Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 363: Chương 363
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Em con còn chưa dậy à?”Tống Thu Sinh ngáp dài một cái:“Trời lạnh thế này, bảo nó dậy làm gì ạ? Chẳng lẽ mẹ còn chờ con bé phụ mọi người mổ heo?”Bà Tống cười mắng:“Nói linh tinh. Hôm nay có nhiều người tới lắm, con bé ngủ dậy muộn, sợ người ta lại nói.”“Mẹ, cứ để nó ngủ đi, trời lạnh thế, nó dậy chỉ tổ tốn củi lửa.”Trong nhà không có bếp lò sưởi ấm nhưng có làm riêng một gian phòng sưởi, chính giữa phòng có đào hố lửa, mùa đông bỏ củi vào đốt lên sưởi phòng.Tống Đông Đông dẫn hai cháu đi mua pháo nổ đôi, còn gọi cả Nhị Cẩu nhà bên qua chơi pháo.Nhị Cẩu hít nước mũi hỏi: “Tống Đông Đông, hai đứa này là con nhà ai đấy?”Tống Đông Đông nhăn mặt, quay đầu đi:“Cậu lau nước mũi đi, thấy gớm. Đây là cháu tớ, cậu cứ gọi Đại Bảo với Tiểu Bảo là được.”Đại Bảo Tiểu Bảo là cách mẹ cậu gọi hai cháu, Tống Đông Đông cảm thấy gọi như thế nghe tiện hơn gọi tên.Nhị Cẩu quệt nước mũi: “Ấy chà, cháu cậu còn đi giày thể thao kìa.”Tống Đông Đông ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Tớ cũng có giày thể thao, cậu cũng thấy tớ đi rồi còn gì.”Nhị Cẩu thèm thuồng bảo: “Giá mà tớ cũng có chị lấy người thành phố nhỉ, tớ cũng muốn có giày thể thao.”Tống Đông Đông trợn mắt: “Ai làm chị cậu đúng là xui xẻo, vì cậu muốn có giày thể thao mà phải gả chồng à. Có pháo chơi chưa? Cho một hộp nè, lấy không?”“Chơi, cho tớ một hộp.”Tống Đông Đông không chỉ mua mấy hộp pháo nổ đôi mà còn mua hai hộp pháo hoa, cậu đưa cho Nhị Cẩu một hộp pháo hoa.“Pháo nổ đôi chỉ cho một cái thôi, đắt lắm đó, tận một xu rưỡi cơ.”Nói xong, Tống Đông Đông quay sang phía cháu mình, “Hai đứa không dám chơi pháo thì đứng xa một chút, xem người lớn chơi nè.”Quý Dương kéo em sang một bên xem cậu út chơi pháo.Nhị Cẩu tính trêu hai đứa nhỏ, mới ném pháo ngay dưới chân hai đứa, lại bị Tống Đông Đông ngăn lại.“Này này, đừng có hù dọa cháu tớ, tiền mua pháo là chị tớ cho đấy, cậu định lấy pháo mua bằng tiền của chị ấy đi dọa con chị ấy à, có còn lương tâm không hả.”Nhị Cẩu nói nhỏ: “Tớ chỉ định ra oai thay cậu thôi mà, cậu đừng có giận, tớ không dọa bọn nó nữa.”“Thôi đừng giúp đi, làm chúng nó sợ khóc ra đấy thì tớ biết ăn nói sao với chị tớ? Tớ lớn chừng này rồi còn thèm dọa trẻ con à, mất măt c.h.ế.t đi được.”Nhị Cẩu rụt cổ, cậu chàng còn tưởng Tống Đông Đông không thích hai đứa nhỏ kia chứ, đó cũng đâu phải cháu ruột, làm gì mà bao che ghê thế.“Rồi rồi, biết rồi, nhưng mà hai ta dẫn trẻ con đi ra ngoài chơi không vui đâu, tớ còn muốn ra sân phơi thóc để khoe pháo nữa.”Tống Đông Đông cũng rất rối rắm, cậu muốn mang pháo nổ đôi đi khoe, nhưng cũng sợ chơi hăng quá quên mất cháu.DTV“Để tớ hỏi coi bọn nó có đi không.”Quý Dương đã để ý thấy anh lớn lạ mặt kia định ném pháo về phía hai anh em cậu bé, nhưng cậu út đã chặn lại.Cậu bé vội che chở em trai, nói: “Cậu ơi, chúng cháu muốn về nhà.”Tống Đông Đông vội bảo: “Vậy cậu đưa hai đứa về, lát nhà mình mổ heo, khi nào thợ đến cậu sẽ về nhé.”
“Em con còn chưa dậy à?”
Tống Thu Sinh ngáp dài một cái:
“Trời lạnh thế này, bảo nó dậy làm gì ạ? Chẳng lẽ mẹ còn chờ con bé phụ mọi người mổ heo?”
Bà Tống cười mắng:
“Nói linh tinh. Hôm nay có nhiều người tới lắm, con bé ngủ dậy muộn, sợ người ta lại nói.”
“Mẹ, cứ để nó ngủ đi, trời lạnh thế, nó dậy chỉ tổ tốn củi lửa.”
Trong nhà không có bếp lò sưởi ấm nhưng có làm riêng một gian phòng sưởi, chính giữa phòng có đào hố lửa, mùa đông bỏ củi vào đốt lên sưởi phòng.
Tống Đông Đông dẫn hai cháu đi mua pháo nổ đôi, còn gọi cả Nhị Cẩu nhà bên qua chơi pháo.
Nhị Cẩu hít nước mũi hỏi: “Tống Đông Đông, hai đứa này là con nhà ai đấy?”
Tống Đông Đông nhăn mặt, quay đầu đi:
“Cậu lau nước mũi đi, thấy gớm. Đây là cháu tớ, cậu cứ gọi Đại Bảo với Tiểu Bảo là được.”
Đại Bảo Tiểu Bảo là cách mẹ cậu gọi hai cháu, Tống Đông Đông cảm thấy gọi như thế nghe tiện hơn gọi tên.
Nhị Cẩu quệt nước mũi: “Ấy chà, cháu cậu còn đi giày thể thao kìa.”
Tống Đông Đông ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Tớ cũng có giày thể thao, cậu cũng thấy tớ đi rồi còn gì.”
Nhị Cẩu thèm thuồng bảo: “Giá mà tớ cũng có chị lấy người thành phố nhỉ, tớ cũng muốn có giày thể thao.”
Tống Đông Đông trợn mắt:
“Ai làm chị cậu đúng là xui xẻo, vì cậu muốn có giày thể thao mà phải gả chồng à. Có pháo chơi chưa? Cho một hộp nè, lấy không?”
“Chơi, cho tớ một hộp.”
Tống Đông Đông không chỉ mua mấy hộp pháo nổ đôi mà còn mua hai hộp pháo hoa, cậu đưa cho Nhị Cẩu một hộp pháo hoa.
“Pháo nổ đôi chỉ cho một cái thôi, đắt lắm đó, tận một xu rưỡi cơ.”
Nói xong, Tống Đông Đông quay sang phía cháu mình, “Hai đứa không dám chơi pháo thì đứng xa một chút, xem người lớn chơi nè.”
Quý Dương kéo em sang một bên xem cậu út chơi pháo.
Nhị Cẩu tính trêu hai đứa nhỏ, mới ném pháo ngay dưới chân hai đứa, lại bị Tống Đông Đông ngăn lại.
“Này này, đừng có hù dọa cháu tớ, tiền mua pháo là chị tớ cho đấy, cậu định lấy pháo mua bằng tiền của chị ấy đi dọa con chị ấy à, có còn lương tâm không hả.”
Nhị Cẩu nói nhỏ: “Tớ chỉ định ra oai thay cậu thôi mà, cậu đừng có giận, tớ không dọa bọn nó nữa.”
“Thôi đừng giúp đi, làm chúng nó sợ khóc ra đấy thì tớ biết ăn nói sao với chị tớ? Tớ lớn chừng này rồi còn thèm dọa trẻ con à, mất măt c.h.ế.t đi được.”
Nhị Cẩu rụt cổ, cậu chàng còn tưởng Tống Đông Đông không thích hai đứa nhỏ kia chứ, đó cũng đâu phải cháu ruột, làm gì mà bao che ghê thế.
“Rồi rồi, biết rồi, nhưng mà hai ta dẫn trẻ con đi ra ngoài chơi không vui đâu, tớ còn muốn ra sân phơi thóc để khoe pháo nữa.”
Tống Đông Đông cũng rất rối rắm, cậu muốn mang pháo nổ đôi đi khoe, nhưng cũng sợ chơi hăng quá quên mất cháu.
DTV
“Để tớ hỏi coi bọn nó có đi không.”
Quý Dương đã để ý thấy anh lớn lạ mặt kia định ném pháo về phía hai anh em cậu bé, nhưng cậu út đã chặn lại.
Cậu bé vội che chở em trai, nói: “Cậu ơi, chúng cháu muốn về nhà.”
Tống Đông Đông vội bảo: “Vậy cậu đưa hai đứa về, lát nhà mình mổ heo, khi nào thợ đến cậu sẽ về nhé.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Em con còn chưa dậy à?”Tống Thu Sinh ngáp dài một cái:“Trời lạnh thế này, bảo nó dậy làm gì ạ? Chẳng lẽ mẹ còn chờ con bé phụ mọi người mổ heo?”Bà Tống cười mắng:“Nói linh tinh. Hôm nay có nhiều người tới lắm, con bé ngủ dậy muộn, sợ người ta lại nói.”“Mẹ, cứ để nó ngủ đi, trời lạnh thế, nó dậy chỉ tổ tốn củi lửa.”Trong nhà không có bếp lò sưởi ấm nhưng có làm riêng một gian phòng sưởi, chính giữa phòng có đào hố lửa, mùa đông bỏ củi vào đốt lên sưởi phòng.Tống Đông Đông dẫn hai cháu đi mua pháo nổ đôi, còn gọi cả Nhị Cẩu nhà bên qua chơi pháo.Nhị Cẩu hít nước mũi hỏi: “Tống Đông Đông, hai đứa này là con nhà ai đấy?”Tống Đông Đông nhăn mặt, quay đầu đi:“Cậu lau nước mũi đi, thấy gớm. Đây là cháu tớ, cậu cứ gọi Đại Bảo với Tiểu Bảo là được.”Đại Bảo Tiểu Bảo là cách mẹ cậu gọi hai cháu, Tống Đông Đông cảm thấy gọi như thế nghe tiện hơn gọi tên.Nhị Cẩu quệt nước mũi: “Ấy chà, cháu cậu còn đi giày thể thao kìa.”Tống Đông Đông ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Tớ cũng có giày thể thao, cậu cũng thấy tớ đi rồi còn gì.”Nhị Cẩu thèm thuồng bảo: “Giá mà tớ cũng có chị lấy người thành phố nhỉ, tớ cũng muốn có giày thể thao.”Tống Đông Đông trợn mắt: “Ai làm chị cậu đúng là xui xẻo, vì cậu muốn có giày thể thao mà phải gả chồng à. Có pháo chơi chưa? Cho một hộp nè, lấy không?”“Chơi, cho tớ một hộp.”Tống Đông Đông không chỉ mua mấy hộp pháo nổ đôi mà còn mua hai hộp pháo hoa, cậu đưa cho Nhị Cẩu một hộp pháo hoa.“Pháo nổ đôi chỉ cho một cái thôi, đắt lắm đó, tận một xu rưỡi cơ.”Nói xong, Tống Đông Đông quay sang phía cháu mình, “Hai đứa không dám chơi pháo thì đứng xa một chút, xem người lớn chơi nè.”Quý Dương kéo em sang một bên xem cậu út chơi pháo.Nhị Cẩu tính trêu hai đứa nhỏ, mới ném pháo ngay dưới chân hai đứa, lại bị Tống Đông Đông ngăn lại.“Này này, đừng có hù dọa cháu tớ, tiền mua pháo là chị tớ cho đấy, cậu định lấy pháo mua bằng tiền của chị ấy đi dọa con chị ấy à, có còn lương tâm không hả.”Nhị Cẩu nói nhỏ: “Tớ chỉ định ra oai thay cậu thôi mà, cậu đừng có giận, tớ không dọa bọn nó nữa.”“Thôi đừng giúp đi, làm chúng nó sợ khóc ra đấy thì tớ biết ăn nói sao với chị tớ? Tớ lớn chừng này rồi còn thèm dọa trẻ con à, mất măt c.h.ế.t đi được.”Nhị Cẩu rụt cổ, cậu chàng còn tưởng Tống Đông Đông không thích hai đứa nhỏ kia chứ, đó cũng đâu phải cháu ruột, làm gì mà bao che ghê thế.“Rồi rồi, biết rồi, nhưng mà hai ta dẫn trẻ con đi ra ngoài chơi không vui đâu, tớ còn muốn ra sân phơi thóc để khoe pháo nữa.”Tống Đông Đông cũng rất rối rắm, cậu muốn mang pháo nổ đôi đi khoe, nhưng cũng sợ chơi hăng quá quên mất cháu.DTV“Để tớ hỏi coi bọn nó có đi không.”Quý Dương đã để ý thấy anh lớn lạ mặt kia định ném pháo về phía hai anh em cậu bé, nhưng cậu út đã chặn lại.Cậu bé vội che chở em trai, nói: “Cậu ơi, chúng cháu muốn về nhà.”Tống Đông Đông vội bảo: “Vậy cậu đưa hai đứa về, lát nhà mình mổ heo, khi nào thợ đến cậu sẽ về nhé.”