Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 335: Chương 335
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trần Khang xấu hổ nói:“Trước đây không phải anh đã ra sức cạnh tranh vì vị trí này sao, ngày nào cũng lo âu không ngủ ngon, tinh thần không tốt.Khi đó rụng tóc cũng không quan tâm, đợi công việc ổn định rồi mới phát hiện sau gáy đã trọc rồi.”Thật ra còn có thêm nhiều tóc bạc hơn, nhưng kỳ lạ là đã biến mất rồi.Tạm thời anh ấy cho rằng đây là công hiệu của rượu thuốc.Tống Thời Hạ giả vờ khó hiểu: “Anh rể muốn bọn em giúp giấu chị gái tìm bác sĩ sao?”“Không phải, anh vô tình uống rượu thuốc mới phát hiện tóc xung quanh mọc ra một ít cho nên mới hỏi em.Có thể cho anh một ít rượu thuốc được không? Anh sẽ bỏ tiền mua, làm ơn đừng nói cho chị cả của các em biết.”Tống Thời Hạ chỉ tay ra cửa, Quý Nhiễm cười như không cười đứng dựa vào cửa.Quý Nhiễm lạnh lùng cười nói:“Em còn tưởng rằng anh ngoại tình cơ đấy, tự nhiên lại che che giấu giấu chia phòng ra ngủ.”Trần Khang nghiêm mặt nói:“Ăn nói linh tinh, anh là loại người đó sao! Em không thấy gáy anh thành cái gì rồi à? Anh xấu hổ nên mới không muốn em thấy.”Quý Nhiễm thuận tay đóng cửa lại:“Rụng tóc thì anh nói sớm cho em biết chứ, sắp tết nhất tới nơi rồi anh lại đến làm phiền Tiểu Tống ngâm thuốc cho anh, tạm thời anh cứ đội mũ che đi, đợi hết tết rồi tính”Trần Khang khổ sở nói: “Hết tết không phải đến mùa xuân rồi sao, anh không đội mũ được nữa.” Quý Nhiễm đưa tay chỉ vào n.g.ự.c anh ấy: “Một cục trưởng như anh còn sợ người ta cười chê sao?” Trần Khang nhỏ giọng ngụy biện: “Đây là vấn đề mặt mũi mà.”Tống Thời Hạ cũng hiểu ra, hai người này đến đây liếc mắt đưa tình.“Tạm thời em không rảnh, nhưng nhà em còn rượu thuốc chưa uống hết, nhưng em không thể cam đoan có trị được chứng rụng tóc của anh rể nhé, vấn đề này vẫn phải đến bệnh viện khám thì hơn.”Trần Khang từng đi khám rồi, bác sĩ bảo anh ấy nên ăn nhiều rau củ và vừng.“Vớt vát được đến đâu hay đến đó, đến bác sĩ cũng không trị rụng tóc được, dù sao cũng phải có cái gì đó an ủi tinh thần chứ.”Thi cuối kỳ xong, Tống Thời Hạ đã xin nghỉ đông.Tin tốt là không cần làm bài tập mùa đông, tin xấu là đức ông chồng giáo sư Quý lại tự mình soạn bài tập cho cô.Bài tập ngữ văn của cô là giáo sư Tạ cách vách soạn.Cô tò mò nhìn giáo sư Tạ soạn bài cho cả thím Phùng.Bài tập của thím Phùng là viết chính tả mấy bài thơ cổ và dịch thể văn ngôn ra, còn của cô lại là mỗi ngày phải viết một bài văn.Trong lúc nhất thời, Tống Thời Hạ cũng không biết nên hâm mộ thím Phùng hay là thương cho phận mình nữa.Tống Thời Hạ ngâm hết hũ rượu lớn cuối cùng, rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi.Từ tết nguyên đán tới giờ, đã có rất nhiều cuộc gọi điện tới nhà mẹ chồng hỏi han, ngoài mặt thì nói là chúc tết, nhưng thật ra lại là hỏi chuyện rượu thuốc.Tới hiện tại, tất cả triệu chứng Tống Thời Hạ biết tới không giới hạn trong chuyện rụng tóc, mất ngủ, phong thấp, đổ mồ hôi trộm vân vân.Lý do lớn nhất là mất ngủ, đổ mồ hôi trộm và đau eo nhức chân.Mồ hôi trộm là nói giảm nói tránh rồi.Cô cho rằng các cụ trung niên đổ mồ hôi trộm thì nên đi khám nam khoa chứ không phải uống thuốc rượu.
Trần Khang xấu hổ nói:
“Trước đây không phải anh đã ra sức cạnh tranh vì vị trí này sao, ngày nào cũng lo âu không ngủ ngon, tinh thần không tốt.
Khi đó rụng tóc cũng không quan tâm, đợi công việc ổn định rồi mới phát hiện sau gáy đã trọc rồi.”
Thật ra còn có thêm nhiều tóc bạc hơn, nhưng kỳ lạ là đã biến mất rồi.
Tạm thời anh ấy cho rằng đây là công hiệu của rượu thuốc.
Tống Thời Hạ giả vờ khó hiểu: “Anh rể muốn bọn em giúp giấu chị gái tìm bác sĩ sao?”
“Không phải, anh vô tình uống rượu thuốc mới phát hiện tóc xung quanh mọc ra một ít cho nên mới hỏi em.
Có thể cho anh một ít rượu thuốc được không? Anh sẽ bỏ tiền mua, làm ơn đừng nói cho chị cả của các em biết.”
Tống Thời Hạ chỉ tay ra cửa, Quý Nhiễm cười như không cười đứng dựa vào cửa.
Quý Nhiễm lạnh lùng cười nói:
“Em còn tưởng rằng anh ngoại tình cơ đấy, tự nhiên lại che che giấu giấu chia phòng ra ngủ.”
Trần Khang nghiêm mặt nói:
“Ăn nói linh tinh, anh là loại người đó sao! Em không thấy gáy anh thành cái gì rồi à? Anh xấu hổ nên mới không muốn em thấy.”
Quý Nhiễm thuận tay đóng cửa lại:
“Rụng tóc thì anh nói sớm cho em biết chứ, sắp tết nhất tới nơi rồi anh lại đến làm phiền Tiểu Tống ngâm thuốc cho anh, tạm thời anh cứ đội mũ che đi, đợi hết tết rồi tính”
Trần Khang khổ sở nói: “Hết tết không phải đến mùa xuân rồi sao, anh không đội mũ được nữa.”
Quý Nhiễm đưa tay chỉ vào n.g.ự.c anh ấy: “Một cục trưởng như anh còn sợ người ta cười chê sao?”
Trần Khang nhỏ giọng ngụy biện: “Đây là vấn đề mặt mũi mà.”
Tống Thời Hạ cũng hiểu ra, hai người này đến đây liếc mắt đưa tình.
“Tạm thời em không rảnh, nhưng nhà em còn rượu thuốc chưa uống hết, nhưng em không thể cam đoan có trị được chứng rụng tóc của anh rể nhé, vấn đề này vẫn phải đến bệnh viện khám thì hơn.”
Trần Khang từng đi khám rồi, bác sĩ bảo anh ấy nên ăn nhiều rau củ và vừng.
“Vớt vát được đến đâu hay đến đó, đến bác sĩ cũng không trị rụng tóc được, dù sao cũng phải có cái gì đó an ủi tinh thần chứ.”
Thi cuối kỳ xong, Tống Thời Hạ đã xin nghỉ đông.
Tin tốt là không cần làm bài tập mùa đông, tin xấu là đức ông chồng giáo sư Quý lại tự mình soạn bài tập cho cô.
Bài tập ngữ văn của cô là giáo sư Tạ cách vách soạn.
Cô tò mò nhìn giáo sư Tạ soạn bài cho cả thím Phùng.
Bài tập của thím Phùng là viết chính tả mấy bài thơ cổ và dịch thể văn ngôn ra, còn của cô lại là mỗi ngày phải viết một bài văn.
Trong lúc nhất thời, Tống Thời Hạ cũng không biết nên hâm mộ thím Phùng hay là thương cho phận mình nữa.
Tống Thời Hạ ngâm hết hũ rượu lớn cuối cùng, rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Từ tết nguyên đán tới giờ, đã có rất nhiều cuộc gọi điện tới nhà mẹ chồng hỏi han, ngoài mặt thì nói là chúc tết, nhưng thật ra lại là hỏi chuyện rượu thuốc.
Tới hiện tại, tất cả triệu chứng Tống Thời Hạ biết tới không giới hạn trong chuyện rụng tóc, mất ngủ, phong thấp, đổ mồ hôi trộm vân vân.
Lý do lớn nhất là mất ngủ, đổ mồ hôi trộm và đau eo nhức chân.
Mồ hôi trộm là nói giảm nói tránh rồi.
Cô cho rằng các cụ trung niên đổ mồ hôi trộm thì nên đi khám nam khoa chứ không phải uống thuốc rượu.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trần Khang xấu hổ nói:“Trước đây không phải anh đã ra sức cạnh tranh vì vị trí này sao, ngày nào cũng lo âu không ngủ ngon, tinh thần không tốt.Khi đó rụng tóc cũng không quan tâm, đợi công việc ổn định rồi mới phát hiện sau gáy đã trọc rồi.”Thật ra còn có thêm nhiều tóc bạc hơn, nhưng kỳ lạ là đã biến mất rồi.Tạm thời anh ấy cho rằng đây là công hiệu của rượu thuốc.Tống Thời Hạ giả vờ khó hiểu: “Anh rể muốn bọn em giúp giấu chị gái tìm bác sĩ sao?”“Không phải, anh vô tình uống rượu thuốc mới phát hiện tóc xung quanh mọc ra một ít cho nên mới hỏi em.Có thể cho anh một ít rượu thuốc được không? Anh sẽ bỏ tiền mua, làm ơn đừng nói cho chị cả của các em biết.”Tống Thời Hạ chỉ tay ra cửa, Quý Nhiễm cười như không cười đứng dựa vào cửa.Quý Nhiễm lạnh lùng cười nói:“Em còn tưởng rằng anh ngoại tình cơ đấy, tự nhiên lại che che giấu giấu chia phòng ra ngủ.”Trần Khang nghiêm mặt nói:“Ăn nói linh tinh, anh là loại người đó sao! Em không thấy gáy anh thành cái gì rồi à? Anh xấu hổ nên mới không muốn em thấy.”Quý Nhiễm thuận tay đóng cửa lại:“Rụng tóc thì anh nói sớm cho em biết chứ, sắp tết nhất tới nơi rồi anh lại đến làm phiền Tiểu Tống ngâm thuốc cho anh, tạm thời anh cứ đội mũ che đi, đợi hết tết rồi tính”Trần Khang khổ sở nói: “Hết tết không phải đến mùa xuân rồi sao, anh không đội mũ được nữa.” Quý Nhiễm đưa tay chỉ vào n.g.ự.c anh ấy: “Một cục trưởng như anh còn sợ người ta cười chê sao?” Trần Khang nhỏ giọng ngụy biện: “Đây là vấn đề mặt mũi mà.”Tống Thời Hạ cũng hiểu ra, hai người này đến đây liếc mắt đưa tình.“Tạm thời em không rảnh, nhưng nhà em còn rượu thuốc chưa uống hết, nhưng em không thể cam đoan có trị được chứng rụng tóc của anh rể nhé, vấn đề này vẫn phải đến bệnh viện khám thì hơn.”Trần Khang từng đi khám rồi, bác sĩ bảo anh ấy nên ăn nhiều rau củ và vừng.“Vớt vát được đến đâu hay đến đó, đến bác sĩ cũng không trị rụng tóc được, dù sao cũng phải có cái gì đó an ủi tinh thần chứ.”Thi cuối kỳ xong, Tống Thời Hạ đã xin nghỉ đông.Tin tốt là không cần làm bài tập mùa đông, tin xấu là đức ông chồng giáo sư Quý lại tự mình soạn bài tập cho cô.Bài tập ngữ văn của cô là giáo sư Tạ cách vách soạn.Cô tò mò nhìn giáo sư Tạ soạn bài cho cả thím Phùng.Bài tập của thím Phùng là viết chính tả mấy bài thơ cổ và dịch thể văn ngôn ra, còn của cô lại là mỗi ngày phải viết một bài văn.Trong lúc nhất thời, Tống Thời Hạ cũng không biết nên hâm mộ thím Phùng hay là thương cho phận mình nữa.Tống Thời Hạ ngâm hết hũ rượu lớn cuối cùng, rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi.Từ tết nguyên đán tới giờ, đã có rất nhiều cuộc gọi điện tới nhà mẹ chồng hỏi han, ngoài mặt thì nói là chúc tết, nhưng thật ra lại là hỏi chuyện rượu thuốc.Tới hiện tại, tất cả triệu chứng Tống Thời Hạ biết tới không giới hạn trong chuyện rụng tóc, mất ngủ, phong thấp, đổ mồ hôi trộm vân vân.Lý do lớn nhất là mất ngủ, đổ mồ hôi trộm và đau eo nhức chân.Mồ hôi trộm là nói giảm nói tránh rồi.Cô cho rằng các cụ trung niên đổ mồ hôi trộm thì nên đi khám nam khoa chứ không phải uống thuốc rượu.