Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 294: Chương 294

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tới trung tâm mua sắm mua vali, sau đó lại cùng nhau mua quần áo.Tống Thời Hạ quay sang đo đo ướm ướm thử trên người Quý Duy Thanh.“Trong tủ của anh ít áo len dày quá, mùa đông anh mặc cái gì thế?”“Trong phòng có hệ thống sưởi nên không cần mặc áo dày.”Anh không thích mặc áo len cổ lọ, cảm giác cứ bó cổ rất khó chịu.“Không được, nói cứ như anh không ra ngoài bao giờ ấy, lỡ như bị cảm em lại phải chăm sóc anh nữa.”Tống Thời Hạ chọn ai chiếc áo len cao cổ cho Tống Thời Hạ, lại mua thêm một bột đồ giữ ấm cho anh.Quý Duy Thanh cố gắng ngăn cản cô: “Không cần mua cho anh đâu, đồ của anh đủ mặc rồi.”Tống Thời Hạ cũng không ngẩng đầu lên: “Không được, chuyện mua quần áo anh phải nghe lời em.”Không tìm thêm được bộ nào thích hợp với anh nữa, chỉ có thể mua cho mình thôi.“Mua đồ cho anh xong rồi, bây giờ tới phiên mua cho em.”Kiểu dáng quần áo trong trung tâm thương mại có hạn, nên không có kiểu dáng mới.Nhưng quần áo phong cách phục cổ ở đây lại là kiểu đang thịnh hành trước khi cô xuyên không tới đây.Tống Thời Hạ mua hai chiếc áo len hở cổ, lại mua thêm áo gi lê màu nâu và tím.Để phối chung với chúng, cô còn mua thêm một chiếc váy màu lam.Cô phụ trách mua, Quý Duy Thanh ở sau lưng cô phụ trách xách đồ và thanh toán, mua quần áo xong thì nhét thẳng vào vali luôn. Tống Thời Hạ quay đầu lại hỏi anh.“Anh có thấy em tiêu hoang không?”Vẻ mặt của anh không hề thay đổi: “Không có, thích thì cứ mua, em cũng đâu có nhiều quần áo đâu.”Tống Thời Hạ yên tâm rồi, chung chăn chung gối bao lâu nay, cô cũng hiểu tính anh, anh nói gì thì tức là nghĩ như thế đó.Quý Duy Thanh đi ở phía sau lại nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.Chỉ cần không phải mua cho anh thì cô muốn mua bao nhiêu quần áo mới cũng được.Nếu giá đồ bình thường ở thủ đô đắt hơn những nơi khác một chút, vậy thì quần áo ở thủ đô lại rẻ hơn các vùng khác.Thủ đô cũng có nhiều trung tâm mua sắm, rồi còn đủ loại con buôn quần áo tuồn hàng từ Hương Cảng về nữa.Mấy thành phố nhỏ khác chỉ có hợp tác xã mua bán lớn một chút ở thị trấn và huyện mới có bán quần áo.Kiểu dáng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy món mà thôi.Rời khỏi trung tâm thương mại, Tống Thời Hạ cho rằng mua nhiều quần áo như thế cũng phải tốn mấy trăm.Cuối cùng tính tiền mới thấy chỉ hơn 200 đồng, cô toàn mua quần áo để mặc mùa thu và mùa đông.“Chờ tới tết mình về nhà mua cho ba mẹ mấy cái áo len và áo bông đi.”Quý Duy Thanh không có ý kiến gì về chuyện này: “Ừ, tới lúc đó anh lại đi chung với em.”DTVTrên đường về nhà cô lại mua thêm hạt dẻ rang đường.Vừa vào đông, hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt, hương thơm bao trùm nửa con phốg.Mua xong cô lại ăn không nổi, lên xe buýt lại đút cho Quý Duy Thanh ăn. 

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tới trung tâm mua sắm mua vali, sau đó lại cùng nhau mua quần áo.

Tống Thời Hạ quay sang đo đo ướm ướm thử trên người Quý Duy Thanh.

“Trong tủ của anh ít áo len dày quá, mùa đông anh mặc cái gì thế?”

“Trong phòng có hệ thống sưởi nên không cần mặc áo dày.”

Anh không thích mặc áo len cổ lọ, cảm giác cứ bó cổ rất khó chịu.

“Không được, nói cứ như anh không ra ngoài bao giờ ấy, lỡ như bị cảm em lại phải chăm sóc anh nữa.”

Tống Thời Hạ chọn ai chiếc áo len cao cổ cho Tống Thời Hạ, lại mua thêm một bột đồ giữ ấm cho anh.

Quý Duy Thanh cố gắng ngăn cản cô: “Không cần mua cho anh đâu, đồ của anh đủ mặc rồi.”

Tống Thời Hạ cũng không ngẩng đầu lên: “Không được, chuyện mua quần áo anh phải nghe lời em.”

Không tìm thêm được bộ nào thích hợp với anh nữa, chỉ có thể mua cho mình thôi.

“Mua đồ cho anh xong rồi, bây giờ tới phiên mua cho em.”

Kiểu dáng quần áo trong trung tâm thương mại có hạn, nên không có kiểu dáng mới.

Nhưng quần áo phong cách phục cổ ở đây lại là kiểu đang thịnh hành trước khi cô xuyên không tới đây.

Tống Thời Hạ mua hai chiếc áo len hở cổ, lại mua thêm áo gi lê màu nâu và tím.

Để phối chung với chúng, cô còn mua thêm một chiếc váy màu lam.

Cô phụ trách mua, Quý Duy Thanh ở sau lưng cô phụ trách xách đồ và thanh toán, mua quần áo xong thì nhét thẳng vào vali luôn.

 

Tống Thời Hạ quay đầu lại hỏi anh.

“Anh có thấy em tiêu hoang không?”

Vẻ mặt của anh không hề thay đổi: “Không có, thích thì cứ mua, em cũng đâu có nhiều quần áo đâu.”

Tống Thời Hạ yên tâm rồi, chung chăn chung gối bao lâu nay, cô cũng hiểu tính anh, anh nói gì thì tức là nghĩ như thế đó.

Quý Duy Thanh đi ở phía sau lại nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

Chỉ cần không phải mua cho anh thì cô muốn mua bao nhiêu quần áo mới cũng được.

Nếu giá đồ bình thường ở thủ đô đắt hơn những nơi khác một chút, vậy thì quần áo ở thủ đô lại rẻ hơn các vùng khác.

Thủ đô cũng có nhiều trung tâm mua sắm, rồi còn đủ loại con buôn quần áo tuồn hàng từ Hương Cảng về nữa.

Mấy thành phố nhỏ khác chỉ có hợp tác xã mua bán lớn một chút ở thị trấn và huyện mới có bán quần áo.

Kiểu dáng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy món mà thôi.

Rời khỏi trung tâm thương mại, Tống Thời Hạ cho rằng mua nhiều quần áo như thế cũng phải tốn mấy trăm.

Cuối cùng tính tiền mới thấy chỉ hơn 200 đồng, cô toàn mua quần áo để mặc mùa thu và mùa đông.

“Chờ tới tết mình về nhà mua cho ba mẹ mấy cái áo len và áo bông đi.”

Quý Duy Thanh không có ý kiến gì về chuyện này: “Ừ, tới lúc đó anh lại đi chung với em.”

DTV

Trên đường về nhà cô lại mua thêm hạt dẻ rang đường.

Vừa vào đông, hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt, hương thơm bao trùm nửa con phốg.

Mua xong cô lại ăn không nổi, lên xe buýt lại đút cho Quý Duy Thanh ăn.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tới trung tâm mua sắm mua vali, sau đó lại cùng nhau mua quần áo.Tống Thời Hạ quay sang đo đo ướm ướm thử trên người Quý Duy Thanh.“Trong tủ của anh ít áo len dày quá, mùa đông anh mặc cái gì thế?”“Trong phòng có hệ thống sưởi nên không cần mặc áo dày.”Anh không thích mặc áo len cổ lọ, cảm giác cứ bó cổ rất khó chịu.“Không được, nói cứ như anh không ra ngoài bao giờ ấy, lỡ như bị cảm em lại phải chăm sóc anh nữa.”Tống Thời Hạ chọn ai chiếc áo len cao cổ cho Tống Thời Hạ, lại mua thêm một bột đồ giữ ấm cho anh.Quý Duy Thanh cố gắng ngăn cản cô: “Không cần mua cho anh đâu, đồ của anh đủ mặc rồi.”Tống Thời Hạ cũng không ngẩng đầu lên: “Không được, chuyện mua quần áo anh phải nghe lời em.”Không tìm thêm được bộ nào thích hợp với anh nữa, chỉ có thể mua cho mình thôi.“Mua đồ cho anh xong rồi, bây giờ tới phiên mua cho em.”Kiểu dáng quần áo trong trung tâm thương mại có hạn, nên không có kiểu dáng mới.Nhưng quần áo phong cách phục cổ ở đây lại là kiểu đang thịnh hành trước khi cô xuyên không tới đây.Tống Thời Hạ mua hai chiếc áo len hở cổ, lại mua thêm áo gi lê màu nâu và tím.Để phối chung với chúng, cô còn mua thêm một chiếc váy màu lam.Cô phụ trách mua, Quý Duy Thanh ở sau lưng cô phụ trách xách đồ và thanh toán, mua quần áo xong thì nhét thẳng vào vali luôn. Tống Thời Hạ quay đầu lại hỏi anh.“Anh có thấy em tiêu hoang không?”Vẻ mặt của anh không hề thay đổi: “Không có, thích thì cứ mua, em cũng đâu có nhiều quần áo đâu.”Tống Thời Hạ yên tâm rồi, chung chăn chung gối bao lâu nay, cô cũng hiểu tính anh, anh nói gì thì tức là nghĩ như thế đó.Quý Duy Thanh đi ở phía sau lại nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.Chỉ cần không phải mua cho anh thì cô muốn mua bao nhiêu quần áo mới cũng được.Nếu giá đồ bình thường ở thủ đô đắt hơn những nơi khác một chút, vậy thì quần áo ở thủ đô lại rẻ hơn các vùng khác.Thủ đô cũng có nhiều trung tâm mua sắm, rồi còn đủ loại con buôn quần áo tuồn hàng từ Hương Cảng về nữa.Mấy thành phố nhỏ khác chỉ có hợp tác xã mua bán lớn một chút ở thị trấn và huyện mới có bán quần áo.Kiểu dáng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy món mà thôi.Rời khỏi trung tâm thương mại, Tống Thời Hạ cho rằng mua nhiều quần áo như thế cũng phải tốn mấy trăm.Cuối cùng tính tiền mới thấy chỉ hơn 200 đồng, cô toàn mua quần áo để mặc mùa thu và mùa đông.“Chờ tới tết mình về nhà mua cho ba mẹ mấy cái áo len và áo bông đi.”Quý Duy Thanh không có ý kiến gì về chuyện này: “Ừ, tới lúc đó anh lại đi chung với em.”DTVTrên đường về nhà cô lại mua thêm hạt dẻ rang đường.Vừa vào đông, hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt, hương thơm bao trùm nửa con phốg.Mua xong cô lại ăn không nổi, lên xe buýt lại đút cho Quý Duy Thanh ăn. 

Chương 294: Chương 294