời Hạ bế cậu bé lên đùi: “Trẻ con thì phải đi học chứ, chờ con lớn như mẹ thì sẽ không cần đi học nữa.”Chờ cậu bé lớn lên thì sẽ biết giáo dục bắt buộc là gì.Quý Nguyên giơ tay ra đếm, mặt mày nhăn nhó, cậu bé còn phải đi học rất nhiều năm nữa.Trần Kiều ôm bình canh đậu xanh mà Phùng Liên đưa tới, nói là Tống Thời Hạ tặng cho cô ta, trong lòng cô ta lại thấy rối bời.Mấy lần cô ta muốn làm thân với Phùng Liên, Phùng Liên phụ trách hậu cần ở căn tin, nếu làm thân với bà thì có thể mua được thịt và rau tươi ở căn tin với giá rẻ hơn.Tiếc rằng cô ta không phải kiểu dễ lấy lòng hay làm thân với ai, quan hệ xã giao chỉ bình thường mà thôi.Lần này thật sự nghe không vô mấy lời nói xấu của hai cô gái kia nên mới cãi nhau với họ, ma xui quỷ khiến thế nào lại để lại ấn tượng tốt với Phùng Liên, cô biết đấy là nhờ có Tống Thời Hạ.Cuối tuần, Quý Nhiễm và Trần Khang cầm quà tới thăm, bên cạnh là hai cậu quý tử mặt mày chù ụ và Trần Tuyết Yến đang cười tươi roi rói.Trên đường tới đây, Quý Nhiễm đã ân cần dạy bảo:“Các con đừng có mà bày trò nghịch ngợm nhé, nếu các con dám bắt ếch hay nhện dọa mợ thì tết năm nay đừng hòng có lì xì.Lì xì họ hàng cho mẹ cũng sẽ tịch thu toàn bộ, giày đá bóng cũng chờ tới sang năm mới mua đấy.”Trần Học Dân kháng nghị:“Mẹ, sao mẹ lại thành giai cấp tư bản bóc lột, ức h.i.ế.p dân lành như bọn con thế, không công bằng gì hết!”Trần Học Nhân cũng hô hào: “Đả đảo chủ nghĩa tư bản!”Quý Nhiễm nhéo tai hai đứa:“Muốn ăn đòn đúng không? Bà nội các con không có ở đây, mẹ đánh các con không ai bênh được đâu, bị đánh ở nơi công cộng thì đừng bảo sao lại xấu hổ nhé.”
Thím Phùng phì cười:
“Cháu đúng là thú vị mà, thím thích cái tính này của cháu đấy. Còn tưởng cháu là kiểu khúm núm sợ sệt nữa, mà đáo để như thế cũng hay, ra ngoài khó bị bắt nạt.”
Tống Thời Hạ cười tươi:
“Dù cháu có tốt tính hơn nữa thì cũng sẽ không để người ta bắt nạt đâu. Phụ nữ cũng không thể khinh thường bản thân, dễ mắc bệnh ung thư lắm.”
Thím Phùng giật mình: “Ngày nào thím cũng cãi nhau với chồng, không sao chứ?”
Tống Thời Hạ an ủi bà: “Thím đã trút hết tâm trạng tiêu cực ra rồi, không sao đâu.”
DTV
Thím Phùng lại khuyên nhủ:
“Cháu cũng nên quen vài người bạn đi, một mình ở trong nhà sẽ ngột ngạt ra bệnh mất.
Chờ hai đứa nhỏ đi học, cháu ở nhà một mình sẽ chán lắm. Cháu với Trần Kiều đều là đồng hương, tuổi cũng xêm xêm nhau.
Để thím giúp cháu xem thử nhân phẩm cô ấy thế nào, các cháu đồng trang lứa sẽ có nhiều chuyện để nói hơn.”
Tống Thời Hạ nghe tai này ra tai kia.
Trong nhà chỉ có một mình, cuộc sống của cô sẽ sung sướng chưa từng có luôn.
Nhưng không ngờ Trần Kiều lại nói giúp cho cô như thế, quan hệ của cô với Trần Kiều chỉ bình thường thôi.
Nếu người ta đã giúp cô, cô cũng nhờ thím Phùng chiều nay mang một bình canh đậu xanh cho Trần Kiều ăn cho mát.
Quý Nguyên ôm chân cô: “Mẹ ơi, con... con không đi học đâu.”
Thím Phùng cười lớn: “Nhìn hai người không khác gì mẹ con ruột luôn.”
Tống Thời Hạ bế cậu bé lên đùi: “Trẻ con thì phải đi học chứ, chờ con lớn như mẹ thì sẽ không cần đi học nữa.”
Chờ cậu bé lớn lên thì sẽ biết giáo dục bắt buộc là gì.
Quý Nguyên giơ tay ra đếm, mặt mày nhăn nhó, cậu bé còn phải đi học rất nhiều năm nữa.
Trần Kiều ôm bình canh đậu xanh mà Phùng Liên đưa tới, nói là Tống Thời Hạ tặng cho cô ta, trong lòng cô ta lại thấy rối bời.
Mấy lần cô ta muốn làm thân với Phùng Liên, Phùng Liên phụ trách hậu cần ở căn tin, nếu làm thân với bà thì có thể mua được thịt và rau tươi ở căn tin với giá rẻ hơn.
Tiếc rằng cô ta không phải kiểu dễ lấy lòng hay làm thân với ai, quan hệ xã giao chỉ bình thường mà thôi.
Lần này thật sự nghe không vô mấy lời nói xấu của hai cô gái kia nên mới cãi nhau với họ, ma xui quỷ khiến thế nào lại để lại ấn tượng tốt với Phùng Liên, cô biết đấy là nhờ có Tống Thời Hạ.
Cuối tuần, Quý Nhiễm và Trần Khang cầm quà tới thăm, bên cạnh là hai cậu quý tử mặt mày chù ụ và Trần Tuyết Yến đang cười tươi roi rói.
Trên đường tới đây, Quý Nhiễm đã ân cần dạy bảo:
“Các con đừng có mà bày trò nghịch ngợm nhé, nếu các con dám bắt ếch hay nhện dọa mợ thì tết năm nay đừng hòng có lì xì.
Lì xì họ hàng cho mẹ cũng sẽ tịch thu toàn bộ, giày đá bóng cũng chờ tới sang năm mới mua đấy.”
Trần Học Dân kháng nghị:
“Mẹ, sao mẹ lại thành giai cấp tư bản bóc lột, ức h.i.ế.p dân lành như bọn con thế, không công bằng gì hết!”
Trần Học Nhân cũng hô hào: “Đả đảo chủ nghĩa tư bản!”
Quý Nhiễm nhéo tai hai đứa:
“Muốn ăn đòn đúng không? Bà nội các con không có ở đây, mẹ đánh các con không ai bênh được đâu, bị đánh ở nơi công cộng thì đừng bảo sao lại xấu hổ nhé.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng phì cười:“Cháu đúng là thú vị mà, thím thích cái tính này của cháu đấy. Còn tưởng cháu là kiểu khúm núm sợ sệt nữa, mà đáo để như thế cũng hay, ra ngoài khó bị bắt nạt.”Tống Thời Hạ cười tươi:“Dù cháu có tốt tính hơn nữa thì cũng sẽ không để người ta bắt nạt đâu. Phụ nữ cũng không thể khinh thường bản thân, dễ mắc bệnh ung thư lắm.”Thím Phùng giật mình: “Ngày nào thím cũng cãi nhau với chồng, không sao chứ?”Tống Thời Hạ an ủi bà: “Thím đã trút hết tâm trạng tiêu cực ra rồi, không sao đâu.”DTVThím Phùng lại khuyên nhủ:“Cháu cũng nên quen vài người bạn đi, một mình ở trong nhà sẽ ngột ngạt ra bệnh mất.Chờ hai đứa nhỏ đi học, cháu ở nhà một mình sẽ chán lắm. Cháu với Trần Kiều đều là đồng hương, tuổi cũng xêm xêm nhau.Để thím giúp cháu xem thử nhân phẩm cô ấy thế nào, các cháu đồng trang lứa sẽ có nhiều chuyện để nói hơn.”Tống Thời Hạ nghe tai này ra tai kia.Trong nhà chỉ có một mình, cuộc sống của cô sẽ sung sướng chưa từng có luôn.Nhưng không ngờ Trần Kiều lại nói giúp cho cô như thế, quan hệ của cô với Trần Kiều chỉ bình thường thôi.Nếu người ta đã giúp cô, cô cũng nhờ thím Phùng chiều nay mang một bình canh đậu xanh cho Trần Kiều ăn cho mát.Quý Nguyên ôm chân cô: “Mẹ ơi, con... con không đi học đâu.”Thím Phùng cười lớn: “Nhìn hai người không khác gì mẹ con ruột luôn.” Tống Thời Hạ bế cậu bé lên đùi: “Trẻ con thì phải đi học chứ, chờ con lớn như mẹ thì sẽ không cần đi học nữa.”Chờ cậu bé lớn lên thì sẽ biết giáo dục bắt buộc là gì.Quý Nguyên giơ tay ra đếm, mặt mày nhăn nhó, cậu bé còn phải đi học rất nhiều năm nữa.Trần Kiều ôm bình canh đậu xanh mà Phùng Liên đưa tới, nói là Tống Thời Hạ tặng cho cô ta, trong lòng cô ta lại thấy rối bời.Mấy lần cô ta muốn làm thân với Phùng Liên, Phùng Liên phụ trách hậu cần ở căn tin, nếu làm thân với bà thì có thể mua được thịt và rau tươi ở căn tin với giá rẻ hơn.Tiếc rằng cô ta không phải kiểu dễ lấy lòng hay làm thân với ai, quan hệ xã giao chỉ bình thường mà thôi.Lần này thật sự nghe không vô mấy lời nói xấu của hai cô gái kia nên mới cãi nhau với họ, ma xui quỷ khiến thế nào lại để lại ấn tượng tốt với Phùng Liên, cô biết đấy là nhờ có Tống Thời Hạ.Cuối tuần, Quý Nhiễm và Trần Khang cầm quà tới thăm, bên cạnh là hai cậu quý tử mặt mày chù ụ và Trần Tuyết Yến đang cười tươi roi rói.Trên đường tới đây, Quý Nhiễm đã ân cần dạy bảo:“Các con đừng có mà bày trò nghịch ngợm nhé, nếu các con dám bắt ếch hay nhện dọa mợ thì tết năm nay đừng hòng có lì xì.Lì xì họ hàng cho mẹ cũng sẽ tịch thu toàn bộ, giày đá bóng cũng chờ tới sang năm mới mua đấy.”Trần Học Dân kháng nghị:“Mẹ, sao mẹ lại thành giai cấp tư bản bóc lột, ức h.i.ế.p dân lành như bọn con thế, không công bằng gì hết!”Trần Học Nhân cũng hô hào: “Đả đảo chủ nghĩa tư bản!”Quý Nhiễm nhéo tai hai đứa:“Muốn ăn đòn đúng không? Bà nội các con không có ở đây, mẹ đánh các con không ai bênh được đâu, bị đánh ở nơi công cộng thì đừng bảo sao lại xấu hổ nhé.”