Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 536: Chương 536

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Sau khi hai người này thú nhận mọi chuyện, phần lớn thời gian họ sẽ ngụy trang thành những quý ông tốt bụng, thỉnh thoảng cũng có lúc không nhịn được, ví dụ như bây giờ.Họ phơi bày con người thật ***** của mình trước mặt cô, cười chờ cô chấp nhận.Ôn Tử Lương cuối cùng cũng đi làm.Sát khí trên mặt Ôn Tử Ngạn chậm rãi tan đi, anh nhìn về phía người vợ yêu dấu, nụ cười lại trở nên dịu dàng: "Anh làm món tráng miệng em thích, một tiếng nữa anh mang cho em.”Anh nói thêm: "Là cái bánh kem kiểu ins lần trước em nói muốn ăn đấy.”Đôi mắt Vân Xu sáng lên: "Em muốn xem.”Ôn Tử Ngạn dẫn vợ vào bếp, chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn đặt trên chiếc đĩa sứ trắng kiểu đồng quê, lớp kem trắng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.Sau khi ở nhà nhiều hơn, anh tiện thể học được kỹ năng làm bánh.Vân Xu lại một lần nữa nhìn Ôn Tử Ngạn với vẻ ngưỡng mộ vô cùng.Thời gian ở bên vợ thật ngọt ngào và ấm áp, Ôn Tử Ngạn vô cùng tận hưởng, dù chỉ là nhìn cô cuộn tròn trên ghế sofa cầm iPad vẽ vời, trong lòng anh cũng tràn ngập cảm giác thỏa mãn to lớn không thể diễn tả.Đương nhiên, nếu tên kia có thể c.h.ế.t ở bên ngoài thì càng tốt.Buổi sáng vẽ tranh, buổi trưa ăn cơm cùng hai người, buổi chiều lại vẽ tranh.Một ngày cứ thế trôi qua.Chạng vạng.Ôn Tử Ngạn đi đến phòng khách, vợ anh đang tựa lưng vào ghế sofa, trên tay cầm một quyển sách.Ánh hoàng hôn rực rỡ phía sau lưng cô đổ xuống một màu cam dịu nhẹ, hàng mi đen dài rủ xuống tạo thành bóng mờ nhàn nhạt, mái tóc dài mượt mà được vén sang một bên, cô đẹp như một tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.Trong lòng Ôn Tử Ngạn khẽ rung động, anh ngồi xuống bên cạnh vợ.Vân Xu vừa định nghiêng người, một lực nhẹ nhàng truyền đến từ vai cô.Ôn Tử Ngạn vén mái tóc đen mềm mại của cô lên, ôm trọn người cô vào lòng, rồi cúi đầu xuống.  Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.Không khí trong miệng Vân Xu bị chiếm đoạt, hơi thở dần trở nên dồn dập, ánh mắt cũng từ từ mê man, suy nghĩ tan rã.Hơi thở quen thuộc khiến cô theo bản năng đáp lại anh.Ý cười trong mắt Ôn Tử Ngạn càng thêm sâu sắc.Ngoài phòng, hoàng hôn rực rỡ chói mắt, trong phòng, nhiệt độ từ từ tăng lên.Cạch.Tiếng mở cửa vang lên, có người đã về.Vân Xu không để ý, Ôn Tử Ngạn tùy ý ngước mắt nhìn thoáng qua, rồi lại thu hồi ánh mắt, chỉ là động tác tay càng thêm siết chặt.Không nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Xu lại cảm thấy phía sau ghế sofa lún xuống.Ôn Tử Lương đã về.Vân Xu giãy giụa hai cái, muốn thoát khỏi Ôn Tử Ngạn, nhưng cánh tay của anh vẫn không hề lay chuyển.Ngay sau đó, một đôi tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy eo cô, người phía sau vùi đầu vào cổ cô, những nụ hôn dày đặc rơi xuống làn da trắng nõn, mang đến từng đợt tê dại.“Lén lút thân mật sau lưng anh là không được đâu.” Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai.Vân Xu không trả lời, tinh thần cô đã hoảng loạn, giống như rơi vào đại dương, bị làn nước biển dịu dàng bao bọc lấy.Hai anh em liếc nhìn nhau, ánh mắt trở nên sâu thẳm.Vợ hiện tại không đồng ý cũng không sao, họ sẽ luôn chờ đợi cô.Họ nguyện ý bao dung sự trốn tránh nhỏ bé của cô, nhưng không cho phép bất kỳ ai khác xuất hiện bên cạnh cô.Cô là vợ của họ.Đây là sự thật chắc chắn và không thể chối cãi.Hết ngoại truyện.

Sau khi hai người này thú nhận mọi chuyện, phần lớn thời gian họ sẽ ngụy trang thành những quý ông tốt bụng, thỉnh thoảng cũng có lúc không nhịn được, ví dụ như bây giờ.

Họ phơi bày con người thật ***** của mình trước mặt cô, cười chờ cô chấp nhận.

Ôn Tử Lương cuối cùng cũng đi làm.

Sát khí trên mặt Ôn Tử Ngạn chậm rãi tan đi, anh nhìn về phía người vợ yêu dấu, nụ cười lại trở nên dịu dàng: "Anh làm món tráng miệng em thích, một tiếng nữa anh mang cho em.”

Anh nói thêm: "Là cái bánh kem kiểu ins lần trước em nói muốn ăn đấy.”

Đôi mắt Vân Xu sáng lên: "Em muốn xem.”

Ôn Tử Ngạn dẫn vợ vào bếp, chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn đặt trên chiếc đĩa sứ trắng kiểu đồng quê, lớp kem trắng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Sau khi ở nhà nhiều hơn, anh tiện thể học được kỹ năng làm bánh.

Vân Xu lại một lần nữa nhìn Ôn Tử Ngạn với vẻ ngưỡng mộ vô cùng.

Thời gian ở bên vợ thật ngọt ngào và ấm áp, Ôn Tử Ngạn vô cùng tận hưởng, dù chỉ là nhìn cô cuộn tròn trên ghế sofa cầm iPad vẽ vời, trong lòng anh cũng tràn ngập cảm giác thỏa mãn to lớn không thể diễn tả.

Đương nhiên, nếu tên kia có thể c.h.ế.t ở bên ngoài thì càng tốt.

Buổi sáng vẽ tranh, buổi trưa ăn cơm cùng hai người, buổi chiều lại vẽ tranh.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Chạng vạng.

Ôn Tử Ngạn đi đến phòng khách, vợ anh đang tựa lưng vào ghế sofa, trên tay cầm một quyển sách.

Ánh hoàng hôn rực rỡ phía sau lưng cô đổ xuống một màu cam dịu nhẹ, hàng mi đen dài rủ xuống tạo thành bóng mờ nhàn nhạt, mái tóc dài mượt mà được vén sang một bên, cô đẹp như một tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.

Trong lòng Ôn Tử Ngạn khẽ rung động, anh ngồi xuống bên cạnh vợ.

Vân Xu vừa định nghiêng người, một lực nhẹ nhàng truyền đến từ vai cô.

Ôn Tử Ngạn vén mái tóc đen mềm mại của cô lên, ôm trọn người cô vào lòng, rồi cúi đầu xuống.

 

 

Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Không khí trong miệng Vân Xu bị chiếm đoạt, hơi thở dần trở nên dồn dập, ánh mắt cũng từ từ mê man, suy nghĩ tan rã.

Hơi thở quen thuộc khiến cô theo bản năng đáp lại anh.

Ý cười trong mắt Ôn Tử Ngạn càng thêm sâu sắc.

Ngoài phòng, hoàng hôn rực rỡ chói mắt, trong phòng, nhiệt độ từ từ tăng lên.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, có người đã về.

Vân Xu không để ý, Ôn Tử Ngạn tùy ý ngước mắt nhìn thoáng qua, rồi lại thu hồi ánh mắt, chỉ là động tác tay càng thêm siết chặt.

Không nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Xu lại cảm thấy phía sau ghế sofa lún xuống.

Ôn Tử Lương đã về.

Vân Xu giãy giụa hai cái, muốn thoát khỏi Ôn Tử Ngạn, nhưng cánh tay của anh vẫn không hề lay chuyển.

Ngay sau đó, một đôi tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy eo cô, người phía sau vùi đầu vào cổ cô, những nụ hôn dày đặc rơi xuống làn da trắng nõn, mang đến từng đợt tê dại.

“Lén lút thân mật sau lưng anh là không được đâu.” Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai.

Vân Xu không trả lời, tinh thần cô đã hoảng loạn, giống như rơi vào đại dương, bị làn nước biển dịu dàng bao bọc lấy.

Hai anh em liếc nhìn nhau, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Vợ hiện tại không đồng ý cũng không sao, họ sẽ luôn chờ đợi cô.

Họ nguyện ý bao dung sự trốn tránh nhỏ bé của cô, nhưng không cho phép bất kỳ ai khác xuất hiện bên cạnh cô.

Cô là vợ của họ.

Đây là sự thật chắc chắn và không thể chối cãi.

Hết ngoại truyện.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Sau khi hai người này thú nhận mọi chuyện, phần lớn thời gian họ sẽ ngụy trang thành những quý ông tốt bụng, thỉnh thoảng cũng có lúc không nhịn được, ví dụ như bây giờ.Họ phơi bày con người thật ***** của mình trước mặt cô, cười chờ cô chấp nhận.Ôn Tử Lương cuối cùng cũng đi làm.Sát khí trên mặt Ôn Tử Ngạn chậm rãi tan đi, anh nhìn về phía người vợ yêu dấu, nụ cười lại trở nên dịu dàng: "Anh làm món tráng miệng em thích, một tiếng nữa anh mang cho em.”Anh nói thêm: "Là cái bánh kem kiểu ins lần trước em nói muốn ăn đấy.”Đôi mắt Vân Xu sáng lên: "Em muốn xem.”Ôn Tử Ngạn dẫn vợ vào bếp, chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn đặt trên chiếc đĩa sứ trắng kiểu đồng quê, lớp kem trắng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.Sau khi ở nhà nhiều hơn, anh tiện thể học được kỹ năng làm bánh.Vân Xu lại một lần nữa nhìn Ôn Tử Ngạn với vẻ ngưỡng mộ vô cùng.Thời gian ở bên vợ thật ngọt ngào và ấm áp, Ôn Tử Ngạn vô cùng tận hưởng, dù chỉ là nhìn cô cuộn tròn trên ghế sofa cầm iPad vẽ vời, trong lòng anh cũng tràn ngập cảm giác thỏa mãn to lớn không thể diễn tả.Đương nhiên, nếu tên kia có thể c.h.ế.t ở bên ngoài thì càng tốt.Buổi sáng vẽ tranh, buổi trưa ăn cơm cùng hai người, buổi chiều lại vẽ tranh.Một ngày cứ thế trôi qua.Chạng vạng.Ôn Tử Ngạn đi đến phòng khách, vợ anh đang tựa lưng vào ghế sofa, trên tay cầm một quyển sách.Ánh hoàng hôn rực rỡ phía sau lưng cô đổ xuống một màu cam dịu nhẹ, hàng mi đen dài rủ xuống tạo thành bóng mờ nhàn nhạt, mái tóc dài mượt mà được vén sang một bên, cô đẹp như một tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.Trong lòng Ôn Tử Ngạn khẽ rung động, anh ngồi xuống bên cạnh vợ.Vân Xu vừa định nghiêng người, một lực nhẹ nhàng truyền đến từ vai cô.Ôn Tử Ngạn vén mái tóc đen mềm mại của cô lên, ôm trọn người cô vào lòng, rồi cúi đầu xuống.  Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.Không khí trong miệng Vân Xu bị chiếm đoạt, hơi thở dần trở nên dồn dập, ánh mắt cũng từ từ mê man, suy nghĩ tan rã.Hơi thở quen thuộc khiến cô theo bản năng đáp lại anh.Ý cười trong mắt Ôn Tử Ngạn càng thêm sâu sắc.Ngoài phòng, hoàng hôn rực rỡ chói mắt, trong phòng, nhiệt độ từ từ tăng lên.Cạch.Tiếng mở cửa vang lên, có người đã về.Vân Xu không để ý, Ôn Tử Ngạn tùy ý ngước mắt nhìn thoáng qua, rồi lại thu hồi ánh mắt, chỉ là động tác tay càng thêm siết chặt.Không nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Xu lại cảm thấy phía sau ghế sofa lún xuống.Ôn Tử Lương đã về.Vân Xu giãy giụa hai cái, muốn thoát khỏi Ôn Tử Ngạn, nhưng cánh tay của anh vẫn không hề lay chuyển.Ngay sau đó, một đôi tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy eo cô, người phía sau vùi đầu vào cổ cô, những nụ hôn dày đặc rơi xuống làn da trắng nõn, mang đến từng đợt tê dại.“Lén lút thân mật sau lưng anh là không được đâu.” Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai.Vân Xu không trả lời, tinh thần cô đã hoảng loạn, giống như rơi vào đại dương, bị làn nước biển dịu dàng bao bọc lấy.Hai anh em liếc nhìn nhau, ánh mắt trở nên sâu thẳm.Vợ hiện tại không đồng ý cũng không sao, họ sẽ luôn chờ đợi cô.Họ nguyện ý bao dung sự trốn tránh nhỏ bé của cô, nhưng không cho phép bất kỳ ai khác xuất hiện bên cạnh cô.Cô là vợ của họ.Đây là sự thật chắc chắn và không thể chối cãi.Hết ngoại truyện.

Chương 536: Chương 536