Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 296: Chương 296
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Duy Thanh cũng khen không ngớt miệng:“Em mặc như thế rất đẹp, nếu như em cảm thấy ngại thì chờ tới lúc đi ra ngoài với anh hãy mặc.”“Chờ tới đó rồi tính.”Hãy thông cảm cho tính bảo thủ của cô, quần áo gợi cảm nhất cô từng mặc đại khái chính là váy ngủ hai dây thôi.Quý Duy Thanh lại dắt cô xuống lầu.Hàn Dung ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô:“Chà, váy này đẹp thế, tôn hẳn vóc dáng Tiểu Tống lên, vừa cao lại thon thả. Thế mới biết con dâu của mẹ có dáng người đẹp thế.”Bình thường không nhìn ra, thằng ba nhà mình đùng là có phúc mà.Tống Thời Hạ hơi do dự: “Liệu có hở hang quá không ạ?”Hàn Dung trừng mắt:DTV“Váy này thì có gì mà hở? Che kín mít thế kia mà, tôn dáng mà là hở à? Con còn trẻ mà sao còn cổ hủ hơn cả mẹ thế.”Tống Thời Hạ đột nhiên cảm thấy đúng là cô còn cổ hủ hơn cả mẹ chồng nữa.....Lúc Tống Thu Sinh gọi điện tới, cô còn đang làm bài tập.Được nghỉ nên cô hăng quá, dắt đám trẻ đi chơi khắp nơi, ai mà ngờ cô lớn như thế rồi còn phải cắm đầu làm bài tập bù chứ.“Ăn cơm ạ? Em không rảnh, em đang làm bài.”Tiếng cười nhạo của anh trai vọng tới từ đầu dây bên kia, Tống Thời Hạ thật sự chỉ muốn cúp máy mà thôi.“Có việc gì thì nói đi, đừng có làm ảnh hưởng tới sinh viên tương lai nữa, chờ em thi đậu đại học thì anh đừng hòng bấu víu em nhá.”“Được rồi được rồi, anh sẽ chờ cái ngày anh bấu víu không nổi nhé. Nếu em thi đậu đại học thì anh tặng em cái máy nhắn tin.” Tống Thời Hạ cũng không xem là thật:“Máy nhắn tin đó là hàng nước ngoài đấy, nếu anh mà có bản lĩnh này thì đã thành ông nọ bà kia từ lâu rồi.”“Em đừng có nghi ngờ anh, cái máy nhắn tin thôi mà, anh biết đường mua.”Anh trai nói chuyện tự tin như thế, Tống Thời Hạ cũng thấy tò mò.“Anh à, anh phát tài rồi à?”Người ta gặp chuyện vui thì tâm trạng cũng vui vẻ theo, trạng thái của Tống Thu Sinh hiện tại chính là như thế.“Cũng không hẳn, chẳng qua là hẹn em đi ăn cơm, để em gặp mặt chị dâu tương lai của em thôi.”Tống Thời Hạ lập tức ném bút qua một bên:“Em thật sự sắp có chị dâu à? Tống Thu Sinh à, anh giỏi đấy, tốc độ nhanh tới vậy luôn!”“Chứ còn gì nữa, em cũng biết là không ai cưỡng lại nổi sức hút của anh mà, em có chị dâu không phải là chuyện sớm hay muộn à?”Tống Thu Sinh còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị người ngồi bên cạnh giật mất.“Anh dong dài quá đấy, để em nói cho.”“Em gái à, chị là Diêu Tuyết, lúc trước em từng gặp chị rồi đấy.”Tống Thời Hạ nhớ lại, Diêu Tuyết là người yêu cũ của anh trai.Lúc trước chị ấy còn tự mình tìm tới nơi đòi anh ấy trả lời rõ ràng.Sau này chuyện kia cũng c.h.ế.t từ trong trứng nước, cô còn thấy tiếc giùm họ.Cô nhiệt tình đáp: “Chị Diêu Tuyết ạ, em chào chị.”Diêu Tuyết nói ngắn gọn:“Chị với anh trai em đang quen nhau, muốn mời em ăn bữa cơm. Chị có chuẩn bị quà cho em đây, lúc nào thì em rảnh thế?”Thế này thì rảnh ngay và luôn chứ chờ chi nữa!
Quý Duy Thanh cũng khen không ngớt miệng:
“Em mặc như thế rất đẹp, nếu như em cảm thấy ngại thì chờ tới lúc đi ra ngoài với anh hãy mặc.”
“Chờ tới đó rồi tính.”
Hãy thông cảm cho tính bảo thủ của cô, quần áo gợi cảm nhất cô từng mặc đại khái chính là váy ngủ hai dây thôi.
Quý Duy Thanh lại dắt cô xuống lầu.
Hàn Dung ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô:
“Chà, váy này đẹp thế, tôn hẳn vóc dáng Tiểu Tống lên, vừa cao lại thon thả. Thế mới biết con dâu của mẹ có dáng người đẹp thế.”
Bình thường không nhìn ra, thằng ba nhà mình đùng là có phúc mà.
Tống Thời Hạ hơi do dự: “Liệu có hở hang quá không ạ?”
Hàn Dung trừng mắt:
DTV
“Váy này thì có gì mà hở? Che kín mít thế kia mà, tôn dáng mà là hở à? Con còn trẻ mà sao còn cổ hủ hơn cả mẹ thế.”
Tống Thời Hạ đột nhiên cảm thấy đúng là cô còn cổ hủ hơn cả mẹ chồng nữa.
....
Lúc Tống Thu Sinh gọi điện tới, cô còn đang làm bài tập.
Được nghỉ nên cô hăng quá, dắt đám trẻ đi chơi khắp nơi, ai mà ngờ cô lớn như thế rồi còn phải cắm đầu làm bài tập bù chứ.
“Ăn cơm ạ? Em không rảnh, em đang làm bài.”
Tiếng cười nhạo của anh trai vọng tới từ đầu dây bên kia, Tống Thời Hạ thật sự chỉ muốn cúp máy mà thôi.
“Có việc gì thì nói đi, đừng có làm ảnh hưởng tới sinh viên tương lai nữa, chờ em thi đậu đại học thì anh đừng hòng bấu víu em nhá.”
“Được rồi được rồi, anh sẽ chờ cái ngày anh bấu víu không nổi nhé. Nếu em thi đậu đại học thì anh tặng em cái máy nhắn tin.”
Tống Thời Hạ cũng không xem là thật:
“Máy nhắn tin đó là hàng nước ngoài đấy, nếu anh mà có bản lĩnh này thì đã thành ông nọ bà kia từ lâu rồi.”
“Em đừng có nghi ngờ anh, cái máy nhắn tin thôi mà, anh biết đường mua.”
Anh trai nói chuyện tự tin như thế, Tống Thời Hạ cũng thấy tò mò.
“Anh à, anh phát tài rồi à?”
Người ta gặp chuyện vui thì tâm trạng cũng vui vẻ theo, trạng thái của Tống Thu Sinh hiện tại chính là như thế.
“Cũng không hẳn, chẳng qua là hẹn em đi ăn cơm, để em gặp mặt chị dâu tương lai của em thôi.”
Tống Thời Hạ lập tức ném bút qua một bên:
“Em thật sự sắp có chị dâu à? Tống Thu Sinh à, anh giỏi đấy, tốc độ nhanh tới vậy luôn!”
“Chứ còn gì nữa, em cũng biết là không ai cưỡng lại nổi sức hút của anh mà, em có chị dâu không phải là chuyện sớm hay muộn à?”
Tống Thu Sinh còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị người ngồi bên cạnh giật mất.
“Anh dong dài quá đấy, để em nói cho.”
“Em gái à, chị là Diêu Tuyết, lúc trước em từng gặp chị rồi đấy.”
Tống Thời Hạ nhớ lại, Diêu Tuyết là người yêu cũ của anh trai.
Lúc trước chị ấy còn tự mình tìm tới nơi đòi anh ấy trả lời rõ ràng.
Sau này chuyện kia cũng c.h.ế.t từ trong trứng nước, cô còn thấy tiếc giùm họ.
Cô nhiệt tình đáp: “Chị Diêu Tuyết ạ, em chào chị.”
Diêu Tuyết nói ngắn gọn:
“Chị với anh trai em đang quen nhau, muốn mời em ăn bữa cơm. Chị có chuẩn bị quà cho em đây, lúc nào thì em rảnh thế?”
Thế này thì rảnh ngay và luôn chứ chờ chi nữa!
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Duy Thanh cũng khen không ngớt miệng:“Em mặc như thế rất đẹp, nếu như em cảm thấy ngại thì chờ tới lúc đi ra ngoài với anh hãy mặc.”“Chờ tới đó rồi tính.”Hãy thông cảm cho tính bảo thủ của cô, quần áo gợi cảm nhất cô từng mặc đại khái chính là váy ngủ hai dây thôi.Quý Duy Thanh lại dắt cô xuống lầu.Hàn Dung ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô:“Chà, váy này đẹp thế, tôn hẳn vóc dáng Tiểu Tống lên, vừa cao lại thon thả. Thế mới biết con dâu của mẹ có dáng người đẹp thế.”Bình thường không nhìn ra, thằng ba nhà mình đùng là có phúc mà.Tống Thời Hạ hơi do dự: “Liệu có hở hang quá không ạ?”Hàn Dung trừng mắt:DTV“Váy này thì có gì mà hở? Che kín mít thế kia mà, tôn dáng mà là hở à? Con còn trẻ mà sao còn cổ hủ hơn cả mẹ thế.”Tống Thời Hạ đột nhiên cảm thấy đúng là cô còn cổ hủ hơn cả mẹ chồng nữa.....Lúc Tống Thu Sinh gọi điện tới, cô còn đang làm bài tập.Được nghỉ nên cô hăng quá, dắt đám trẻ đi chơi khắp nơi, ai mà ngờ cô lớn như thế rồi còn phải cắm đầu làm bài tập bù chứ.“Ăn cơm ạ? Em không rảnh, em đang làm bài.”Tiếng cười nhạo của anh trai vọng tới từ đầu dây bên kia, Tống Thời Hạ thật sự chỉ muốn cúp máy mà thôi.“Có việc gì thì nói đi, đừng có làm ảnh hưởng tới sinh viên tương lai nữa, chờ em thi đậu đại học thì anh đừng hòng bấu víu em nhá.”“Được rồi được rồi, anh sẽ chờ cái ngày anh bấu víu không nổi nhé. Nếu em thi đậu đại học thì anh tặng em cái máy nhắn tin.” Tống Thời Hạ cũng không xem là thật:“Máy nhắn tin đó là hàng nước ngoài đấy, nếu anh mà có bản lĩnh này thì đã thành ông nọ bà kia từ lâu rồi.”“Em đừng có nghi ngờ anh, cái máy nhắn tin thôi mà, anh biết đường mua.”Anh trai nói chuyện tự tin như thế, Tống Thời Hạ cũng thấy tò mò.“Anh à, anh phát tài rồi à?”Người ta gặp chuyện vui thì tâm trạng cũng vui vẻ theo, trạng thái của Tống Thu Sinh hiện tại chính là như thế.“Cũng không hẳn, chẳng qua là hẹn em đi ăn cơm, để em gặp mặt chị dâu tương lai của em thôi.”Tống Thời Hạ lập tức ném bút qua một bên:“Em thật sự sắp có chị dâu à? Tống Thu Sinh à, anh giỏi đấy, tốc độ nhanh tới vậy luôn!”“Chứ còn gì nữa, em cũng biết là không ai cưỡng lại nổi sức hút của anh mà, em có chị dâu không phải là chuyện sớm hay muộn à?”Tống Thu Sinh còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị người ngồi bên cạnh giật mất.“Anh dong dài quá đấy, để em nói cho.”“Em gái à, chị là Diêu Tuyết, lúc trước em từng gặp chị rồi đấy.”Tống Thời Hạ nhớ lại, Diêu Tuyết là người yêu cũ của anh trai.Lúc trước chị ấy còn tự mình tìm tới nơi đòi anh ấy trả lời rõ ràng.Sau này chuyện kia cũng c.h.ế.t từ trong trứng nước, cô còn thấy tiếc giùm họ.Cô nhiệt tình đáp: “Chị Diêu Tuyết ạ, em chào chị.”Diêu Tuyết nói ngắn gọn:“Chị với anh trai em đang quen nhau, muốn mời em ăn bữa cơm. Chị có chuẩn bị quà cho em đây, lúc nào thì em rảnh thế?”Thế này thì rảnh ngay và luôn chứ chờ chi nữa!