Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 269: Chương 269

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tiếng khóa cửa được vặn lại cùng với nụ hôn say đắm đặt lên vành tai, Tống Thời Hạ bị nhột, bật cười khanh khách.Đôi môi lành lạnh kia cạy môi cô ra, nhẹ nhàng l.i.ế.m cắn, thăm dò từng ngóc ngách.Đôi cánh tay mảnh khảnh nõn nà quấn lên cổ anh, không chừa đường lui, nhiệt tình đáp lại.Phòng đọc sách biến thành một chốn hỗn loạn, đồ để trên bàn bị gạt hết xuống sàn, sô pha và màn che hỗn độn, căn phòng như vừa bị cơn bão nào đó quét qua.Tống Thời Hạ chuồn về phòng tắm rửa, không sử dụng biện pháp an toàn thì phải rửa sạch thật cẩn thận.Trước kia cô có đọc tin tức, có nhiều khi không vào trong cũng có tỉ lệ mang thai nhất định, hơn nữa còn có khả năng dính thai ngoài *****, cho nên nhất định phải phòng ngừa chu đáo.Quý Duy Thanh ở lại dọn dẹp chiến trường.DTVAnh mở tung các cửa sổ, sô pha với bàn sách là đối tượng lau dọn trọng điểm.Sàn cạnh cửa sổ lớn không nhìn ra dấu vết, nhưng làm loại sự tình này ở đây luôn khiến người ta thấy chột dạ.Buổi tối trước khi đi ngủ, Tống Thời Hạ đá chăn của mình ra, rúc vào chăn anh.“Anh có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?”Trong bóng đêm, Quý Duy Thanh không thấy rõ sắc mặt cô lúc này.Ánh mắt anh dịu dàng như nước hồ thu, giọng cũng dịu nhẹ như đang tủm tỉm cười: “Không, sao thế?”Tống Thời Hạ nghiêm túc thảo luận với anh:“Chẳng phải người ta nói đàn ông lớn tuổi sẽ giảm thể lực sao? Sang năm anh 30 rồi đó, nếu thân thể thấy có chỗ nào không ổn thì phải bảo em.” Các cụ nói đàn ông qua 30 là thể lực sẽ xuống dốc, vậy cô phải chịu khó bồi bổ cho anh mới được.Trước mắt thì các công năng phần cứng vẫn không thành vấn đề, Tống Thời Hạ rất hài lòng.Nụ cười trên môi Quý Duy Thanh cứng lại, anh nhíu mày:“Đối với một người đàn ông mà nói, lời vừa rồi của em có ý nghĩa tương đương với việc em hoài nghi tôn nghiêm của anh đấy.”Tống Thời Hạ nghịch nút áo của anh:“Em đang nghiêm túc thảo luận với anh mà, chúng ta là vợ chồng, có gì phải ngượng ngùng.”Có đôi khi Quý Duy Thanh rất tò mò, không biết vì sao cô vợ nhỏ của anh có thể dùng giọng điệu hết sức bình thản thoải mái để nói ra những lời giật gân khiến người ta xấu hổ, như thể cô không hề biết thẹn thùng là gì.Anh tóm bàn tay đang nghịch của cô: “Không phải lo vớ vẩn tận đâu đâu, em ngủ đi.”Tống Thời Hạ tựa đầu vào n.g.ự.c anh, từ từ chìm vào giấc mộng, trong lúc mơ màng, cô vô thức thò tay vào trong áo anh.Quý Nhiễm xách theo hai hộp đồ to tới nhà đúng lúc Tống Thời Hạ và thím Phùng đang làm đồ chua.Đây không phải là rau dưa muối kiểu phương Bắc mà là đồ chua kiểu vùng Xuyên.Tuy sau này người ta thường gọi kim chi là đồ chua nhưng hương vị chính gốc nhất vẫn phải là đồ chua kiểu Xuyên của tỉnh S.Hai món này khác nhau ở đâu ư?Kim chi thì không cần nước, cứ cho muối và ớt vào bóp ngấm là được, tương tự như làm dưa muối.Còn đồ chua thì khâu quan trọng nhất là ngâm nước, cần bịt kín một thời gian để lên men. 

Tiếng khóa cửa được vặn lại cùng với nụ hôn say đắm đặt lên vành tai, Tống Thời Hạ bị nhột, bật cười khanh khách.

Đôi môi lành lạnh kia cạy môi cô ra, nhẹ nhàng l.i.ế.m cắn, thăm dò từng ngóc ngách.

Đôi cánh tay mảnh khảnh nõn nà quấn lên cổ anh, không chừa đường lui, nhiệt tình đáp lại.

Phòng đọc sách biến thành một chốn hỗn loạn, đồ để trên bàn bị gạt hết xuống sàn, sô pha và màn che hỗn độn, căn phòng như vừa bị cơn bão nào đó quét qua.

Tống Thời Hạ chuồn về phòng tắm rửa, không sử dụng biện pháp an toàn thì phải rửa sạch thật cẩn thận.

Trước kia cô có đọc tin tức, có nhiều khi không vào trong cũng có tỉ lệ mang thai nhất định, hơn nữa còn có khả năng dính thai ngoài *****, cho nên nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

Quý Duy Thanh ở lại dọn dẹp chiến trường.

DTV

Anh mở tung các cửa sổ, sô pha với bàn sách là đối tượng lau dọn trọng điểm.

Sàn cạnh cửa sổ lớn không nhìn ra dấu vết, nhưng làm loại sự tình này ở đây luôn khiến người ta thấy chột dạ.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tống Thời Hạ đá chăn của mình ra, rúc vào chăn anh.

“Anh có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?”

Trong bóng đêm, Quý Duy Thanh không thấy rõ sắc mặt cô lúc này.

Ánh mắt anh dịu dàng như nước hồ thu, giọng cũng dịu nhẹ như đang tủm tỉm cười: “Không, sao thế?”

Tống Thời Hạ nghiêm túc thảo luận với anh:

“Chẳng phải người ta nói đàn ông lớn tuổi sẽ giảm thể lực sao? Sang năm anh 30 rồi đó, nếu thân thể thấy có chỗ nào không ổn thì phải bảo em.”

 

Các cụ nói đàn ông qua 30 là thể lực sẽ xuống dốc, vậy cô phải chịu khó bồi bổ cho anh mới được.

Trước mắt thì các công năng phần cứng vẫn không thành vấn đề, Tống Thời Hạ rất hài lòng.

Nụ cười trên môi Quý Duy Thanh cứng lại, anh nhíu mày:

“Đối với một người đàn ông mà nói, lời vừa rồi của em có ý nghĩa tương đương với việc em hoài nghi tôn nghiêm của anh đấy.”

Tống Thời Hạ nghịch nút áo của anh:

“Em đang nghiêm túc thảo luận với anh mà, chúng ta là vợ chồng, có gì phải ngượng ngùng.”

Có đôi khi Quý Duy Thanh rất tò mò, không biết vì sao cô vợ nhỏ của anh có thể dùng giọng điệu hết sức bình thản thoải mái để nói ra những lời giật gân khiến người ta xấu hổ, như thể cô không hề biết thẹn thùng là gì.

Anh tóm bàn tay đang nghịch của cô: “Không phải lo vớ vẩn tận đâu đâu, em ngủ đi.”

Tống Thời Hạ tựa đầu vào n.g.ự.c anh, từ từ chìm vào giấc mộng, trong lúc mơ màng, cô vô thức thò tay vào trong áo anh.

Quý Nhiễm xách theo hai hộp đồ to tới nhà đúng lúc Tống Thời Hạ và thím Phùng đang làm đồ chua.

Đây không phải là rau dưa muối kiểu phương Bắc mà là đồ chua kiểu vùng Xuyên.

Tuy sau này người ta thường gọi kim chi là đồ chua nhưng hương vị chính gốc nhất vẫn phải là đồ chua kiểu Xuyên của tỉnh S.

Hai món này khác nhau ở đâu ư?

Kim chi thì không cần nước, cứ cho muối và ớt vào bóp ngấm là được, tương tự như làm dưa muối.

Còn đồ chua thì khâu quan trọng nhất là ngâm nước, cần bịt kín một thời gian để lên men.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tiếng khóa cửa được vặn lại cùng với nụ hôn say đắm đặt lên vành tai, Tống Thời Hạ bị nhột, bật cười khanh khách.Đôi môi lành lạnh kia cạy môi cô ra, nhẹ nhàng l.i.ế.m cắn, thăm dò từng ngóc ngách.Đôi cánh tay mảnh khảnh nõn nà quấn lên cổ anh, không chừa đường lui, nhiệt tình đáp lại.Phòng đọc sách biến thành một chốn hỗn loạn, đồ để trên bàn bị gạt hết xuống sàn, sô pha và màn che hỗn độn, căn phòng như vừa bị cơn bão nào đó quét qua.Tống Thời Hạ chuồn về phòng tắm rửa, không sử dụng biện pháp an toàn thì phải rửa sạch thật cẩn thận.Trước kia cô có đọc tin tức, có nhiều khi không vào trong cũng có tỉ lệ mang thai nhất định, hơn nữa còn có khả năng dính thai ngoài *****, cho nên nhất định phải phòng ngừa chu đáo.Quý Duy Thanh ở lại dọn dẹp chiến trường.DTVAnh mở tung các cửa sổ, sô pha với bàn sách là đối tượng lau dọn trọng điểm.Sàn cạnh cửa sổ lớn không nhìn ra dấu vết, nhưng làm loại sự tình này ở đây luôn khiến người ta thấy chột dạ.Buổi tối trước khi đi ngủ, Tống Thời Hạ đá chăn của mình ra, rúc vào chăn anh.“Anh có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?”Trong bóng đêm, Quý Duy Thanh không thấy rõ sắc mặt cô lúc này.Ánh mắt anh dịu dàng như nước hồ thu, giọng cũng dịu nhẹ như đang tủm tỉm cười: “Không, sao thế?”Tống Thời Hạ nghiêm túc thảo luận với anh:“Chẳng phải người ta nói đàn ông lớn tuổi sẽ giảm thể lực sao? Sang năm anh 30 rồi đó, nếu thân thể thấy có chỗ nào không ổn thì phải bảo em.” Các cụ nói đàn ông qua 30 là thể lực sẽ xuống dốc, vậy cô phải chịu khó bồi bổ cho anh mới được.Trước mắt thì các công năng phần cứng vẫn không thành vấn đề, Tống Thời Hạ rất hài lòng.Nụ cười trên môi Quý Duy Thanh cứng lại, anh nhíu mày:“Đối với một người đàn ông mà nói, lời vừa rồi của em có ý nghĩa tương đương với việc em hoài nghi tôn nghiêm của anh đấy.”Tống Thời Hạ nghịch nút áo của anh:“Em đang nghiêm túc thảo luận với anh mà, chúng ta là vợ chồng, có gì phải ngượng ngùng.”Có đôi khi Quý Duy Thanh rất tò mò, không biết vì sao cô vợ nhỏ của anh có thể dùng giọng điệu hết sức bình thản thoải mái để nói ra những lời giật gân khiến người ta xấu hổ, như thể cô không hề biết thẹn thùng là gì.Anh tóm bàn tay đang nghịch của cô: “Không phải lo vớ vẩn tận đâu đâu, em ngủ đi.”Tống Thời Hạ tựa đầu vào n.g.ự.c anh, từ từ chìm vào giấc mộng, trong lúc mơ màng, cô vô thức thò tay vào trong áo anh.Quý Nhiễm xách theo hai hộp đồ to tới nhà đúng lúc Tống Thời Hạ và thím Phùng đang làm đồ chua.Đây không phải là rau dưa muối kiểu phương Bắc mà là đồ chua kiểu vùng Xuyên.Tuy sau này người ta thường gọi kim chi là đồ chua nhưng hương vị chính gốc nhất vẫn phải là đồ chua kiểu Xuyên của tỉnh S.Hai món này khác nhau ở đâu ư?Kim chi thì không cần nước, cứ cho muối và ớt vào bóp ngấm là được, tương tự như làm dưa muối.Còn đồ chua thì khâu quan trọng nhất là ngâm nước, cần bịt kín một thời gian để lên men. 

Chương 269: Chương 269