Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 295: Chương 295

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Vali đã bị nhét đầy ụ.Hàn Dung thấy con trai và con dâu đã về, hai người đi tay không về, con trai lại cầm vali mới mua, bà lập tức bất mãn với con trai.“Vợ con chỉ có mấy bộ đồ, sao con không mua thêm mấy bộ cho con bé? Nói đi mua vali thì con chỉ mua mỗi vali thật đấy à.”Tống Thời Hạ vội vàng giải thích thay cho anh:“Mẹ hiểu lầm rồi, con mua nhiều quần áo lắm, nhưng để trong vali đấy ạ.”Lúc này Hàn Dung mới mỉm cười:“Thế còn coi được, kết hôn nửa năm rồi, nếu nó không biết yêu thương vợ thì con cứ dắt con cái về ở với hai ông bà già này đi, để ba mẹ thương yêu con.”Tống Thời Hạ thân mật ôm lấy cánh tay của mẹ chồng, nhẹ nhàng tựa lên vai bà.“Con đúng là may mắn mà, mẹ đúng là người mẹ thứ hai của con.”Hàn Dung đắc ý nhìn con trai, đến chuyện yêu thương con dâu còn phải giao cho bà làm.Tống Thời Hạ vui vẻ chạy lên lầu thay quần áo, Quý Duy Thanh thì xuống lầu tìm mẹ mình.“Hạ Hạ nói tết về sẽ mua thêm quần áo cho ba mẹ cô ấy, dưới quê cô ấy không có hệ thống sưởi hơi, mẹ có thể giúp con gửi chút quần áo cho nhà cô ấy không.”Hàn Dung trêu chọc anh:“Sao con không tự mua đi, lớn tướng rồi, không phải là chưa từng mua đấy chứ?”Quý Duy Thanh xoắn xuýt nhíu mày:“Lúc trước con mua tivi cho nhà cô ấy, nhưng cô ấy có vẻ không vui, cảm thấy con lãng phí tiền. Mẹ thân với cô ấy hơn, chắc chắn cô ấy sẽ không giận mẹ.”Hàn Dung cười nói:“Con kể đại khái cân nặng của người nhà con bé cho mẹ nghe, để mẹ đi mua rồi gửi qua đó giúp con.”Chân mày của Quý Duy Thanh giãn ra: “Cảm ơn mẹ, để con đưa tiền cho mẹ nhé.” Hàn Dung lại không kìm được mà lải nhải: “Phải đối xử tốt với vợ con đấy, Tiểu Tống là cô gái tốt.”“Con biết mà.”Tống Thời Hạ thay một bộ váy len màu xanh.Phần eo bó sát, mặc váy len kín đáo lại tôn lên đường nét cơ thể quyến rũ của cô, mang theo cảm giác cấm dục.Chính bản thân cô còn ngại không dám nhìn mình trong gương.“Có kỳ lắm không ạ?”Người đàn ông vừa về phòng dịu dàng ôm lấy eo cô, gác cằm lên vai cô.“Anh hối hận rồi.”Tống Thời Hạ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh: “Anh hối hận cái gì?”Quý Duy Thanh nói thật:DTV“Anh không nên mua bộ váy này, anh không muốn để người khác nhìn thấy em mặc nó.”Tống Thời Hạ bật cười: “Váy này em chỉ để mặc ở nhà thôi, em cũng ngại không dám mặc ra ngoài.”Chủ yếu là cô vẫn không chắc về tính bao dung và khả năng chấp nhận của thời đại này.Để tránh rước phải phiền phức không đáng có, đừng nên mặc đi ra ngoài thì hơn.Ai ngờ anh lại nói: “Không cần để ý đến anh, mặc cái gì là quyền tự do của em mà.”Tống Thời Hạ vươn tay xoa mặt anh, tay kia cầm lấy tay anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình. “Em nói thật nhé, chiếc váy này bó sát quá, em ăn nhiều một chút thì sẽ lộ bụng mất, hâm mộ đàn ông các anh ghê, không bị béo bụng.”Lúc ở trung tâm thương mại không được thử quần áo nên cô đã xem thường độ bó của chiếc váy này.Nó bó sát như thế thật sự rất gợi cảm, lần *****ên cô biết vóc dáng của mình quyến rũ như thế đấy. 

Vali đã bị nhét đầy ụ.

Hàn Dung thấy con trai và con dâu đã về, hai người đi tay không về, con trai lại cầm vali mới mua, bà lập tức bất mãn với con trai.

“Vợ con chỉ có mấy bộ đồ, sao con không mua thêm mấy bộ cho con bé? Nói đi mua vali thì con chỉ mua mỗi vali thật đấy à.”

Tống Thời Hạ vội vàng giải thích thay cho anh:

“Mẹ hiểu lầm rồi, con mua nhiều quần áo lắm, nhưng để trong vali đấy ạ.”

Lúc này Hàn Dung mới mỉm cười:

“Thế còn coi được, kết hôn nửa năm rồi, nếu nó không biết yêu thương vợ thì con cứ dắt con cái về ở với hai ông bà già này đi, để ba mẹ thương yêu con.”

Tống Thời Hạ thân mật ôm lấy cánh tay của mẹ chồng, nhẹ nhàng tựa lên vai bà.

“Con đúng là may mắn mà, mẹ đúng là người mẹ thứ hai của con.”

Hàn Dung đắc ý nhìn con trai, đến chuyện yêu thương con dâu còn phải giao cho bà làm.

Tống Thời Hạ vui vẻ chạy lên lầu thay quần áo, Quý Duy Thanh thì xuống lầu tìm mẹ mình.

“Hạ Hạ nói tết về sẽ mua thêm quần áo cho ba mẹ cô ấy, dưới quê cô ấy không có hệ thống sưởi hơi, mẹ có thể giúp con gửi chút quần áo cho nhà cô ấy không.”

Hàn Dung trêu chọc anh:

“Sao con không tự mua đi, lớn tướng rồi, không phải là chưa từng mua đấy chứ?”

Quý Duy Thanh xoắn xuýt nhíu mày:

“Lúc trước con mua tivi cho nhà cô ấy, nhưng cô ấy có vẻ không vui, cảm thấy con lãng phí tiền. Mẹ thân với cô ấy hơn, chắc chắn cô ấy sẽ không giận mẹ.”

Hàn Dung cười nói:

“Con kể đại khái cân nặng của người nhà con bé cho mẹ nghe, để mẹ đi mua rồi gửi qua đó giúp con.”

Chân mày của Quý Duy Thanh giãn ra: “Cảm ơn mẹ, để con đưa tiền cho mẹ nhé.”

 

Hàn Dung lại không kìm được mà lải nhải: “Phải đối xử tốt với vợ con đấy, Tiểu Tống là cô gái tốt.”

“Con biết mà.”

Tống Thời Hạ thay một bộ váy len màu xanh.

Phần eo bó sát, mặc váy len kín đáo lại tôn lên đường nét cơ thể quyến rũ của cô, mang theo cảm giác cấm dục.

Chính bản thân cô còn ngại không dám nhìn mình trong gương.

“Có kỳ lắm không ạ?”

Người đàn ông vừa về phòng dịu dàng ôm lấy eo cô, gác cằm lên vai cô.

“Anh hối hận rồi.”

Tống Thời Hạ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh: “Anh hối hận cái gì?”

Quý Duy Thanh nói thật:

DTV

“Anh không nên mua bộ váy này, anh không muốn để người khác nhìn thấy em mặc nó.”

Tống Thời Hạ bật cười: “Váy này em chỉ để mặc ở nhà thôi, em cũng ngại không dám mặc ra ngoài.”

Chủ yếu là cô vẫn không chắc về tính bao dung và khả năng chấp nhận của thời đại này.

Để tránh rước phải phiền phức không đáng có, đừng nên mặc đi ra ngoài thì hơn.

Ai ngờ anh lại nói: “Không cần để ý đến anh, mặc cái gì là quyền tự do của em mà.”

Tống Thời Hạ vươn tay xoa mặt anh, tay kia cầm lấy tay anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình.

 

“Em nói thật nhé, chiếc váy này bó sát quá, em ăn nhiều một chút thì sẽ lộ bụng mất, hâm mộ đàn ông các anh ghê, không bị béo bụng.”

Lúc ở trung tâm thương mại không được thử quần áo nên cô đã xem thường độ bó của chiếc váy này.

Nó bó sát như thế thật sự rất gợi cảm, lần *****ên cô biết vóc dáng của mình quyến rũ như thế đấy.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Vali đã bị nhét đầy ụ.Hàn Dung thấy con trai và con dâu đã về, hai người đi tay không về, con trai lại cầm vali mới mua, bà lập tức bất mãn với con trai.“Vợ con chỉ có mấy bộ đồ, sao con không mua thêm mấy bộ cho con bé? Nói đi mua vali thì con chỉ mua mỗi vali thật đấy à.”Tống Thời Hạ vội vàng giải thích thay cho anh:“Mẹ hiểu lầm rồi, con mua nhiều quần áo lắm, nhưng để trong vali đấy ạ.”Lúc này Hàn Dung mới mỉm cười:“Thế còn coi được, kết hôn nửa năm rồi, nếu nó không biết yêu thương vợ thì con cứ dắt con cái về ở với hai ông bà già này đi, để ba mẹ thương yêu con.”Tống Thời Hạ thân mật ôm lấy cánh tay của mẹ chồng, nhẹ nhàng tựa lên vai bà.“Con đúng là may mắn mà, mẹ đúng là người mẹ thứ hai của con.”Hàn Dung đắc ý nhìn con trai, đến chuyện yêu thương con dâu còn phải giao cho bà làm.Tống Thời Hạ vui vẻ chạy lên lầu thay quần áo, Quý Duy Thanh thì xuống lầu tìm mẹ mình.“Hạ Hạ nói tết về sẽ mua thêm quần áo cho ba mẹ cô ấy, dưới quê cô ấy không có hệ thống sưởi hơi, mẹ có thể giúp con gửi chút quần áo cho nhà cô ấy không.”Hàn Dung trêu chọc anh:“Sao con không tự mua đi, lớn tướng rồi, không phải là chưa từng mua đấy chứ?”Quý Duy Thanh xoắn xuýt nhíu mày:“Lúc trước con mua tivi cho nhà cô ấy, nhưng cô ấy có vẻ không vui, cảm thấy con lãng phí tiền. Mẹ thân với cô ấy hơn, chắc chắn cô ấy sẽ không giận mẹ.”Hàn Dung cười nói:“Con kể đại khái cân nặng của người nhà con bé cho mẹ nghe, để mẹ đi mua rồi gửi qua đó giúp con.”Chân mày của Quý Duy Thanh giãn ra: “Cảm ơn mẹ, để con đưa tiền cho mẹ nhé.” Hàn Dung lại không kìm được mà lải nhải: “Phải đối xử tốt với vợ con đấy, Tiểu Tống là cô gái tốt.”“Con biết mà.”Tống Thời Hạ thay một bộ váy len màu xanh.Phần eo bó sát, mặc váy len kín đáo lại tôn lên đường nét cơ thể quyến rũ của cô, mang theo cảm giác cấm dục.Chính bản thân cô còn ngại không dám nhìn mình trong gương.“Có kỳ lắm không ạ?”Người đàn ông vừa về phòng dịu dàng ôm lấy eo cô, gác cằm lên vai cô.“Anh hối hận rồi.”Tống Thời Hạ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh: “Anh hối hận cái gì?”Quý Duy Thanh nói thật:DTV“Anh không nên mua bộ váy này, anh không muốn để người khác nhìn thấy em mặc nó.”Tống Thời Hạ bật cười: “Váy này em chỉ để mặc ở nhà thôi, em cũng ngại không dám mặc ra ngoài.”Chủ yếu là cô vẫn không chắc về tính bao dung và khả năng chấp nhận của thời đại này.Để tránh rước phải phiền phức không đáng có, đừng nên mặc đi ra ngoài thì hơn.Ai ngờ anh lại nói: “Không cần để ý đến anh, mặc cái gì là quyền tự do của em mà.”Tống Thời Hạ vươn tay xoa mặt anh, tay kia cầm lấy tay anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình. “Em nói thật nhé, chiếc váy này bó sát quá, em ăn nhiều một chút thì sẽ lộ bụng mất, hâm mộ đàn ông các anh ghê, không bị béo bụng.”Lúc ở trung tâm thương mại không được thử quần áo nên cô đã xem thường độ bó của chiếc váy này.Nó bó sát như thế thật sự rất gợi cảm, lần *****ên cô biết vóc dáng của mình quyến rũ như thế đấy. 

Chương 295: Chương 295