Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 334: Chương 334

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lúc rụng tóc nghiêm trọng nhất vào khoảng thời gian anh ấy với đối thủ cạnh tranh giành căng nhất.Năng lực của bọn họ ngang nhau, chỉ cần phạm chút sai lầm thôi thì anh ấy phải đợi đến khi đối phương về hưu mới có thêm cơ hội nữa.Từ lúc đó trở đi, anh ấy bắt đầu rụng tóc rất nhiều.Do ban đầu khóc khá dày nên anh ấy không để ý mấy.Nhưng mãi đến một ngày đột nhiên cảm thấy sau gáy mát mát, anh ấy mới hoảng sợ phát hiện đỉnh đầu đã lưa thưa rồi, một cơn gió thổi qua cũng sẽ lộ ra sau gáy trụi lủi.Cũng may vào đông, anh ấy có thể lấy cớ trời lạnh mà đội mũ lên, che giấu mấy tháng.Mãi đến khi uống rượu thuốc thì anh ấy cảm thấy trên đầu có thay đổi.Hồi còn nhỏ anh ấy ở nông thôn, nghe được rất nhiều câu chuyện xưa.Nghe nói có bác sĩ trung y thần bí ngâm rượu thuốc có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, xương khô mọc thịt.Em dâu ngâm rượu thuốc có bỏ nhiều dược liệu như vậy, chắc chắn có một loại có tác dụng khiến thân thể anh ấy khỏe mạnh, khiến chỗ bị hói mọc ra ít tóc.Cho dù không nhiều, nhưng cũng an ủi được phần nào.Quý Học Nhai giả vờ ho hai tiếng.“Rượu thuốc đúng là rất hữu dụng, bạn bè ba uống xong đều khen, hiệu thuốc bên ngoài ngâm cùng một loại dược liệu với con cũng không có tác dụng tốt như thế đâu.”Tống Thời Hạ đang định mở miệng giải thích thì Quý Duy Thanh đã nắm tay cô, chủ động nói.“Hiệu quả không giống nhau cũng bình thường. Dùng cùng một loại gia vị xào rau, mùi vị chúng ta làm ra cũng khác với đầu bếp, chuyện này cũng không có gì lạ.”Ai ngờ Quý Học Nhai lại nói:“Ba không phải so sánh rượu thuốc của các con với bên ngoài, ý của ba là Tiểu Tống có thể ngâm nhiều một chút không?Nhóm chiến hữu cũ của ba đều thèm rượu này, uống xong lưng với chân không mỏi không đau nữa, đi ngủ cũng không ngáy luôn.” Tống Thời Hạ nhéo lòng bàn tay Quý Duy Thanh.“Ba, mọi người lớn tuổi rồi nên ít uống rượu đi, con bảo anh trai con liên hệ với thương nhân kia rồi, nói không chừng có thể mua hết trà tồn kho của người đó đấy.”Vừa nhắc đến trà, Quý Học Nhai không còn nhớ đến rượu thuốc nữa, ông ấy thích uống trà hơn.Bị chuyển chủ đề, lòng Trần Khang nóng như lửa đốt.Đợi đến khi chỉ có hai người, Tống Thời Hạ ôm cổ giáo sư Quý, nghiêng đầu hỏi anh.“Sao anh không cho em giải thích?”Quý Duy Thanh chưa kịp nói thì có tiếng gõ cửa.Trần Khang đứng ở cửa, ngại ngùng cười.“Anh có thể vào nói chuyện không?”Tống Thời Hạ mời anh rể vào thư phòng.“Có chuyện gì vậy anh?”Trần Khang ngồi xuống thì lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Em dâu, em trai, anh thật sự có một việc cần nhờ các em.”DTVTống Thời Hạ nhìn Quý Duy Thanh, sau đó mới nhìn lại anh rể.“Chưa chắc bọn em đã giúp được đâu.”Sắc mặt Trần Khang có vẻ nôn nóng: “Có thể, nếu là em thì có thể giải quyết được.”Anh ấy nói xong thì cởi mũ xuống, xoay người vén tóc lên, lúc này Tống Thời Hạ mới thấy sau gáy anh rể trọc một mảng.Xung quanh có một ít tóc đen mọc lởm chởm, trông như hàng rào quanh sân băng vậy.“Anh rể, anh bị gì thế?” 

Lúc rụng tóc nghiêm trọng nhất vào khoảng thời gian anh ấy với đối thủ cạnh tranh giành căng nhất.

Năng lực của bọn họ ngang nhau, chỉ cần phạm chút sai lầm thôi thì anh ấy phải đợi đến khi đối phương về hưu mới có thêm cơ hội nữa.

Từ lúc đó trở đi, anh ấy bắt đầu rụng tóc rất nhiều.

Do ban đầu khóc khá dày nên anh ấy không để ý mấy.

Nhưng mãi đến một ngày đột nhiên cảm thấy sau gáy mát mát, anh ấy mới hoảng sợ phát hiện đỉnh đầu đã lưa thưa rồi, một cơn gió thổi qua cũng sẽ lộ ra sau gáy trụi lủi.

Cũng may vào đông, anh ấy có thể lấy cớ trời lạnh mà đội mũ lên, che giấu mấy tháng.

Mãi đến khi uống rượu thuốc thì anh ấy cảm thấy trên đầu có thay đổi.

Hồi còn nhỏ anh ấy ở nông thôn, nghe được rất nhiều câu chuyện xưa.

Nghe nói có bác sĩ trung y thần bí ngâm rượu thuốc có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, xương khô mọc thịt.

Em dâu ngâm rượu thuốc có bỏ nhiều dược liệu như vậy, chắc chắn có một loại có tác dụng khiến thân thể anh ấy khỏe mạnh, khiến chỗ bị hói mọc ra ít tóc.

Cho dù không nhiều, nhưng cũng an ủi được phần nào.

Quý Học Nhai giả vờ ho hai tiếng.

“Rượu thuốc đúng là rất hữu dụng, bạn bè ba uống xong đều khen, hiệu thuốc bên ngoài ngâm cùng một loại dược liệu với con cũng không có tác dụng tốt như thế đâu.”

Tống Thời Hạ đang định mở miệng giải thích thì Quý Duy Thanh đã nắm tay cô, chủ động nói.

“Hiệu quả không giống nhau cũng bình thường. Dùng cùng một loại gia vị xào rau, mùi vị chúng ta làm ra cũng khác với đầu bếp, chuyện này cũng không có gì lạ.”

Ai ngờ Quý Học Nhai lại nói:

“Ba không phải so sánh rượu thuốc của các con với bên ngoài, ý của ba là Tiểu Tống có thể ngâm nhiều một chút không?

Nhóm chiến hữu cũ của ba đều thèm rượu này, uống xong lưng với chân không mỏi không đau nữa, đi ngủ cũng không ngáy luôn.”

 

Tống Thời Hạ nhéo lòng bàn tay Quý Duy Thanh.

“Ba, mọi người lớn tuổi rồi nên ít uống rượu đi, con bảo anh trai con liên hệ với thương nhân kia rồi, nói không chừng có thể mua hết trà tồn kho của người đó đấy.”

Vừa nhắc đến trà, Quý Học Nhai không còn nhớ đến rượu thuốc nữa, ông ấy thích uống trà hơn.

Bị chuyển chủ đề, lòng Trần Khang nóng như lửa đốt.

Đợi đến khi chỉ có hai người, Tống Thời Hạ ôm cổ giáo sư Quý, nghiêng đầu hỏi anh.

“Sao anh không cho em giải thích?”

Quý Duy Thanh chưa kịp nói thì có tiếng gõ cửa.

Trần Khang đứng ở cửa, ngại ngùng cười.

“Anh có thể vào nói chuyện không?”

Tống Thời Hạ mời anh rể vào thư phòng.

“Có chuyện gì vậy anh?”

Trần Khang ngồi xuống thì lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Em dâu, em trai, anh thật sự có một việc cần nhờ các em.”

DTV

Tống Thời Hạ nhìn Quý Duy Thanh, sau đó mới nhìn lại anh rể.

“Chưa chắc bọn em đã giúp được đâu.”

Sắc mặt Trần Khang có vẻ nôn nóng: “Có thể, nếu là em thì có thể giải quyết được.”

Anh ấy nói xong thì cởi mũ xuống, xoay người vén tóc lên, lúc này Tống Thời Hạ mới thấy sau gáy anh rể trọc một mảng.

Xung quanh có một ít tóc đen mọc lởm chởm, trông như hàng rào quanh sân băng vậy.

“Anh rể, anh bị gì thế?”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lúc rụng tóc nghiêm trọng nhất vào khoảng thời gian anh ấy với đối thủ cạnh tranh giành căng nhất.Năng lực của bọn họ ngang nhau, chỉ cần phạm chút sai lầm thôi thì anh ấy phải đợi đến khi đối phương về hưu mới có thêm cơ hội nữa.Từ lúc đó trở đi, anh ấy bắt đầu rụng tóc rất nhiều.Do ban đầu khóc khá dày nên anh ấy không để ý mấy.Nhưng mãi đến một ngày đột nhiên cảm thấy sau gáy mát mát, anh ấy mới hoảng sợ phát hiện đỉnh đầu đã lưa thưa rồi, một cơn gió thổi qua cũng sẽ lộ ra sau gáy trụi lủi.Cũng may vào đông, anh ấy có thể lấy cớ trời lạnh mà đội mũ lên, che giấu mấy tháng.Mãi đến khi uống rượu thuốc thì anh ấy cảm thấy trên đầu có thay đổi.Hồi còn nhỏ anh ấy ở nông thôn, nghe được rất nhiều câu chuyện xưa.Nghe nói có bác sĩ trung y thần bí ngâm rượu thuốc có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, xương khô mọc thịt.Em dâu ngâm rượu thuốc có bỏ nhiều dược liệu như vậy, chắc chắn có một loại có tác dụng khiến thân thể anh ấy khỏe mạnh, khiến chỗ bị hói mọc ra ít tóc.Cho dù không nhiều, nhưng cũng an ủi được phần nào.Quý Học Nhai giả vờ ho hai tiếng.“Rượu thuốc đúng là rất hữu dụng, bạn bè ba uống xong đều khen, hiệu thuốc bên ngoài ngâm cùng một loại dược liệu với con cũng không có tác dụng tốt như thế đâu.”Tống Thời Hạ đang định mở miệng giải thích thì Quý Duy Thanh đã nắm tay cô, chủ động nói.“Hiệu quả không giống nhau cũng bình thường. Dùng cùng một loại gia vị xào rau, mùi vị chúng ta làm ra cũng khác với đầu bếp, chuyện này cũng không có gì lạ.”Ai ngờ Quý Học Nhai lại nói:“Ba không phải so sánh rượu thuốc của các con với bên ngoài, ý của ba là Tiểu Tống có thể ngâm nhiều một chút không?Nhóm chiến hữu cũ của ba đều thèm rượu này, uống xong lưng với chân không mỏi không đau nữa, đi ngủ cũng không ngáy luôn.” Tống Thời Hạ nhéo lòng bàn tay Quý Duy Thanh.“Ba, mọi người lớn tuổi rồi nên ít uống rượu đi, con bảo anh trai con liên hệ với thương nhân kia rồi, nói không chừng có thể mua hết trà tồn kho của người đó đấy.”Vừa nhắc đến trà, Quý Học Nhai không còn nhớ đến rượu thuốc nữa, ông ấy thích uống trà hơn.Bị chuyển chủ đề, lòng Trần Khang nóng như lửa đốt.Đợi đến khi chỉ có hai người, Tống Thời Hạ ôm cổ giáo sư Quý, nghiêng đầu hỏi anh.“Sao anh không cho em giải thích?”Quý Duy Thanh chưa kịp nói thì có tiếng gõ cửa.Trần Khang đứng ở cửa, ngại ngùng cười.“Anh có thể vào nói chuyện không?”Tống Thời Hạ mời anh rể vào thư phòng.“Có chuyện gì vậy anh?”Trần Khang ngồi xuống thì lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Em dâu, em trai, anh thật sự có một việc cần nhờ các em.”DTVTống Thời Hạ nhìn Quý Duy Thanh, sau đó mới nhìn lại anh rể.“Chưa chắc bọn em đã giúp được đâu.”Sắc mặt Trần Khang có vẻ nôn nóng: “Có thể, nếu là em thì có thể giải quyết được.”Anh ấy nói xong thì cởi mũ xuống, xoay người vén tóc lên, lúc này Tống Thời Hạ mới thấy sau gáy anh rể trọc một mảng.Xung quanh có một ít tóc đen mọc lởm chởm, trông như hàng rào quanh sân băng vậy.“Anh rể, anh bị gì thế?” 

Chương 334: Chương 334