Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 208: Chương 208

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Người này thật là, làm thế nào anh có thể vừa nghiêm trang nói chuyện mà tay vẫn không quên cào vào lòng bàn tay cô.Chẳng lẽ như thế này chính là kiểu người bề ngoài thì lạnh lùng cao nhã mà bên trong lại trái ngược mà người ta thường nói sao?Quý Duy Thanh về nhà, người vui nhất chính là hai đứa nhóc.“Ba ơi.”Quý Nguyên lon ton chạy ra, ôm chầm lấy đùi ba mình.Quý Dương cũng ném bút chì sang một bên, vội vã chạy tới, ngửa đầu nhìn ba.Tống Thời Hạ bỏ giỏ trúc vào bể rửa rau, bơm nước vào, tôm này đã bị bắt lên nửa ngày, không thả ngay vào nước sẽ c.h.ế.t mất.Xong xuôi, Tống Thời Hạ rửa tay vào nhà, thấy Quý Duy Thanh đang bị đám nhóc ôm cứng chân trước cửa, hành lý còn để bên chân.Cô ngồi xổm xuống bế Quý Dương lên: “Để ba con đi cất đồ đã được không?”Quý Nguyên lưu luyến buông tay ra, nhưng ngay sau đó, cậu đã được ba bế bổng lên.Một tay anh xách đồ, tay kia bế Quý Nguyên, cậu nhóc ngồi trên cánh tay ba, ôm chặt cổ anh.Quý Dương và Tống Thời Hạ nhìn nhau, Tống Thời Hạ trêu chọc: “Con cũng muốn lên phòng với ba con à?”Quý Dương lắc lắc đầu, nhưng cậu nhóc lại không biết, trong mắt mình đã tràn ngập chờ mong: “Ba về, con vui lắm đó.”Tống Thời Hạ bế cậu lên tầng, hai cậu nhóc ngồi cạnh rương hành lý tò mò xem người lớn sắp xếp đồ đạc.Quý Duy Thanh lấy quần áo sạch ra, Tống Thời Hạ gấp lại, bỏ vào tủ, quần áo của anh vẫn còn vương mùi hương xà phòng thoang thoảng.Tống Thời Hạ cười cười, nói một câu: “Em còn tưởng anh sẽ mang về một rương quần áo bẩn cơ đấy.” Quý Duy Thanh hơi nhíu mày vẻ không tán đồng: “Quần áo bẩn là phải đem giặt càng sớm càng tốt chứ, nhất là quần áo mùa hè, dính mồ hôi mà không giặt ngay thì sẽ bốc mùi đấy.”Tống Thời Hạ vỗ vỗ vai anh như khen ngợi.“Đồng chí Quý, tôi chính thức phong anh là anh chồng hiền thảo nhất nhà ta, phần thưởng dành cho anh là một suất tôm hùm đất xào cay cực ngon tối nay.”Một người đàn ông coi chuyện tự giặt quần áo là đương nhiên thì sao mà xấu tính cho được, nếu anh chịu giúp cô giặt luôn đồ của cô nốt thì càng tốt.Quý Duy Thanh không hiểu, quần áo của mình tự mình giặt thì có vấn đề gì?Quý Nguyên chép miệng: “Con cũng muốn ăn tôm tôm.”Tống Thời Hạ cúi xuống nói:“Tối nay ai cũng có phần, nhưng con với anh con chỉ được ăn mỳ tôm hùm thôi, còn tôm hùm đất xào cay thì không được ăn nhiều quá, không tốt cho trẻ.”“Vâng ạ.”Quý Duy Thanh vừa về, mệt mỏi và đầy bụi bặm, muốn đi tắm một phen.Tống Thời Hạ bèn dỗ hai cậu nhóc xuống nhà tiếp tục vẽ tranh.Dẫn hai đứa nhỏ xuống nhà, Tống Thời Hạ mới quay lại phòng ngủ hỏi Quý Duy Thanh lát anh muốn ăn gì.Đúng lúc trông thấy anh bước ra, chỉ mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình, thân trên khoác hờ chiếc áo nhưng không đóng cúc, người còn dính nước.Tống Thời Hạ chăm chăm nhìn mấy giọt nước đang trượt xuống, thậm chí còn muốn vươn tay sờ.“Khăn tắm của anh không thấy đâu.”Cô nhớ ra mấy hôm trước mình đã gom khăn lông trong nhà đi giặt hết rồi.Khăn của Quý Duy Thanh đang để trong tủ quần áo, không treo vào nhà tắm vì sợ để đó không dùng sẽ bắt bụi. 

Người này thật là, làm thế nào anh có thể vừa nghiêm trang nói chuyện mà tay vẫn không quên cào vào lòng bàn tay cô.

Chẳng lẽ như thế này chính là kiểu người bề ngoài thì lạnh lùng cao nhã mà bên trong lại trái ngược mà người ta thường nói sao?

Quý Duy Thanh về nhà, người vui nhất chính là hai đứa nhóc.

“Ba ơi.”

Quý Nguyên lon ton chạy ra, ôm chầm lấy đùi ba mình.

Quý Dương cũng ném bút chì sang một bên, vội vã chạy tới, ngửa đầu nhìn ba.

Tống Thời Hạ bỏ giỏ trúc vào bể rửa rau, bơm nước vào, tôm này đã bị bắt lên nửa ngày, không thả ngay vào nước sẽ c.h.ế.t mất.

Xong xuôi, Tống Thời Hạ rửa tay vào nhà, thấy Quý Duy Thanh đang bị đám nhóc ôm cứng chân trước cửa, hành lý còn để bên chân.

Cô ngồi xổm xuống bế Quý Dương lên: “Để ba con đi cất đồ đã được không?”

Quý Nguyên lưu luyến buông tay ra, nhưng ngay sau đó, cậu đã được ba bế bổng lên.

Một tay anh xách đồ, tay kia bế Quý Nguyên, cậu nhóc ngồi trên cánh tay ba, ôm chặt cổ anh.

Quý Dương và Tống Thời Hạ nhìn nhau, Tống Thời Hạ trêu chọc: “Con cũng muốn lên phòng với ba con à?”

Quý Dương lắc lắc đầu, nhưng cậu nhóc lại không biết, trong mắt mình đã tràn ngập chờ mong: “Ba về, con vui lắm đó.”

Tống Thời Hạ bế cậu lên tầng, hai cậu nhóc ngồi cạnh rương hành lý tò mò xem người lớn sắp xếp đồ đạc.

Quý Duy Thanh lấy quần áo sạch ra, Tống Thời Hạ gấp lại, bỏ vào tủ, quần áo của anh vẫn còn vương mùi hương xà phòng thoang thoảng.

Tống Thời Hạ cười cười, nói một câu: “Em còn tưởng anh sẽ mang về một rương quần áo bẩn cơ đấy.”

 

Quý Duy Thanh hơi nhíu mày vẻ không tán đồng:

 

“Quần áo bẩn là phải đem giặt càng sớm càng tốt chứ, nhất là quần áo mùa hè, dính mồ hôi mà không giặt ngay thì sẽ bốc mùi đấy.”

Tống Thời Hạ vỗ vỗ vai anh như khen ngợi.

“Đồng chí Quý, tôi chính thức phong anh là anh chồng hiền thảo nhất nhà ta, phần thưởng dành cho anh là một suất tôm hùm đất xào cay cực ngon tối nay.”

Một người đàn ông coi chuyện tự giặt quần áo là đương nhiên thì sao mà xấu tính cho được, nếu anh chịu giúp cô giặt luôn đồ của cô nốt thì càng tốt.

Quý Duy Thanh không hiểu, quần áo của mình tự mình giặt thì có vấn đề gì?

Quý Nguyên chép miệng: “Con cũng muốn ăn tôm tôm.”

Tống Thời Hạ cúi xuống nói:

“Tối nay ai cũng có phần, nhưng con với anh con chỉ được ăn mỳ tôm hùm thôi, còn tôm hùm đất xào cay thì không được ăn nhiều quá, không tốt cho trẻ.”

“Vâng ạ.”

Quý Duy Thanh vừa về, mệt mỏi và đầy bụi bặm, muốn đi tắm một phen.

Tống Thời Hạ bèn dỗ hai cậu nhóc xuống nhà tiếp tục vẽ tranh.

Dẫn hai đứa nhỏ xuống nhà, Tống Thời Hạ mới quay lại phòng ngủ hỏi Quý Duy Thanh lát anh muốn ăn gì.

Đúng lúc trông thấy anh bước ra, chỉ mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình, thân trên khoác hờ chiếc áo nhưng không đóng cúc, người còn dính nước.

Tống Thời Hạ chăm chăm nhìn mấy giọt nước đang trượt xuống, thậm chí còn muốn vươn tay sờ.

“Khăn tắm của anh không thấy đâu.”

Cô nhớ ra mấy hôm trước mình đã gom khăn lông trong nhà đi giặt hết rồi.

Khăn của Quý Duy Thanh đang để trong tủ quần áo, không treo vào nhà tắm vì sợ để đó không dùng sẽ bắt bụi.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Người này thật là, làm thế nào anh có thể vừa nghiêm trang nói chuyện mà tay vẫn không quên cào vào lòng bàn tay cô.Chẳng lẽ như thế này chính là kiểu người bề ngoài thì lạnh lùng cao nhã mà bên trong lại trái ngược mà người ta thường nói sao?Quý Duy Thanh về nhà, người vui nhất chính là hai đứa nhóc.“Ba ơi.”Quý Nguyên lon ton chạy ra, ôm chầm lấy đùi ba mình.Quý Dương cũng ném bút chì sang một bên, vội vã chạy tới, ngửa đầu nhìn ba.Tống Thời Hạ bỏ giỏ trúc vào bể rửa rau, bơm nước vào, tôm này đã bị bắt lên nửa ngày, không thả ngay vào nước sẽ c.h.ế.t mất.Xong xuôi, Tống Thời Hạ rửa tay vào nhà, thấy Quý Duy Thanh đang bị đám nhóc ôm cứng chân trước cửa, hành lý còn để bên chân.Cô ngồi xổm xuống bế Quý Dương lên: “Để ba con đi cất đồ đã được không?”Quý Nguyên lưu luyến buông tay ra, nhưng ngay sau đó, cậu đã được ba bế bổng lên.Một tay anh xách đồ, tay kia bế Quý Nguyên, cậu nhóc ngồi trên cánh tay ba, ôm chặt cổ anh.Quý Dương và Tống Thời Hạ nhìn nhau, Tống Thời Hạ trêu chọc: “Con cũng muốn lên phòng với ba con à?”Quý Dương lắc lắc đầu, nhưng cậu nhóc lại không biết, trong mắt mình đã tràn ngập chờ mong: “Ba về, con vui lắm đó.”Tống Thời Hạ bế cậu lên tầng, hai cậu nhóc ngồi cạnh rương hành lý tò mò xem người lớn sắp xếp đồ đạc.Quý Duy Thanh lấy quần áo sạch ra, Tống Thời Hạ gấp lại, bỏ vào tủ, quần áo của anh vẫn còn vương mùi hương xà phòng thoang thoảng.Tống Thời Hạ cười cười, nói một câu: “Em còn tưởng anh sẽ mang về một rương quần áo bẩn cơ đấy.” Quý Duy Thanh hơi nhíu mày vẻ không tán đồng: “Quần áo bẩn là phải đem giặt càng sớm càng tốt chứ, nhất là quần áo mùa hè, dính mồ hôi mà không giặt ngay thì sẽ bốc mùi đấy.”Tống Thời Hạ vỗ vỗ vai anh như khen ngợi.“Đồng chí Quý, tôi chính thức phong anh là anh chồng hiền thảo nhất nhà ta, phần thưởng dành cho anh là một suất tôm hùm đất xào cay cực ngon tối nay.”Một người đàn ông coi chuyện tự giặt quần áo là đương nhiên thì sao mà xấu tính cho được, nếu anh chịu giúp cô giặt luôn đồ của cô nốt thì càng tốt.Quý Duy Thanh không hiểu, quần áo của mình tự mình giặt thì có vấn đề gì?Quý Nguyên chép miệng: “Con cũng muốn ăn tôm tôm.”Tống Thời Hạ cúi xuống nói:“Tối nay ai cũng có phần, nhưng con với anh con chỉ được ăn mỳ tôm hùm thôi, còn tôm hùm đất xào cay thì không được ăn nhiều quá, không tốt cho trẻ.”“Vâng ạ.”Quý Duy Thanh vừa về, mệt mỏi và đầy bụi bặm, muốn đi tắm một phen.Tống Thời Hạ bèn dỗ hai cậu nhóc xuống nhà tiếp tục vẽ tranh.Dẫn hai đứa nhỏ xuống nhà, Tống Thời Hạ mới quay lại phòng ngủ hỏi Quý Duy Thanh lát anh muốn ăn gì.Đúng lúc trông thấy anh bước ra, chỉ mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình, thân trên khoác hờ chiếc áo nhưng không đóng cúc, người còn dính nước.Tống Thời Hạ chăm chăm nhìn mấy giọt nước đang trượt xuống, thậm chí còn muốn vươn tay sờ.“Khăn tắm của anh không thấy đâu.”Cô nhớ ra mấy hôm trước mình đã gom khăn lông trong nhà đi giặt hết rồi.Khăn của Quý Duy Thanh đang để trong tủ quần áo, không treo vào nhà tắm vì sợ để đó không dùng sẽ bắt bụi. 

Chương 208: Chương 208