Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 312: Chương 312
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng thở dài:“Nói vậy thì cuộc sống hiện giờ của Trần Kiều coi như cũng sung sướng lắm rồi, con bé đó nhanh nhẹn cần mẫn, đi làm chưa bao giờ thấy xin nghỉ.Nếu chịu khó học hành hơn nữa, về sau kiếm việc nào tốt hơn, cuộc sống cũng sẽ đi lên.”Tống Thời Hạ cúi đầu soát bài:“Cháu cũng nghĩ vậy, học tập giúp người ta mở mang đầu óc, về sau chưa biết chừng còn làm nên sự nghiệp riêng.”Trong nguyên tác, Trần Kiều vào đại học, được mở rộng tầm nhìn nên mới thức tỉnh.Cô ta biết rõ về sau giá hàng ngày càng leo cao, chỉ dựa vào mấy đồng lương của chồng thì chắc chắn không đủ trang trải cho gia đình bốn người nhà họ.Vì thế, cô ta bắt đầu làm buôn bán, cũng phải vấp ngã thua lỗ thiệt thòi nhiều lần, cuối cùng mới thành danh trong giới.Tiễn thím Phùng về, Tống Thời Hạ đứng lên vươn vai, nhìn đồng hồ, cũng đến giờ nấu cơm rồi.Đã mấy ngày nay toàn ăn mỳ sợi do giáo sư Quý nấu, hôm nay làm một bữa thịnh soạn đãi cả nhà thôi.Quý Duy Thanh dắt các con từ thư viện về nhà, mới đến cổng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn đã lâu chưa được thưởng thức.Tống Thời Hạ chiên thịt, làm món canh bò cay.Thịt bò này mấy hôm trước mẹ chồng cô mang tới, nói là để cô bồi bổ sức khỏe.DTVCô vẫn để trong tủ lạnh không cho Quý Duy Thanh sờ vào, sợ anh không biết làm, phí đồ.Thịt chiên giòn vừa có lớp vỏ ngoài giòn xốp lại vừa có độ mềm, ẩm và đàn hồi của phần thịt bên trong, mùi thơm lan ra khắp sân.Canh thịt bò cay thì đỏ rực, mùi ớt cay quyện vào mùi thịt bò, khiến người ta phát thèm.Tống Thời Hạ không cho nhiều ớt lắm, để đám nhỏ cũng có thể ăn vài miếng. “Thơm quá đi, lại được ăn ngon rồi.”Quý Nguyên chạy như bay vào phòng khách, quẳng cặp sách xuống rồi lại vọt vào bếp, ôm chầm lấy chân mẹ.“Đi rửa tay đi rồi ăn cơm nào.”Quý Duy Thanh dắt Quý Dương vào nhà.“Nay làm xong bài sớm à?”Tống Thời Hạ lau tay: “Chưa xong, ăn cơm xong em làm nốt.”Giáo sư Quý bổ sung một câu: “Cứ để đó anh về nấu cũng được mà.”Tống Thời Hạ ra vẻ khổ sở, bán thảm: “Thầy Quý, em thật không muốn lại phải ăn mỳ, em sợ sẽ suy dinh dưỡng mất.”Quý Duy Thanh thấy cô xịu mặt đáng thương như thế, chỉ đành đồng ý:“Nhưng thời gian làm cơm không tính vào thời gian học, tối em phải học thêm hai tiếng.”Tống Thời Hạ ôm anh một cái rồi buông ra ngay: “Cảm ơn thầy Quý.”Hai nhóc con đã ngồi vào bàn chờ cơm, cả hai đều đã quen với cảnh cha mẹ mình thích ôm nhau mọi lúc mọi nơi.Hai bé đã hỏi bà nội về chuyện này, bà nội nói ba mẹ thường xuyên ôm nhau mới có thể càng thương yêu con cái hơn.Mẹ cũng thích ôm hai bé nên đám nhóc đều tin lời bà nội.Món thịt chiên giòn là để thỏa mãn thói thích ăn đồ ăn vặt chiên dầu của đám nhỏ.Thường ngày Tống Thời Hạ quản lý vấn đề ăn vặt rất nghiêm khắc, cho nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ làm một vài món cho tụi nhỏ đỡ thèm.Thịt tẩm bột chiên giòn chính là món ăn vặt hai nhóc thích nhất, một tháng cô sẽ làm cho chúng một lần.
Thím Phùng thở dài:
“Nói vậy thì cuộc sống hiện giờ của Trần Kiều coi như cũng sung sướng lắm rồi, con bé đó nhanh nhẹn cần mẫn, đi làm chưa bao giờ thấy xin nghỉ.
Nếu chịu khó học hành hơn nữa, về sau kiếm việc nào tốt hơn, cuộc sống cũng sẽ đi lên.”
Tống Thời Hạ cúi đầu soát bài:
“Cháu cũng nghĩ vậy, học tập giúp người ta mở mang đầu óc, về sau chưa biết chừng còn làm nên sự nghiệp riêng.”
Trong nguyên tác, Trần Kiều vào đại học, được mở rộng tầm nhìn nên mới thức tỉnh.
Cô ta biết rõ về sau giá hàng ngày càng leo cao, chỉ dựa vào mấy đồng lương của chồng thì chắc chắn không đủ trang trải cho gia đình bốn người nhà họ.
Vì thế, cô ta bắt đầu làm buôn bán, cũng phải vấp ngã thua lỗ thiệt thòi nhiều lần, cuối cùng mới thành danh trong giới.
Tiễn thím Phùng về, Tống Thời Hạ đứng lên vươn vai, nhìn đồng hồ, cũng đến giờ nấu cơm rồi.
Đã mấy ngày nay toàn ăn mỳ sợi do giáo sư Quý nấu, hôm nay làm một bữa thịnh soạn đãi cả nhà thôi.
Quý Duy Thanh dắt các con từ thư viện về nhà, mới đến cổng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn đã lâu chưa được thưởng thức.
Tống Thời Hạ chiên thịt, làm món canh bò cay.
Thịt bò này mấy hôm trước mẹ chồng cô mang tới, nói là để cô bồi bổ sức khỏe.
DTV
Cô vẫn để trong tủ lạnh không cho Quý Duy Thanh sờ vào, sợ anh không biết làm, phí đồ.
Thịt chiên giòn vừa có lớp vỏ ngoài giòn xốp lại vừa có độ mềm, ẩm và đàn hồi của phần thịt bên trong, mùi thơm lan ra khắp sân.
Canh thịt bò cay thì đỏ rực, mùi ớt cay quyện vào mùi thịt bò, khiến người ta phát thèm.
Tống Thời Hạ không cho nhiều ớt lắm, để đám nhỏ cũng có thể ăn vài miếng.
“Thơm quá đi, lại được ăn ngon rồi.”
Quý Nguyên chạy như bay vào phòng khách, quẳng cặp sách xuống rồi lại vọt vào bếp, ôm chầm lấy chân mẹ.
“Đi rửa tay đi rồi ăn cơm nào.”
Quý Duy Thanh dắt Quý Dương vào nhà.
“Nay làm xong bài sớm à?”
Tống Thời Hạ lau tay: “Chưa xong, ăn cơm xong em làm nốt.”
Giáo sư Quý bổ sung một câu: “Cứ để đó anh về nấu cũng được mà.”
Tống Thời Hạ ra vẻ khổ sở, bán thảm: “Thầy Quý, em thật không muốn lại phải ăn mỳ, em sợ sẽ suy dinh dưỡng mất.”
Quý Duy Thanh thấy cô xịu mặt đáng thương như thế, chỉ đành đồng ý:
“Nhưng thời gian làm cơm không tính vào thời gian học, tối em phải học thêm hai tiếng.”
Tống Thời Hạ ôm anh một cái rồi buông ra ngay: “Cảm ơn thầy Quý.”
Hai nhóc con đã ngồi vào bàn chờ cơm, cả hai đều đã quen với cảnh cha mẹ mình thích ôm nhau mọi lúc mọi nơi.
Hai bé đã hỏi bà nội về chuyện này, bà nội nói ba mẹ thường xuyên ôm nhau mới có thể càng thương yêu con cái hơn.
Mẹ cũng thích ôm hai bé nên đám nhóc đều tin lời bà nội.
Món thịt chiên giòn là để thỏa mãn thói thích ăn đồ ăn vặt chiên dầu của đám nhỏ.
Thường ngày Tống Thời Hạ quản lý vấn đề ăn vặt rất nghiêm khắc, cho nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ làm một vài món cho tụi nhỏ đỡ thèm.
Thịt tẩm bột chiên giòn chính là món ăn vặt hai nhóc thích nhất, một tháng cô sẽ làm cho chúng một lần.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng thở dài:“Nói vậy thì cuộc sống hiện giờ của Trần Kiều coi như cũng sung sướng lắm rồi, con bé đó nhanh nhẹn cần mẫn, đi làm chưa bao giờ thấy xin nghỉ.Nếu chịu khó học hành hơn nữa, về sau kiếm việc nào tốt hơn, cuộc sống cũng sẽ đi lên.”Tống Thời Hạ cúi đầu soát bài:“Cháu cũng nghĩ vậy, học tập giúp người ta mở mang đầu óc, về sau chưa biết chừng còn làm nên sự nghiệp riêng.”Trong nguyên tác, Trần Kiều vào đại học, được mở rộng tầm nhìn nên mới thức tỉnh.Cô ta biết rõ về sau giá hàng ngày càng leo cao, chỉ dựa vào mấy đồng lương của chồng thì chắc chắn không đủ trang trải cho gia đình bốn người nhà họ.Vì thế, cô ta bắt đầu làm buôn bán, cũng phải vấp ngã thua lỗ thiệt thòi nhiều lần, cuối cùng mới thành danh trong giới.Tiễn thím Phùng về, Tống Thời Hạ đứng lên vươn vai, nhìn đồng hồ, cũng đến giờ nấu cơm rồi.Đã mấy ngày nay toàn ăn mỳ sợi do giáo sư Quý nấu, hôm nay làm một bữa thịnh soạn đãi cả nhà thôi.Quý Duy Thanh dắt các con từ thư viện về nhà, mới đến cổng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn đã lâu chưa được thưởng thức.Tống Thời Hạ chiên thịt, làm món canh bò cay.Thịt bò này mấy hôm trước mẹ chồng cô mang tới, nói là để cô bồi bổ sức khỏe.DTVCô vẫn để trong tủ lạnh không cho Quý Duy Thanh sờ vào, sợ anh không biết làm, phí đồ.Thịt chiên giòn vừa có lớp vỏ ngoài giòn xốp lại vừa có độ mềm, ẩm và đàn hồi của phần thịt bên trong, mùi thơm lan ra khắp sân.Canh thịt bò cay thì đỏ rực, mùi ớt cay quyện vào mùi thịt bò, khiến người ta phát thèm.Tống Thời Hạ không cho nhiều ớt lắm, để đám nhỏ cũng có thể ăn vài miếng. “Thơm quá đi, lại được ăn ngon rồi.”Quý Nguyên chạy như bay vào phòng khách, quẳng cặp sách xuống rồi lại vọt vào bếp, ôm chầm lấy chân mẹ.“Đi rửa tay đi rồi ăn cơm nào.”Quý Duy Thanh dắt Quý Dương vào nhà.“Nay làm xong bài sớm à?”Tống Thời Hạ lau tay: “Chưa xong, ăn cơm xong em làm nốt.”Giáo sư Quý bổ sung một câu: “Cứ để đó anh về nấu cũng được mà.”Tống Thời Hạ ra vẻ khổ sở, bán thảm: “Thầy Quý, em thật không muốn lại phải ăn mỳ, em sợ sẽ suy dinh dưỡng mất.”Quý Duy Thanh thấy cô xịu mặt đáng thương như thế, chỉ đành đồng ý:“Nhưng thời gian làm cơm không tính vào thời gian học, tối em phải học thêm hai tiếng.”Tống Thời Hạ ôm anh một cái rồi buông ra ngay: “Cảm ơn thầy Quý.”Hai nhóc con đã ngồi vào bàn chờ cơm, cả hai đều đã quen với cảnh cha mẹ mình thích ôm nhau mọi lúc mọi nơi.Hai bé đã hỏi bà nội về chuyện này, bà nội nói ba mẹ thường xuyên ôm nhau mới có thể càng thương yêu con cái hơn.Mẹ cũng thích ôm hai bé nên đám nhóc đều tin lời bà nội.Món thịt chiên giòn là để thỏa mãn thói thích ăn đồ ăn vặt chiên dầu của đám nhỏ.Thường ngày Tống Thời Hạ quản lý vấn đề ăn vặt rất nghiêm khắc, cho nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ làm một vài món cho tụi nhỏ đỡ thèm.Thịt tẩm bột chiên giòn chính là món ăn vặt hai nhóc thích nhất, một tháng cô sẽ làm cho chúng một lần.