Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 311: Chương 311
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ vui vẻ bảo:“Làm kinh doanh vốn đã có rất nhiều khả năng không xác định, nếu em dám đầu tư cho anh thì tất nhiên cũng phải gánh vác phần nào nguy hiểm.Chỗ nào cần dùng tiền thì anh cứ mạnh tay mà dùng, nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, thế nào cũng sẽ có ngày khá lên.”“Vậy anh cứ nhận đã, không khách sáo với em, đợi khi nào kiếm ra tiền, anh mua cho em cái ô tô, cho em lái xe đi học.”Tống Thời Hạ cười bảo: “Thế chắc em phải học lên đến tiến sĩ mới có xe mà đi nhỉ.”“Em mà thi đỗ tiến sĩ thì chính là Văn Khúc Tinh nhà ta rồi, đừng nói một chiếc ô tô, em muốn gì anh cũng mua cho em hết.”Tống Thời Hạ vội vàng lắc đầu: “Thôi cho em xin, em học xong đại học là quá đủ rồi.”Quý Duy Thanh ngồi nghe không chen lời, chỉ khi Tống Thời Hạ nói không thi lên tiến sĩ mới kinh ngạc chớp mắt một cái.Tống Thu Sinh lè lưỡi:“Nhà em có một giáo sư rồi, chưa biết chừng em mà học lên bậc tiến sĩ thì sẽ thành học trò của chồng em đấy.”“Anh à, anh mơ hơi xa rồi đấy, anh có dám bảo giáo viên dạy toán phụ đạo môn văn cho anh không?”Tống Thu Sinh gãi đầu: “Hề hề, anh em không đi học, thiếu hiểu biết mà.”Vốn tưởng về nhà tự học là có thể được ngủ đẫy giấc đến khi tự tỉnh.Thực tế cũng được như thế thật đó, nhưng có một điểm c.h.ế.t người là giáo sư Quý đặc biệt thích ra đề cho cô làm thêm.Vì thế, mỗi ngày đều sẽ có cảnh tượng một lớn hai nhỏ trong nhà ngồi trong phòng sách cặm cụi làm bài tập. Quý Dương với Quý Nghiên năm sau mới lên lớp một thôi, giáo sư Quý đã cho hai đứa luyện phép cộng trừ trong vòng 100 rồi.Ở các thành phố lớn, trẻ em lên 5 đã có thể vào lớp một, mà ở quê Tống Thời Hạ thì phải lên 7 bên trường mới nhận.Tống Thời Hạ phát hiện, hai nhóc này hoàn toàn không giống những gì miêu tả trong nguyên tác.Hai anh em đều rất thông minh, vì sao trong truyện lại nói chúng toàn đội sổ nhỉ?Thím Phùng hớn hở mang sách bài tập qua.“Tiểu Tống à, ngày kia cháu phải về trường dự thi rồi đúng không, thím mang bài vở qua nhờ cháu xem giùm trước, để hôm đó khỏi phải quấy rầy cháu.”Tống Thời Hạ mỉm cười: “Tiện thể cháu cũng ôn lại luôn.”“Thôi giỡn với thím làm gì, đây toàn là kiến thức cấp hai, cháu đang chuẩn bị thi cuối cấp ba, cần gì mấy thứ này.”Tống Thời Hạ lật xem vở của thím Phùng, nhận xét: “Thím tiến bộ nhanh quá, ngữ văn đã khá hơn trước rất nhiều.”Thím Phùng vui vẻ bảo:DTV“Thì trong nhà có ông giáo già mở miệng là ngâm thơ mà, dần dà thím cũng nhớ được đôi chút.”“Trước cháu không về, thím với Trần Kiều học với nhau, không biết sao mà cô bé này còn hổng kiến thức hơn cả thím, trẻ như thế mà đến mặt chữ cũng không biết được mấy.”Tống Thời Hạ tử tế giải thích giùm:“Nhà Trần Kiều có anh trai, em trai cũng có, người nắm quyền tài chính trong nhà là chị dâu, cho nên cô ấy không được đi học.Cháu cũng có em trai, nhưng khi cháu đến tuổi thì anh chị cháu đều đã lớn, có thể làm việc nhà, cha mẹ cũng được giảm bớt gánh nặng, thế nên cháu mới có cơ hội đi học.”
Tống Thời Hạ vui vẻ bảo:
“Làm kinh doanh vốn đã có rất nhiều khả năng không xác định, nếu em dám đầu tư cho anh thì tất nhiên cũng phải gánh vác phần nào nguy hiểm.
Chỗ nào cần dùng tiền thì anh cứ mạnh tay mà dùng, nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, thế nào cũng sẽ có ngày khá lên.”
“Vậy anh cứ nhận đã, không khách sáo với em, đợi khi nào kiếm ra tiền, anh mua cho em cái ô tô, cho em lái xe đi học.”
Tống Thời Hạ cười bảo: “Thế chắc em phải học lên đến tiến sĩ mới có xe mà đi nhỉ.”
“Em mà thi đỗ tiến sĩ thì chính là Văn Khúc Tinh nhà ta rồi, đừng nói một chiếc ô tô, em muốn gì anh cũng mua cho em hết.”
Tống Thời Hạ vội vàng lắc đầu: “Thôi cho em xin, em học xong đại học là quá đủ rồi.”
Quý Duy Thanh ngồi nghe không chen lời, chỉ khi Tống Thời Hạ nói không thi lên tiến sĩ mới kinh ngạc chớp mắt một cái.
Tống Thu Sinh lè lưỡi:
“Nhà em có một giáo sư rồi, chưa biết chừng em mà học lên bậc tiến sĩ thì sẽ thành học trò của chồng em đấy.”
“Anh à, anh mơ hơi xa rồi đấy, anh có dám bảo giáo viên dạy toán phụ đạo môn văn cho anh không?”
Tống Thu Sinh gãi đầu: “Hề hề, anh em không đi học, thiếu hiểu biết mà.”
Vốn tưởng về nhà tự học là có thể được ngủ đẫy giấc đến khi tự tỉnh.
Thực tế cũng được như thế thật đó, nhưng có một điểm c.h.ế.t người là giáo sư Quý đặc biệt thích ra đề cho cô làm thêm.
Vì thế, mỗi ngày đều sẽ có cảnh tượng một lớn hai nhỏ trong nhà ngồi trong phòng sách cặm cụi làm bài tập.
Quý Dương với Quý Nghiên năm sau mới lên lớp một thôi, giáo sư Quý đã cho hai đứa luyện phép cộng trừ trong vòng 100 rồi.
Ở các thành phố lớn, trẻ em lên 5 đã có thể vào lớp một, mà ở quê Tống Thời Hạ thì phải lên 7 bên trường mới nhận.
Tống Thời Hạ phát hiện, hai nhóc này hoàn toàn không giống những gì miêu tả trong nguyên tác.
Hai anh em đều rất thông minh, vì sao trong truyện lại nói chúng toàn đội sổ nhỉ?
Thím Phùng hớn hở mang sách bài tập qua.
“Tiểu Tống à, ngày kia cháu phải về trường dự thi rồi đúng không, thím mang bài vở qua nhờ cháu xem giùm trước, để hôm đó khỏi phải quấy rầy cháu.”
Tống Thời Hạ mỉm cười: “Tiện thể cháu cũng ôn lại luôn.”
“Thôi giỡn với thím làm gì, đây toàn là kiến thức cấp hai, cháu đang chuẩn bị thi cuối cấp ba, cần gì mấy thứ này.”
Tống Thời Hạ lật xem vở của thím Phùng, nhận xét: “Thím tiến bộ nhanh quá, ngữ văn đã khá hơn trước rất nhiều.”
Thím Phùng vui vẻ bảo:
DTV
“Thì trong nhà có ông giáo già mở miệng là ngâm thơ mà, dần dà thím cũng nhớ được đôi chút.”
“Trước cháu không về, thím với Trần Kiều học với nhau, không biết sao mà cô bé này còn hổng kiến thức hơn cả thím, trẻ như thế mà đến mặt chữ cũng không biết được mấy.”
Tống Thời Hạ tử tế giải thích giùm:
“Nhà Trần Kiều có anh trai, em trai cũng có, người nắm quyền tài chính trong nhà là chị dâu, cho nên cô ấy không được đi học.
Cháu cũng có em trai, nhưng khi cháu đến tuổi thì anh chị cháu đều đã lớn, có thể làm việc nhà, cha mẹ cũng được giảm bớt gánh nặng, thế nên cháu mới có cơ hội đi học.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ vui vẻ bảo:“Làm kinh doanh vốn đã có rất nhiều khả năng không xác định, nếu em dám đầu tư cho anh thì tất nhiên cũng phải gánh vác phần nào nguy hiểm.Chỗ nào cần dùng tiền thì anh cứ mạnh tay mà dùng, nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, thế nào cũng sẽ có ngày khá lên.”“Vậy anh cứ nhận đã, không khách sáo với em, đợi khi nào kiếm ra tiền, anh mua cho em cái ô tô, cho em lái xe đi học.”Tống Thời Hạ cười bảo: “Thế chắc em phải học lên đến tiến sĩ mới có xe mà đi nhỉ.”“Em mà thi đỗ tiến sĩ thì chính là Văn Khúc Tinh nhà ta rồi, đừng nói một chiếc ô tô, em muốn gì anh cũng mua cho em hết.”Tống Thời Hạ vội vàng lắc đầu: “Thôi cho em xin, em học xong đại học là quá đủ rồi.”Quý Duy Thanh ngồi nghe không chen lời, chỉ khi Tống Thời Hạ nói không thi lên tiến sĩ mới kinh ngạc chớp mắt một cái.Tống Thu Sinh lè lưỡi:“Nhà em có một giáo sư rồi, chưa biết chừng em mà học lên bậc tiến sĩ thì sẽ thành học trò của chồng em đấy.”“Anh à, anh mơ hơi xa rồi đấy, anh có dám bảo giáo viên dạy toán phụ đạo môn văn cho anh không?”Tống Thu Sinh gãi đầu: “Hề hề, anh em không đi học, thiếu hiểu biết mà.”Vốn tưởng về nhà tự học là có thể được ngủ đẫy giấc đến khi tự tỉnh.Thực tế cũng được như thế thật đó, nhưng có một điểm c.h.ế.t người là giáo sư Quý đặc biệt thích ra đề cho cô làm thêm.Vì thế, mỗi ngày đều sẽ có cảnh tượng một lớn hai nhỏ trong nhà ngồi trong phòng sách cặm cụi làm bài tập. Quý Dương với Quý Nghiên năm sau mới lên lớp một thôi, giáo sư Quý đã cho hai đứa luyện phép cộng trừ trong vòng 100 rồi.Ở các thành phố lớn, trẻ em lên 5 đã có thể vào lớp một, mà ở quê Tống Thời Hạ thì phải lên 7 bên trường mới nhận.Tống Thời Hạ phát hiện, hai nhóc này hoàn toàn không giống những gì miêu tả trong nguyên tác.Hai anh em đều rất thông minh, vì sao trong truyện lại nói chúng toàn đội sổ nhỉ?Thím Phùng hớn hở mang sách bài tập qua.“Tiểu Tống à, ngày kia cháu phải về trường dự thi rồi đúng không, thím mang bài vở qua nhờ cháu xem giùm trước, để hôm đó khỏi phải quấy rầy cháu.”Tống Thời Hạ mỉm cười: “Tiện thể cháu cũng ôn lại luôn.”“Thôi giỡn với thím làm gì, đây toàn là kiến thức cấp hai, cháu đang chuẩn bị thi cuối cấp ba, cần gì mấy thứ này.”Tống Thời Hạ lật xem vở của thím Phùng, nhận xét: “Thím tiến bộ nhanh quá, ngữ văn đã khá hơn trước rất nhiều.”Thím Phùng vui vẻ bảo:DTV“Thì trong nhà có ông giáo già mở miệng là ngâm thơ mà, dần dà thím cũng nhớ được đôi chút.”“Trước cháu không về, thím với Trần Kiều học với nhau, không biết sao mà cô bé này còn hổng kiến thức hơn cả thím, trẻ như thế mà đến mặt chữ cũng không biết được mấy.”Tống Thời Hạ tử tế giải thích giùm:“Nhà Trần Kiều có anh trai, em trai cũng có, người nắm quyền tài chính trong nhà là chị dâu, cho nên cô ấy không được đi học.Cháu cũng có em trai, nhưng khi cháu đến tuổi thì anh chị cháu đều đã lớn, có thể làm việc nhà, cha mẹ cũng được giảm bớt gánh nặng, thế nên cháu mới có cơ hội đi học.”