Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 384: Chương 384

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Việt Tinh Trì thở dài nói: “Lần sau ra cửa vẫn là gọi em đi cùng, em tuyệt đối sẽ luôn luôn ở bên chị, không để chị bị thương.”Giải Dục Thành nói: “Lần này là tôi sơ ý, không nên để Vân Xu một mình ở phía trước, lần sau tôi sẽ chú ý.”Vân Xu không tán đồng nói: “Đây là nói cái gì vậy, là em tự mình muốn đi một chút, kết quả không cẩn thận va vào, anh sau đó không phải đã giúp em ——.” lời nói đột nhiên im bặt, cô như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt ửng đỏ.  Việt Tinh Trì nheo mắt lại, lập tức nhìn về phía Giải Dục Thành: “Giải lão sư vừa nãy còn làm gì nữa?”“Không có gì, giúp cô ấy xoa thuốc xoa thôi.” Giải Dục Thành bình tĩnh nói.Vân Xu nghe anh nói, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, da thịt ở chỗ bị thương dường như nóng lên.Kê Phi Bạch thu hết biểu hiện của mấy người vào đáy mắt, rũ mí mắt xuống, ánh mắt không rõ.……Buổi tối.Ánh đèn vàng ấm áp lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của người đàn ông, nhuộm lên vẻ yên tĩnh dịu dàng.Kê Phi Bạch ngồi trước bàn, trước mặt bày mấy tờ giấy trắng, có tờ trống không, có tờ đã có dấu vết.Bàn tay thon dài cầm bút chì tùy ý vẽ những đường ngang, lưu lại hết nốt nhạc này đến nốt nhạc khác, chúng kết hợp lại với nhau, sẽ tạo thành những bản nhạc vô cùng tuyệt diệu.Kê Phi Bạch trong giới ca hát cực kỳ nổi tiếng, tài năng âm nhạc gần như không ai theo kịp, muốn nói điểm yếu duy nhất, có lẽ chính là chưa từng sáng tác bất kỳ ca khúc nào về tình yêu.Trước khi đến đây, anh thật ra vẫn chưa đặt quá nhiều hy vọng vào show tổng nghệ này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến thế giới cô độc của mình sẽ có thêm bóng dáng một người khác.Nhưng mà, ở nơi này anh đã gặp được một người, một người khiến anh có nhận thức rõ ràng về tình yêu.Chỉ cần nhớ đến cô, nguồn cảm hứng vô tận như suối trào dâng từ đáy lòng, thế giới đơn giản chỉ có đen và trắng thêm những màu sắc khác, khóe môi anh sẽ tự nhiên nở nụ cười.Kê Phi Bạch muốn đem tất cả những cảm xúc này gửi gắm vào âm nhạc, sau đó hướng toàn thế giới tuyên bố tình cảm này.Anh hồi tưởng lại những hình ảnh hai người ở bên nhau, ngòi bút lưu loát lướt trên giấy, cho đến khi nhớ đến cảnh tượng ban ngày, anh đột ngột dừng lại, hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt.  Vẻ đẹp luôn khiến người ta mơ ước.Đôi mắt cong cong của cô, nụ cười trên môi, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt thuần khiết, tất cả, tất cả đều tỏa ra sức hấp dẫn c.h.ế.t người, khiến người ta không thể trốn thoát.Thời gian từ từ trôi qua.Cả căn phòng tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, ẩn chứa sự cô tịch không lời, thế giới ban đầu của anh vốn là như vậy, cô tịch đến mức không ai có thể bước vào, cô tịch đến mức không ai muốn bước vào.Ánh mắt Kê Phi Bạch rũ xuống.Giờ phút này, anh đột nhiên muốn gặp cô, vô cùng, vô cùng muốn gặp cô.Trong sân nhỏ.Vân Xu đang ở trong sân hóng mát, gió đêm hôm nay thổi rất dễ chịu, cô nhàn nhã ngồi dưới tán cây lê, tận hưởng đêm tĩnh lặng này.Đang lúc Vân Xu mơ màng sắp ngủ, có tiếng động truyền đến từ cổng viện, tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô nghe thấy.Cô đứng dậy, chậm rãi dò dẫm gậy đến sau cánh cửa, hỏi: “Ai đó?”Ngoài cửa im lặng một hồi.Có lẽ là người đi ngang qua không cẩn thận gõ vào cổng viện, Vân Xu xoay người chuẩn bị trở về, một giọng nói quen thuộc, dễ nhận ra vang lên: “Là anh.”Vân Xu ngẩn ra, đã trễ thế này, Kê Phi Bạch sao lại ở đây.Cô trở lại cổng viện mở khóa, đang muốn kéo ra, đột nhiên phát hiện cổng viện không kéo được.“Đừng mở cửa.” Xuyên qua khe cửa hẹp, những lời này rõ ràng lọt vào tai Vân Xu, mang theo tiếng ***** nhẹ, như vừa trải qua vận động mạnh.Cô ngơ ngác dừng động tác trong tay, chần chờ nói: “Anh không vào nghỉ ngơi một chút sao?”“Đợi một lát.” Kê Phi Bạch áp trán vào cánh cổng, đôi mắt bình tĩnh của anh d.a.o động dữ dội.Anh muốn gặp cô, ý niệm này không ngừng xoay tròn trong tim, vì thế anh đến, chỉ cần nghĩ đến hai người chỉ cách nhau một cánh cổng, trái tim đang rộn ràng của anh cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.Một lát sau, Vân Xu dẫn anh vào nhà, hai người ngồi xuống ghế đá.Vân Xu hỏi: “Sao giờ này anh mới đến vậy, đã trễ thế này rồi.”

Việt Tinh Trì thở dài nói: “Lần sau ra cửa vẫn là gọi em đi cùng, em tuyệt đối sẽ luôn luôn ở bên chị, không để chị bị thương.”

Giải Dục Thành nói: “Lần này là tôi sơ ý, không nên để Vân Xu một mình ở phía trước, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Vân Xu không tán đồng nói: “Đây là nói cái gì vậy, là em tự mình muốn đi một chút, kết quả không cẩn thận va vào, anh sau đó không phải đã giúp em ——.” lời nói đột nhiên im bặt, cô như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt ửng đỏ.

 

 

Việt Tinh Trì nheo mắt lại, lập tức nhìn về phía Giải Dục Thành: “Giải lão sư vừa nãy còn làm gì nữa?”

“Không có gì, giúp cô ấy xoa thuốc xoa thôi.” Giải Dục Thành bình tĩnh nói.

Vân Xu nghe anh nói, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, da thịt ở chỗ bị thương dường như nóng lên.

Kê Phi Bạch thu hết biểu hiện của mấy người vào đáy mắt, rũ mí mắt xuống, ánh mắt không rõ.

……

Buổi tối.

Ánh đèn vàng ấm áp lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của người đàn ông, nhuộm lên vẻ yên tĩnh dịu dàng.

Kê Phi Bạch ngồi trước bàn, trước mặt bày mấy tờ giấy trắng, có tờ trống không, có tờ đã có dấu vết.

Bàn tay thon dài cầm bút chì tùy ý vẽ những đường ngang, lưu lại hết nốt nhạc này đến nốt nhạc khác, chúng kết hợp lại với nhau, sẽ tạo thành những bản nhạc vô cùng tuyệt diệu.

Kê Phi Bạch trong giới ca hát cực kỳ nổi tiếng, tài năng âm nhạc gần như không ai theo kịp, muốn nói điểm yếu duy nhất, có lẽ chính là chưa từng sáng tác bất kỳ ca khúc nào về tình yêu.

Trước khi đến đây, anh thật ra vẫn chưa đặt quá nhiều hy vọng vào show tổng nghệ này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến thế giới cô độc của mình sẽ có thêm bóng dáng một người khác.

Nhưng mà, ở nơi này anh đã gặp được một người, một người khiến anh có nhận thức rõ ràng về tình yêu.

Chỉ cần nhớ đến cô, nguồn cảm hứng vô tận như suối trào dâng từ đáy lòng, thế giới đơn giản chỉ có đen và trắng thêm những màu sắc khác, khóe môi anh sẽ tự nhiên nở nụ cười.

Kê Phi Bạch muốn đem tất cả những cảm xúc này gửi gắm vào âm nhạc, sau đó hướng toàn thế giới tuyên bố tình cảm này.

Anh hồi tưởng lại những hình ảnh hai người ở bên nhau, ngòi bút lưu loát lướt trên giấy, cho đến khi nhớ đến cảnh tượng ban ngày, anh đột ngột dừng lại, hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt.

 

 

Vẻ đẹp luôn khiến người ta mơ ước.

Đôi mắt cong cong của cô, nụ cười trên môi, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt thuần khiết, tất cả, tất cả đều tỏa ra sức hấp dẫn c.h.ế.t người, khiến người ta không thể trốn thoát.

Thời gian từ từ trôi qua.

Cả căn phòng tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, ẩn chứa sự cô tịch không lời, thế giới ban đầu của anh vốn là như vậy, cô tịch đến mức không ai có thể bước vào, cô tịch đến mức không ai muốn bước vào.

Ánh mắt Kê Phi Bạch rũ xuống.

Giờ phút này, anh đột nhiên muốn gặp cô, vô cùng, vô cùng muốn gặp cô.

Trong sân nhỏ.

Vân Xu đang ở trong sân hóng mát, gió đêm hôm nay thổi rất dễ chịu, cô nhàn nhã ngồi dưới tán cây lê, tận hưởng đêm tĩnh lặng này.

Đang lúc Vân Xu mơ màng sắp ngủ, có tiếng động truyền đến từ cổng viện, tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô nghe thấy.

Cô đứng dậy, chậm rãi dò dẫm gậy đến sau cánh cửa, hỏi: “Ai đó?”

Ngoài cửa im lặng một hồi.

Có lẽ là người đi ngang qua không cẩn thận gõ vào cổng viện, Vân Xu xoay người chuẩn bị trở về, một giọng nói quen thuộc, dễ nhận ra vang lên: “Là anh.”

Vân Xu ngẩn ra, đã trễ thế này, Kê Phi Bạch sao lại ở đây.

Cô trở lại cổng viện mở khóa, đang muốn kéo ra, đột nhiên phát hiện cổng viện không kéo được.

“Đừng mở cửa.” Xuyên qua khe cửa hẹp, những lời này rõ ràng lọt vào tai Vân Xu, mang theo tiếng ***** nhẹ, như vừa trải qua vận động mạnh.

Cô ngơ ngác dừng động tác trong tay, chần chờ nói: “Anh không vào nghỉ ngơi một chút sao?”

“Đợi một lát.” Kê Phi Bạch áp trán vào cánh cổng, đôi mắt bình tĩnh của anh d.a.o động dữ dội.

Anh muốn gặp cô, ý niệm này không ngừng xoay tròn trong tim, vì thế anh đến, chỉ cần nghĩ đến hai người chỉ cách nhau một cánh cổng, trái tim đang rộn ràng của anh cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.

Một lát sau, Vân Xu dẫn anh vào nhà, hai người ngồi xuống ghế đá.

Vân Xu hỏi: “Sao giờ này anh mới đến vậy, đã trễ thế này rồi.”

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Việt Tinh Trì thở dài nói: “Lần sau ra cửa vẫn là gọi em đi cùng, em tuyệt đối sẽ luôn luôn ở bên chị, không để chị bị thương.”Giải Dục Thành nói: “Lần này là tôi sơ ý, không nên để Vân Xu một mình ở phía trước, lần sau tôi sẽ chú ý.”Vân Xu không tán đồng nói: “Đây là nói cái gì vậy, là em tự mình muốn đi một chút, kết quả không cẩn thận va vào, anh sau đó không phải đã giúp em ——.” lời nói đột nhiên im bặt, cô như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt ửng đỏ.  Việt Tinh Trì nheo mắt lại, lập tức nhìn về phía Giải Dục Thành: “Giải lão sư vừa nãy còn làm gì nữa?”“Không có gì, giúp cô ấy xoa thuốc xoa thôi.” Giải Dục Thành bình tĩnh nói.Vân Xu nghe anh nói, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, da thịt ở chỗ bị thương dường như nóng lên.Kê Phi Bạch thu hết biểu hiện của mấy người vào đáy mắt, rũ mí mắt xuống, ánh mắt không rõ.……Buổi tối.Ánh đèn vàng ấm áp lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của người đàn ông, nhuộm lên vẻ yên tĩnh dịu dàng.Kê Phi Bạch ngồi trước bàn, trước mặt bày mấy tờ giấy trắng, có tờ trống không, có tờ đã có dấu vết.Bàn tay thon dài cầm bút chì tùy ý vẽ những đường ngang, lưu lại hết nốt nhạc này đến nốt nhạc khác, chúng kết hợp lại với nhau, sẽ tạo thành những bản nhạc vô cùng tuyệt diệu.Kê Phi Bạch trong giới ca hát cực kỳ nổi tiếng, tài năng âm nhạc gần như không ai theo kịp, muốn nói điểm yếu duy nhất, có lẽ chính là chưa từng sáng tác bất kỳ ca khúc nào về tình yêu.Trước khi đến đây, anh thật ra vẫn chưa đặt quá nhiều hy vọng vào show tổng nghệ này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến thế giới cô độc của mình sẽ có thêm bóng dáng một người khác.Nhưng mà, ở nơi này anh đã gặp được một người, một người khiến anh có nhận thức rõ ràng về tình yêu.Chỉ cần nhớ đến cô, nguồn cảm hứng vô tận như suối trào dâng từ đáy lòng, thế giới đơn giản chỉ có đen và trắng thêm những màu sắc khác, khóe môi anh sẽ tự nhiên nở nụ cười.Kê Phi Bạch muốn đem tất cả những cảm xúc này gửi gắm vào âm nhạc, sau đó hướng toàn thế giới tuyên bố tình cảm này.Anh hồi tưởng lại những hình ảnh hai người ở bên nhau, ngòi bút lưu loát lướt trên giấy, cho đến khi nhớ đến cảnh tượng ban ngày, anh đột ngột dừng lại, hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt.  Vẻ đẹp luôn khiến người ta mơ ước.Đôi mắt cong cong của cô, nụ cười trên môi, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt thuần khiết, tất cả, tất cả đều tỏa ra sức hấp dẫn c.h.ế.t người, khiến người ta không thể trốn thoát.Thời gian từ từ trôi qua.Cả căn phòng tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, ẩn chứa sự cô tịch không lời, thế giới ban đầu của anh vốn là như vậy, cô tịch đến mức không ai có thể bước vào, cô tịch đến mức không ai muốn bước vào.Ánh mắt Kê Phi Bạch rũ xuống.Giờ phút này, anh đột nhiên muốn gặp cô, vô cùng, vô cùng muốn gặp cô.Trong sân nhỏ.Vân Xu đang ở trong sân hóng mát, gió đêm hôm nay thổi rất dễ chịu, cô nhàn nhã ngồi dưới tán cây lê, tận hưởng đêm tĩnh lặng này.Đang lúc Vân Xu mơ màng sắp ngủ, có tiếng động truyền đến từ cổng viện, tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô nghe thấy.Cô đứng dậy, chậm rãi dò dẫm gậy đến sau cánh cửa, hỏi: “Ai đó?”Ngoài cửa im lặng một hồi.Có lẽ là người đi ngang qua không cẩn thận gõ vào cổng viện, Vân Xu xoay người chuẩn bị trở về, một giọng nói quen thuộc, dễ nhận ra vang lên: “Là anh.”Vân Xu ngẩn ra, đã trễ thế này, Kê Phi Bạch sao lại ở đây.Cô trở lại cổng viện mở khóa, đang muốn kéo ra, đột nhiên phát hiện cổng viện không kéo được.“Đừng mở cửa.” Xuyên qua khe cửa hẹp, những lời này rõ ràng lọt vào tai Vân Xu, mang theo tiếng ***** nhẹ, như vừa trải qua vận động mạnh.Cô ngơ ngác dừng động tác trong tay, chần chờ nói: “Anh không vào nghỉ ngơi một chút sao?”“Đợi một lát.” Kê Phi Bạch áp trán vào cánh cổng, đôi mắt bình tĩnh của anh d.a.o động dữ dội.Anh muốn gặp cô, ý niệm này không ngừng xoay tròn trong tim, vì thế anh đến, chỉ cần nghĩ đến hai người chỉ cách nhau một cánh cổng, trái tim đang rộn ràng của anh cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.Một lát sau, Vân Xu dẫn anh vào nhà, hai người ngồi xuống ghế đá.Vân Xu hỏi: “Sao giờ này anh mới đến vậy, đã trễ thế này rồi.”

Chương 384: Chương 384