Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 270: Chương 270
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhà thím Phùng có gửi lên cho khá nhiều đậu đũa, ăn không hết, mới mời Tống Thời Hạ cùng làm đồ chua.Tống Thời Hạ cũng đang muốn làm thứ này, vại đồ chua trong nhà đã hết từ lâu, lần này cô mua thêm một vại sành nữa để làm cánh gà ngâm ớt.Thím Phùng nhìn thích lắm:“Nguyên liệu nấu ăn nhà cháu lúc nào cũng sẵn sàng đầy đủ nhỉ, nhưng sao không mua thêm ít củ cải?”“Này có bao nhiêu đâu thím, có mỗi dưa chuột với cải trắng. Mà làm cánh gà ngâm ngon lắm thím ạ. Củ cải nhà cháu ăn chán rồi, tạm thời không muốn thấy nó trên bàn cơm.”Bình đồ chua lần trước hẳn là do mẹ chồng cô làm, bên trong toàn là củ cải, nhà cô ăn mãi mới hết.Thím Phùng lắc đầu:“Thì cũng chỉ có cháu mới dám chi tiền thôi, chứ thím tiếc lắm, sợ là không dám bỏ tiền mua thịt để ngâm, mà có muốn ngâm cũng không được.”Nhà bà có một đám nhóc tham ăn, bị chúng nó nhìn thấy thì một ngày là ăn vụng sạch.Tống Thời Hạ vừa cắt móng gà vừa nói:“Chân gà rẻ lắm thím, có khi ngoài hàng người ta còn chê nó, sợ không dễ bán đi nên bán rẻ.”“Nhà cháu bữa nào cũng ăn thịt, so với thịt đó đương nhiên nó rẻ hơn, nhà thím thì chịu rồi.”Hai người lại trò chuyện về những điều thú vị ở quê, nhắc tới người bạn cấp hai của cô.Tống Thời Hạ đánh giá một câu, thái độ hết sức khinh thường:“Loại người đó, nói với anh ta một câu cháu còn thấy khó ở, có bản lĩnh thì đừng dùng tiền của người khác để đi học. Vừa được làm giáo viên liền bại lộ bản chất, anh ta nên thấy may là mình đã chọn được một nghề nghiệp tốt, dễ dàng tẩy sạch thanh danh.”Thím Phùng cũng tức đến nghiến răng: “Loại táng tận lương tâm như thế, chắc chắn không được c.h.ế.t đàng hoàng.”Tống Thời Hạ chợt nhận ra, quá khứ của thím Phùng với giáo sư Tạ cũng khá tương tự như Ngô Thiên Lỗi.Nhưng khác ở chỗ, sau khi khôi phục chức vị, giáo sư Tạ đã đưa thím Phùng về thành phố cùng mình.Ông chưa bao giờ khinh ghét thím ấy, càng chưa bao giờ có ý dòm ngó người khác.Tiểu Ngư được sinh ra sau khi hai người về thành phố.“Thím đừng tức giận quá, làm mình mệt ra, loại người này chỉ là hiện tượng cá biệt thôi, học hành là kim bài miễn tử của bọn họ.”Quý Nhiễm đi vào, hỏi: “Ủa, hai thím cháu đang nói chuyện học hành à?”Tống Thời Hạ vội đứng lên, nhiệt tình chào đón: “Chị cả đến rồi ạ, chị ngồi đi, em với thím đang tám chuyện linh tinh thôi.”“Chị đi từ ngoài cửa vào đã nghe thấy cái gì mà học hành đó, đây, đúng lúc nhé, nay mang tài liệu cấp ba qua cho em nè.”Tống Thời Hạ vội đi rửa tay, trong sân chỉ còn lại thím Phùng và Quý Nhiễm.“Tiểu Tống chuẩn bị đi học lại à?”Quý Nhiễm mỉm cười gật đầu: “Vâng, em nó hỏi mượn cháu mấy quyển sách để tự học ở nhà, cho nên cháu mang qua cho em ấy.”DTVThím Phùng cười cười, chào ra về: “Vậy hai chị em trò chuyện đi, thím về nhà xem cơm đã được chưa.”Tống Thời Hạ rửa tay trở lại đã không thấy thím Phùng, bèn vào phòng khách, Quý Nhiễm đã vào nhà, đặt chồng sách lên bàn:“Đây là sách giáo khoa các môn cấp ba, nếu em có chỗ nào không hiểu… à thôi, chị cần gì phải phí công nghĩ tới chuyện này, nhà em còn một ông giáo sư to lù lù ở đó mà.”
Nhà thím Phùng có gửi lên cho khá nhiều đậu đũa, ăn không hết, mới mời Tống Thời Hạ cùng làm đồ chua.
Tống Thời Hạ cũng đang muốn làm thứ này, vại đồ chua trong nhà đã hết từ lâu, lần này cô mua thêm một vại sành nữa để làm cánh gà ngâm ớt.
Thím Phùng nhìn thích lắm:
“Nguyên liệu nấu ăn nhà cháu lúc nào cũng sẵn sàng đầy đủ nhỉ, nhưng sao không mua thêm ít củ cải?”
“Này có bao nhiêu đâu thím, có mỗi dưa chuột với cải trắng. Mà làm cánh gà ngâm ngon lắm thím ạ. Củ cải nhà cháu ăn chán rồi, tạm thời không muốn thấy nó trên bàn cơm.”
Bình đồ chua lần trước hẳn là do mẹ chồng cô làm, bên trong toàn là củ cải, nhà cô ăn mãi mới hết.
Thím Phùng lắc đầu:
“Thì cũng chỉ có cháu mới dám chi tiền thôi, chứ thím tiếc lắm, sợ là không dám bỏ tiền mua thịt để ngâm, mà có muốn ngâm cũng không được.”
Nhà bà có một đám nhóc tham ăn, bị chúng nó nhìn thấy thì một ngày là ăn vụng sạch.
Tống Thời Hạ vừa cắt móng gà vừa nói:
“Chân gà rẻ lắm thím, có khi ngoài hàng người ta còn chê nó, sợ không dễ bán đi nên bán rẻ.”
“Nhà cháu bữa nào cũng ăn thịt, so với thịt đó đương nhiên nó rẻ hơn, nhà thím thì chịu rồi.”
Hai người lại trò chuyện về những điều thú vị ở quê, nhắc tới người bạn cấp hai của cô.
Tống Thời Hạ đánh giá một câu, thái độ hết sức khinh thường:
“Loại người đó, nói với anh ta một câu cháu còn thấy khó ở, có bản lĩnh thì đừng dùng tiền của người khác để đi học.
Vừa được làm giáo viên liền bại lộ bản chất, anh ta nên thấy may là mình đã chọn được một nghề nghiệp tốt, dễ dàng tẩy sạch thanh danh.”
Thím Phùng cũng tức đến nghiến răng: “Loại táng tận lương tâm như thế, chắc chắn không được c.h.ế.t đàng hoàng.”
Tống Thời Hạ chợt nhận ra, quá khứ của thím Phùng với giáo sư Tạ cũng khá tương tự như Ngô Thiên Lỗi.
Nhưng khác ở chỗ, sau khi khôi phục chức vị, giáo sư Tạ đã đưa thím Phùng về thành phố cùng mình.
Ông chưa bao giờ khinh ghét thím ấy, càng chưa bao giờ có ý dòm ngó người khác.
Tiểu Ngư được sinh ra sau khi hai người về thành phố.
“Thím đừng tức giận quá, làm mình mệt ra, loại người này chỉ là hiện tượng cá biệt thôi, học hành là kim bài miễn tử của bọn họ.”
Quý Nhiễm đi vào, hỏi: “Ủa, hai thím cháu đang nói chuyện học hành à?”
Tống Thời Hạ vội đứng lên, nhiệt tình chào đón: “Chị cả đến rồi ạ, chị ngồi đi, em với thím đang tám chuyện linh tinh thôi.”
“Chị đi từ ngoài cửa vào đã nghe thấy cái gì mà học hành đó, đây, đúng lúc nhé, nay mang tài liệu cấp ba qua cho em nè.”
Tống Thời Hạ vội đi rửa tay, trong sân chỉ còn lại thím Phùng và Quý Nhiễm.
“Tiểu Tống chuẩn bị đi học lại à?”
Quý Nhiễm mỉm cười gật đầu: “Vâng, em nó hỏi mượn cháu mấy quyển sách để tự học ở nhà, cho nên cháu mang qua cho em ấy.”
DTV
Thím Phùng cười cười, chào ra về: “Vậy hai chị em trò chuyện đi, thím về nhà xem cơm đã được chưa.”
Tống Thời Hạ rửa tay trở lại đã không thấy thím Phùng, bèn vào phòng khách, Quý Nhiễm đã vào nhà, đặt chồng sách lên bàn:
“Đây là sách giáo khoa các môn cấp ba, nếu em có chỗ nào không hiểu… à thôi, chị cần gì phải phí công nghĩ tới chuyện này, nhà em còn một ông giáo sư to lù lù ở đó mà.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhà thím Phùng có gửi lên cho khá nhiều đậu đũa, ăn không hết, mới mời Tống Thời Hạ cùng làm đồ chua.Tống Thời Hạ cũng đang muốn làm thứ này, vại đồ chua trong nhà đã hết từ lâu, lần này cô mua thêm một vại sành nữa để làm cánh gà ngâm ớt.Thím Phùng nhìn thích lắm:“Nguyên liệu nấu ăn nhà cháu lúc nào cũng sẵn sàng đầy đủ nhỉ, nhưng sao không mua thêm ít củ cải?”“Này có bao nhiêu đâu thím, có mỗi dưa chuột với cải trắng. Mà làm cánh gà ngâm ngon lắm thím ạ. Củ cải nhà cháu ăn chán rồi, tạm thời không muốn thấy nó trên bàn cơm.”Bình đồ chua lần trước hẳn là do mẹ chồng cô làm, bên trong toàn là củ cải, nhà cô ăn mãi mới hết.Thím Phùng lắc đầu:“Thì cũng chỉ có cháu mới dám chi tiền thôi, chứ thím tiếc lắm, sợ là không dám bỏ tiền mua thịt để ngâm, mà có muốn ngâm cũng không được.”Nhà bà có một đám nhóc tham ăn, bị chúng nó nhìn thấy thì một ngày là ăn vụng sạch.Tống Thời Hạ vừa cắt móng gà vừa nói:“Chân gà rẻ lắm thím, có khi ngoài hàng người ta còn chê nó, sợ không dễ bán đi nên bán rẻ.”“Nhà cháu bữa nào cũng ăn thịt, so với thịt đó đương nhiên nó rẻ hơn, nhà thím thì chịu rồi.”Hai người lại trò chuyện về những điều thú vị ở quê, nhắc tới người bạn cấp hai của cô.Tống Thời Hạ đánh giá một câu, thái độ hết sức khinh thường:“Loại người đó, nói với anh ta một câu cháu còn thấy khó ở, có bản lĩnh thì đừng dùng tiền của người khác để đi học. Vừa được làm giáo viên liền bại lộ bản chất, anh ta nên thấy may là mình đã chọn được một nghề nghiệp tốt, dễ dàng tẩy sạch thanh danh.”Thím Phùng cũng tức đến nghiến răng: “Loại táng tận lương tâm như thế, chắc chắn không được c.h.ế.t đàng hoàng.”Tống Thời Hạ chợt nhận ra, quá khứ của thím Phùng với giáo sư Tạ cũng khá tương tự như Ngô Thiên Lỗi.Nhưng khác ở chỗ, sau khi khôi phục chức vị, giáo sư Tạ đã đưa thím Phùng về thành phố cùng mình.Ông chưa bao giờ khinh ghét thím ấy, càng chưa bao giờ có ý dòm ngó người khác.Tiểu Ngư được sinh ra sau khi hai người về thành phố.“Thím đừng tức giận quá, làm mình mệt ra, loại người này chỉ là hiện tượng cá biệt thôi, học hành là kim bài miễn tử của bọn họ.”Quý Nhiễm đi vào, hỏi: “Ủa, hai thím cháu đang nói chuyện học hành à?”Tống Thời Hạ vội đứng lên, nhiệt tình chào đón: “Chị cả đến rồi ạ, chị ngồi đi, em với thím đang tám chuyện linh tinh thôi.”“Chị đi từ ngoài cửa vào đã nghe thấy cái gì mà học hành đó, đây, đúng lúc nhé, nay mang tài liệu cấp ba qua cho em nè.”Tống Thời Hạ vội đi rửa tay, trong sân chỉ còn lại thím Phùng và Quý Nhiễm.“Tiểu Tống chuẩn bị đi học lại à?”Quý Nhiễm mỉm cười gật đầu: “Vâng, em nó hỏi mượn cháu mấy quyển sách để tự học ở nhà, cho nên cháu mang qua cho em ấy.”DTVThím Phùng cười cười, chào ra về: “Vậy hai chị em trò chuyện đi, thím về nhà xem cơm đã được chưa.”Tống Thời Hạ rửa tay trở lại đã không thấy thím Phùng, bèn vào phòng khách, Quý Nhiễm đã vào nhà, đặt chồng sách lên bàn:“Đây là sách giáo khoa các môn cấp ba, nếu em có chỗ nào không hiểu… à thôi, chị cần gì phải phí công nghĩ tới chuyện này, nhà em còn một ông giáo sư to lù lù ở đó mà.”