Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 364: Chương 364
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lượt xem: 40Bà Tống thấy hai cháu ngoại về bèn thò tay vào túi lấy ra một vốc kẹo.“Đại Bảo, Tiểu Bảo, qua ăn kẹo này.”Sáng sớm hôm nay bà đã qua tiệm tạp hóa của thôn bên để mua kẹo cho cháu.Quý Dương và Quý Nguyên ngoan ngoãn nhận kẹo.Mặc dù cả hai đều không quá thích ăn kẹo trái cây nhưng mẹ đã dặn rồi, không thể từ chối ý tốt của người lớn.Tống Thời Hạ giữ giáo sư Quý ngủ nướng tới 9 giờ mới chịu dậy, mở mắt đã thấy trong phòng có thêm hai nhóc con đang hí hoáy vẽ gì đó trên bàn.“Các con dậy lúc nào thế?”Quý Dương lấy ra một vốc kẹo: “7 giờ ạ, cậu út dẫn bọn con đi chơi, bà ngoại cho bọn con kẹo nè.”Quý Nguyên không nhịn được đã ăn mất hai viên, khi giao nộp lại kẹo, mặt trông như thể đang chột dạ.“Bà cho thì các con tự giữ đi, có thể chia cho các bạn trong thôn cũng được.”Tống Thời Hạ không để ý quản lý số kẹo này, vì hai đứa nhỏ nhà cô đều rất kén ăn, chỉ thích chocolate với kẹo sữa, không ăn kẹo trái cây bình thường.Quý Dương lại bổ sung: “Đây là kẹo bà ngoại cho chúng con.”Tống Thời Hạ mặc áo len vào: “Không sao, bà ngoại sẽ không trách các con đâu, có khi còn khen các con tính thảo.”Áo xống của giáo sư Quý đã xộc xệch cả đi, cổ áo còn có một vệt nước rất khả nghi, nếu kéo cổ áo xuống sẽ thấy trên cổ chồng chất những dấu vết lớn bé.Tống Thời Hạ chưa kịp mặc áo cao cổ vào, đám trẻ tinh mắt đã trông thấy vệt đỏ trên cổ cô.Quý Nguyên chỉ vào cổ mẹ, kêu lên: “Mẹ bị muỗi cắn kìa.”Tống Thời Hạ không hiểu ra ngay: “Mùa đông lấy đâu ra muỗi?” Quý Nguyên chép miệng vẻ thương cảm: “Mẹ bị muỗi cắn bao nhiêu vết luôn, đáng thương thế.”Bấy giờ người mẹ ‘đáng thương’ mới hiểu.“Ừm, phòng mẹ có lẽ đang có một con muỗi rất to.” Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa vui, nhưng hai đứa nhỏ quan tâm mẹ nên đã nói lại cho cậu lớn.Tống Thu Sinh trầm ngâm một lúc rồi giải thích với các cháu mình: “Mẹ các cháu da dẻ mịn màng, bọn muỗi nó thích.”Anh ấy cũng rất muốn nhắc em mình phải chú ý hình tượng một chút.Nhưng khi thấy em rể cũng mặc áo cao cổ lại thấy ngượng miệng, hai đứa nhỏ kia hẳn đã xông vào phòng ngủ của cha mẹ nên mới thấy.Tống Thu Sinh hắng giọng, bảo: “Mùa đông nhà ta không có muỗi, đừng có dạy hư trẻ con chứ.”Giáo sư Quý vẫn rất bình thản, chỉ có điều, vành tai đỏ rực đã bán đứng anh.Tống Thời Hạ chỉ thản nhiên cười cười, coi lời nhắc nhở của anh trai như gió thoảng ngoài tai.Bà Tống hết sức yêu chiều hai đứa cháu ngoại, luôn miệng Đại Bảo Tiểu Bảo.Ông Tống cũng không hề thua kém, thường xuyên đứng ngắm trộm cháu mình.Tống Thu Sinh trêu chọc: “Ba, sao hôm nay lại đột nhiên cạo râu thế?”Ông Tống xụ mặt vẻ nghiêm nghị: “Chuyện người lớn, anh bớt xen mồm cho tôi nhờ.”Tống Thu Sinh bĩu môi, cạo râu là vì muốn ôm cháu chứ gì, chậc, mắt đã dính vào cả người đám nhỏ rồi, ai mà không biết.Anh ấy vẫy Quý Dương ra.“Ông ngoại muốn nói chuyện với các cháu đó.”Nói xong, Tống Thu Sinh nhanh chân chuồn mất, để lại hai ông cháu giương mắt nhìn nhau.
Lượt xem: 40
Bà Tống thấy hai cháu ngoại về bèn thò tay vào túi lấy ra một vốc kẹo.
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, qua ăn kẹo này.”
Sáng sớm hôm nay bà đã qua tiệm tạp hóa của thôn bên để mua kẹo cho cháu.
Quý Dương và Quý Nguyên ngoan ngoãn nhận kẹo.
Mặc dù cả hai đều không quá thích ăn kẹo trái cây nhưng mẹ đã dặn rồi, không thể từ chối ý tốt của người lớn.
Tống Thời Hạ giữ giáo sư Quý ngủ nướng tới 9 giờ mới chịu dậy, mở mắt đã thấy trong phòng có thêm hai nhóc con đang hí hoáy vẽ gì đó trên bàn.
“Các con dậy lúc nào thế?”
Quý Dương lấy ra một vốc kẹo: “7 giờ ạ, cậu út dẫn bọn con đi chơi, bà ngoại cho bọn con kẹo nè.”
Quý Nguyên không nhịn được đã ăn mất hai viên, khi giao nộp lại kẹo, mặt trông như thể đang chột dạ.
“Bà cho thì các con tự giữ đi, có thể chia cho các bạn trong thôn cũng được.”
Tống Thời Hạ không để ý quản lý số kẹo này, vì hai đứa nhỏ nhà cô đều rất kén ăn, chỉ thích chocolate với kẹo sữa, không ăn kẹo trái cây bình thường.
Quý Dương lại bổ sung: “Đây là kẹo bà ngoại cho chúng con.”
Tống Thời Hạ mặc áo len vào: “Không sao, bà ngoại sẽ không trách các con đâu, có khi còn khen các con tính thảo.”
Áo xống của giáo sư Quý đã xộc xệch cả đi, cổ áo còn có một vệt nước rất khả nghi, nếu kéo cổ áo xuống sẽ thấy trên cổ chồng chất những dấu vết lớn bé.
Tống Thời Hạ chưa kịp mặc áo cao cổ vào, đám trẻ tinh mắt đã trông thấy vệt đỏ trên cổ cô.
Quý Nguyên chỉ vào cổ mẹ, kêu lên: “Mẹ bị muỗi cắn kìa.”
Tống Thời Hạ không hiểu ra ngay: “Mùa đông lấy đâu ra muỗi?”
Quý Nguyên chép miệng vẻ thương cảm: “Mẹ bị muỗi cắn bao nhiêu vết luôn, đáng thương thế.”
Bấy giờ người mẹ ‘đáng thương’ mới hiểu.
“Ừm, phòng mẹ có lẽ đang có một con muỗi rất to.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa vui, nhưng hai đứa nhỏ quan tâm mẹ nên đã nói lại cho cậu lớn.
Tống Thu Sinh trầm ngâm một lúc rồi giải thích với các cháu mình: “Mẹ các cháu da dẻ mịn màng, bọn muỗi nó thích.”
Anh ấy cũng rất muốn nhắc em mình phải chú ý hình tượng một chút.
Nhưng khi thấy em rể cũng mặc áo cao cổ lại thấy ngượng miệng, hai đứa nhỏ kia hẳn đã xông vào phòng ngủ của cha mẹ nên mới thấy.
Tống Thu Sinh hắng giọng, bảo: “Mùa đông nhà ta không có muỗi, đừng có dạy hư trẻ con chứ.”
Giáo sư Quý vẫn rất bình thản, chỉ có điều, vành tai đỏ rực đã bán đứng anh.
Tống Thời Hạ chỉ thản nhiên cười cười, coi lời nhắc nhở của anh trai như gió thoảng ngoài tai.
Bà Tống hết sức yêu chiều hai đứa cháu ngoại, luôn miệng Đại Bảo Tiểu Bảo.
Ông Tống cũng không hề thua kém, thường xuyên đứng ngắm trộm cháu mình.
Tống Thu Sinh trêu chọc: “Ba, sao hôm nay lại đột nhiên cạo râu thế?”
Ông Tống xụ mặt vẻ nghiêm nghị: “Chuyện người lớn, anh bớt xen mồm cho tôi nhờ.”
Tống Thu Sinh bĩu môi, cạo râu là vì muốn ôm cháu chứ gì, chậc, mắt đã dính vào cả người đám nhỏ rồi, ai mà không biết.
Anh ấy vẫy Quý Dương ra.
“Ông ngoại muốn nói chuyện với các cháu đó.”
Nói xong, Tống Thu Sinh nhanh chân chuồn mất, để lại hai ông cháu giương mắt nhìn nhau.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lượt xem: 40Bà Tống thấy hai cháu ngoại về bèn thò tay vào túi lấy ra một vốc kẹo.“Đại Bảo, Tiểu Bảo, qua ăn kẹo này.”Sáng sớm hôm nay bà đã qua tiệm tạp hóa của thôn bên để mua kẹo cho cháu.Quý Dương và Quý Nguyên ngoan ngoãn nhận kẹo.Mặc dù cả hai đều không quá thích ăn kẹo trái cây nhưng mẹ đã dặn rồi, không thể từ chối ý tốt của người lớn.Tống Thời Hạ giữ giáo sư Quý ngủ nướng tới 9 giờ mới chịu dậy, mở mắt đã thấy trong phòng có thêm hai nhóc con đang hí hoáy vẽ gì đó trên bàn.“Các con dậy lúc nào thế?”Quý Dương lấy ra một vốc kẹo: “7 giờ ạ, cậu út dẫn bọn con đi chơi, bà ngoại cho bọn con kẹo nè.”Quý Nguyên không nhịn được đã ăn mất hai viên, khi giao nộp lại kẹo, mặt trông như thể đang chột dạ.“Bà cho thì các con tự giữ đi, có thể chia cho các bạn trong thôn cũng được.”Tống Thời Hạ không để ý quản lý số kẹo này, vì hai đứa nhỏ nhà cô đều rất kén ăn, chỉ thích chocolate với kẹo sữa, không ăn kẹo trái cây bình thường.Quý Dương lại bổ sung: “Đây là kẹo bà ngoại cho chúng con.”Tống Thời Hạ mặc áo len vào: “Không sao, bà ngoại sẽ không trách các con đâu, có khi còn khen các con tính thảo.”Áo xống của giáo sư Quý đã xộc xệch cả đi, cổ áo còn có một vệt nước rất khả nghi, nếu kéo cổ áo xuống sẽ thấy trên cổ chồng chất những dấu vết lớn bé.Tống Thời Hạ chưa kịp mặc áo cao cổ vào, đám trẻ tinh mắt đã trông thấy vệt đỏ trên cổ cô.Quý Nguyên chỉ vào cổ mẹ, kêu lên: “Mẹ bị muỗi cắn kìa.”Tống Thời Hạ không hiểu ra ngay: “Mùa đông lấy đâu ra muỗi?” Quý Nguyên chép miệng vẻ thương cảm: “Mẹ bị muỗi cắn bao nhiêu vết luôn, đáng thương thế.”Bấy giờ người mẹ ‘đáng thương’ mới hiểu.“Ừm, phòng mẹ có lẽ đang có một con muỗi rất to.” Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa vui, nhưng hai đứa nhỏ quan tâm mẹ nên đã nói lại cho cậu lớn.Tống Thu Sinh trầm ngâm một lúc rồi giải thích với các cháu mình: “Mẹ các cháu da dẻ mịn màng, bọn muỗi nó thích.”Anh ấy cũng rất muốn nhắc em mình phải chú ý hình tượng một chút.Nhưng khi thấy em rể cũng mặc áo cao cổ lại thấy ngượng miệng, hai đứa nhỏ kia hẳn đã xông vào phòng ngủ của cha mẹ nên mới thấy.Tống Thu Sinh hắng giọng, bảo: “Mùa đông nhà ta không có muỗi, đừng có dạy hư trẻ con chứ.”Giáo sư Quý vẫn rất bình thản, chỉ có điều, vành tai đỏ rực đã bán đứng anh.Tống Thời Hạ chỉ thản nhiên cười cười, coi lời nhắc nhở của anh trai như gió thoảng ngoài tai.Bà Tống hết sức yêu chiều hai đứa cháu ngoại, luôn miệng Đại Bảo Tiểu Bảo.Ông Tống cũng không hề thua kém, thường xuyên đứng ngắm trộm cháu mình.Tống Thu Sinh trêu chọc: “Ba, sao hôm nay lại đột nhiên cạo râu thế?”Ông Tống xụ mặt vẻ nghiêm nghị: “Chuyện người lớn, anh bớt xen mồm cho tôi nhờ.”Tống Thu Sinh bĩu môi, cạo râu là vì muốn ôm cháu chứ gì, chậc, mắt đã dính vào cả người đám nhỏ rồi, ai mà không biết.Anh ấy vẫy Quý Dương ra.“Ông ngoại muốn nói chuyện với các cháu đó.”Nói xong, Tống Thu Sinh nhanh chân chuồn mất, để lại hai ông cháu giương mắt nhìn nhau.