Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 566
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhưng lượng xăng báo động, không chạy được bao xa nữa, cô chỉ có thể ra lệnh tiến về phía trước.Trần Nghiên quay đầu nhìn các đội viên của mình: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, lấy vũ khí ra, không được đi lẻ, kịp thời truyền tin cho người bên cạnh.”Nếu có thể hòa thuận ở chung thì tốt nhất, nếu không, cô cũng sẽ không nương tay.Các đội viên vẻ mặt nghiêm túc: “Rõ!”Bên này.Diệp Kiều lười biếng cầm vòi bơm xăng, nghe tiếng xăng ục ục chảy vào bình, suy nghĩ xem lần sau đi ngang qua trung tâm thương mại sẽ lấy gì cho Vân Xu.Sau một thời gian nỗ lực, Vân Xu đã không còn tiều tụy như lúc mới gặp, tinh thần đã tốt hơn nhiều.Nghe nói con gái rất thích đồ trang điểm, có nên lấy một ít không nhỉ? Nhưng Diệp Kiều cảm thấy với nhan sắc của Vân Xu, đồ trang điểm chỉ là thừa thãi, cô chỉ cần đứng đó thôi, mọi thứ khác sẽ trở thành nền cho cô.Vẫn là lấy thêm chút quần áo, cô mặc gì cũng đẹp.Tiếng động cơ xe buýt vang lên, Diệp Kiều tùy ý liếc nhìn, không hứng thú thu lại ánh mắt.Chỉ cần không trêu chọc họ, mọi chuyện đều dễ nói.Nếu cố tình gây chuyện, kẻ xui xẻo không biết là ai.Trước đây không ít người cho rằng họ chỉ có bốn người, thuộc dạng dê béo dễ bắt nạt, cuối cùng đều bị dạy cho một bài học.Tuy rằng trước mặt Vân Xu họ tự nhiên giữ vẻ ôn nhu, nhưng ba người tuyệt đối không hề liên quan đến sự nhân từ nương tay.Còn những kẻ rác rưởi mưu toan làm hại Vân Xu đều bị xử lý không sót một ai, không có cơ hội xuất hiện nữa.Xe buýt dừng lại cách đó hơn chục mét.Vài người lục tục bước xuống, không nói một lời, thái độ đề phòng, tay còn cầm vũ khí.Vẻ tản mạn của Diệp Kiều hơi thu lại, nhướng mày.Hùng hổ như vậy, đây là chuẩn bị gây sự sao?Anh đứng thẳng người, khí thế sắc bén vô hình cuộn lên bên cạnh, những hạt cát nhỏ li ti bay lượn xung quanh, khí thế cường đại tự nhiên mà phát ra, toàn thân đều lộ ra vẻ khó đụng vào. Người đối diện thấy vậy, vẻ mặt càng thêm đề phòng.Tần Mặc chú ý đến tình hình bên ngoài, nói với Chu Hữu Cảnh: “Anh ở đây với cô ấy, tôi xuống xem sao.”“Đã biết.” Chu Hữu Cảnh mở tủ phía trên bên phải, lấy ra một khẩu s.ú.n.g đen, ngón tay thon dài kẹp năm viên đạn màu vàng sẫm.Trong lúc ngón tay xoay tròn, viên đạn được nhanh chóng nạp vào băng đạn.Một quá trình trôi chảy tự nhiên, còn chuẩn mực hơn cả sách giáo khoa, hơn nữa thời gian thực hiện rất ngắn.Dị năng của Chu Hữu Cảnh là hệ hỗ trợ, nhưng thể chất và thân thủ của anh tuyệt đối không thua kém Diệp Kiều.Anh đưa khẩu s.ú.n.g cho Vân Xu, mình lại lắp thêm một khẩu nữa.Vân Xu nắm lấy báng s.ú.n.g lạnh lẽo, nhẹ nhàng *****: "Lại muốn đánh nhau sao?”Đánh nhau là một lý do thoái thác rất uyển chuyển, điều cô lo lắng là sẽ có thương vong.Động tác của Chu Hữu Cảnh khựng lại một chút: "Rất nhanh sẽ kết thúc thôi, chỉ một lát là được.”Ngoài xe, hai bên giằng co.Sự xuất hiện của Tần Mặc khiến không khí càng thêm căng thẳng. Anh tùy ý bước tới, điện quang chói mắt trên bàn tay thon dài, độ cong sắc bén, khí thế bức người.Phó đội trưởng sắc mặt trầm trọng. Hai người đối diện không nghi ngờ gì đều là những cường giả trong số những cường giả, dễ dàng sử dụng được dị năng mạnh mẽ.Không khí giữa hai bên căng thẳng như sắp nổ tung.Trong xe, Vân Xu lặng lẽ vén rèm lên, muốn biết tình hình bên ngoài. Khi nhìn thấy người cầm đầu đối diện, cô ngẩn người, sau đó nụ cười không thể kiềm chế nở rộ trên khuôn mặt.Vân Xu "bá" một tiếng đứng dậy, định bước ra ngoài thì bị Chu Hữu Cảnh ngăn lại: "Xu Xu đừng xuống, bên ngoài rất nguy hiểm.”Kính cửa xe bình thường đã sớm được Diệp Kiều đổi thành kính chống đạn, ở lại đây là an toàn nhất.Tần Mặc và Diệp Kiều tuyệt đối sẽ không để kẻ địch đến gần nơi này.Vân Xu nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, vui vẻ nói: “Không sao đâu, Chu Chu, người đó là Nghiên Nghiên mà.”“Em tìm được Nghiên Nghiên rồi!” Trong mắt cô là niềm vui không hề che giấu.Chu Hữu Cảnh sững sờ, sau khi Vân Xu xuống xe mới phản ứng lại, lập tức đi theo sau.Diệp Kiều liếc mắt thấy người kia, vẻ lười biếng rốt cuộc biến mất, lập tức chắn trước mặt cô: "Xu Xu, mau lên xe.”
Nhưng lượng xăng báo động, không chạy được bao xa nữa, cô chỉ có thể ra lệnh tiến về phía trước.
Trần Nghiên quay đầu nhìn các đội viên của mình: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, lấy vũ khí ra, không được đi lẻ, kịp thời truyền tin cho người bên cạnh.”
Nếu có thể hòa thuận ở chung thì tốt nhất, nếu không, cô cũng sẽ không nương tay.
Các đội viên vẻ mặt nghiêm túc: “Rõ!”
Bên này.
Diệp Kiều lười biếng cầm vòi bơm xăng, nghe tiếng xăng ục ục chảy vào bình, suy nghĩ xem lần sau đi ngang qua trung tâm thương mại sẽ lấy gì cho Vân Xu.
Sau một thời gian nỗ lực, Vân Xu đã không còn tiều tụy như lúc mới gặp, tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Nghe nói con gái rất thích đồ trang điểm, có nên lấy một ít không nhỉ?
Nhưng Diệp Kiều cảm thấy với nhan sắc của Vân Xu, đồ trang điểm chỉ là thừa thãi, cô chỉ cần đứng đó thôi, mọi thứ khác sẽ trở thành nền cho cô.
Vẫn là lấy thêm chút quần áo, cô mặc gì cũng đẹp.
Tiếng động cơ xe buýt vang lên, Diệp Kiều tùy ý liếc nhìn, không hứng thú thu lại ánh mắt.
Chỉ cần không trêu chọc họ, mọi chuyện đều dễ nói.
Nếu cố tình gây chuyện, kẻ xui xẻo không biết là ai.
Trước đây không ít người cho rằng họ chỉ có bốn người, thuộc dạng dê béo dễ bắt nạt, cuối cùng đều bị dạy cho một bài học.
Tuy rằng trước mặt Vân Xu họ tự nhiên giữ vẻ ôn nhu, nhưng ba người tuyệt đối không hề liên quan đến sự nhân từ nương tay.
Còn những kẻ rác rưởi mưu toan làm hại Vân Xu đều bị xử lý không sót một ai, không có cơ hội xuất hiện nữa.
Xe buýt dừng lại cách đó hơn chục mét.
Vài người lục tục bước xuống, không nói một lời, thái độ đề phòng, tay còn cầm vũ khí.
Vẻ tản mạn của Diệp Kiều hơi thu lại, nhướng mày.
Hùng hổ như vậy, đây là chuẩn bị gây sự sao?
Anh đứng thẳng người, khí thế sắc bén vô hình cuộn lên bên cạnh, những hạt cát nhỏ li ti bay lượn xung quanh, khí thế cường đại tự nhiên mà phát ra, toàn thân đều lộ ra vẻ khó đụng vào.
Người đối diện thấy vậy, vẻ mặt càng thêm đề phòng.
Tần Mặc chú ý đến tình hình bên ngoài, nói với Chu Hữu Cảnh: “Anh ở đây với cô ấy, tôi xuống xem sao.”
“Đã biết.” Chu Hữu Cảnh mở tủ phía trên bên phải, lấy ra một khẩu s.ú.n.g đen, ngón tay thon dài kẹp năm viên đạn màu vàng sẫm.
Trong lúc ngón tay xoay tròn, viên đạn được nhanh chóng nạp vào băng đạn.
Một quá trình trôi chảy tự nhiên, còn chuẩn mực hơn cả sách giáo khoa, hơn nữa thời gian thực hiện rất ngắn.
Dị năng của Chu Hữu Cảnh là hệ hỗ trợ, nhưng thể chất và thân thủ của anh tuyệt đối không thua kém Diệp Kiều.
Anh đưa khẩu s.ú.n.g cho Vân Xu, mình lại lắp thêm một khẩu nữa.
Vân Xu nắm lấy báng s.ú.n.g lạnh lẽo, nhẹ nhàng *****: "Lại muốn đánh nhau sao?”
Đánh nhau là một lý do thoái thác rất uyển chuyển, điều cô lo lắng là sẽ có thương vong.
Động tác của Chu Hữu Cảnh khựng lại một chút: "Rất nhanh sẽ kết thúc thôi, chỉ một lát là được.”
Ngoài xe, hai bên giằng co.
Sự xuất hiện của Tần Mặc khiến không khí càng thêm căng thẳng. Anh tùy ý bước tới, điện quang chói mắt trên bàn tay thon dài, độ cong sắc bén, khí thế bức người.
Phó đội trưởng sắc mặt trầm trọng. Hai người đối diện không nghi ngờ gì đều là những cường giả trong số những cường giả, dễ dàng sử dụng được dị năng mạnh mẽ.
Không khí giữa hai bên căng thẳng như sắp nổ tung.
Trong xe, Vân Xu lặng lẽ vén rèm lên, muốn biết tình hình bên ngoài. Khi nhìn thấy người cầm đầu đối diện, cô ngẩn người, sau đó nụ cười không thể kiềm chế nở rộ trên khuôn mặt.
Vân Xu "bá" một tiếng đứng dậy, định bước ra ngoài thì bị Chu Hữu Cảnh ngăn lại: "Xu Xu đừng xuống, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Kính cửa xe bình thường đã sớm được Diệp Kiều đổi thành kính chống đạn, ở lại đây là an toàn nhất.
Tần Mặc và Diệp Kiều tuyệt đối sẽ không để kẻ địch đến gần nơi này.
Vân Xu nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, vui vẻ nói: “Không sao đâu, Chu Chu, người đó là Nghiên Nghiên mà.”
“Em tìm được Nghiên Nghiên rồi!” Trong mắt cô là niềm vui không hề che giấu.
Chu Hữu Cảnh sững sờ, sau khi Vân Xu xuống xe mới phản ứng lại, lập tức đi theo sau.
Diệp Kiều liếc mắt thấy người kia, vẻ lười biếng rốt cuộc biến mất, lập tức chắn trước mặt cô: "Xu Xu, mau lên xe.”
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhưng lượng xăng báo động, không chạy được bao xa nữa, cô chỉ có thể ra lệnh tiến về phía trước.Trần Nghiên quay đầu nhìn các đội viên của mình: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, lấy vũ khí ra, không được đi lẻ, kịp thời truyền tin cho người bên cạnh.”Nếu có thể hòa thuận ở chung thì tốt nhất, nếu không, cô cũng sẽ không nương tay.Các đội viên vẻ mặt nghiêm túc: “Rõ!”Bên này.Diệp Kiều lười biếng cầm vòi bơm xăng, nghe tiếng xăng ục ục chảy vào bình, suy nghĩ xem lần sau đi ngang qua trung tâm thương mại sẽ lấy gì cho Vân Xu.Sau một thời gian nỗ lực, Vân Xu đã không còn tiều tụy như lúc mới gặp, tinh thần đã tốt hơn nhiều.Nghe nói con gái rất thích đồ trang điểm, có nên lấy một ít không nhỉ? Nhưng Diệp Kiều cảm thấy với nhan sắc của Vân Xu, đồ trang điểm chỉ là thừa thãi, cô chỉ cần đứng đó thôi, mọi thứ khác sẽ trở thành nền cho cô.Vẫn là lấy thêm chút quần áo, cô mặc gì cũng đẹp.Tiếng động cơ xe buýt vang lên, Diệp Kiều tùy ý liếc nhìn, không hứng thú thu lại ánh mắt.Chỉ cần không trêu chọc họ, mọi chuyện đều dễ nói.Nếu cố tình gây chuyện, kẻ xui xẻo không biết là ai.Trước đây không ít người cho rằng họ chỉ có bốn người, thuộc dạng dê béo dễ bắt nạt, cuối cùng đều bị dạy cho một bài học.Tuy rằng trước mặt Vân Xu họ tự nhiên giữ vẻ ôn nhu, nhưng ba người tuyệt đối không hề liên quan đến sự nhân từ nương tay.Còn những kẻ rác rưởi mưu toan làm hại Vân Xu đều bị xử lý không sót một ai, không có cơ hội xuất hiện nữa.Xe buýt dừng lại cách đó hơn chục mét.Vài người lục tục bước xuống, không nói một lời, thái độ đề phòng, tay còn cầm vũ khí.Vẻ tản mạn của Diệp Kiều hơi thu lại, nhướng mày.Hùng hổ như vậy, đây là chuẩn bị gây sự sao?Anh đứng thẳng người, khí thế sắc bén vô hình cuộn lên bên cạnh, những hạt cát nhỏ li ti bay lượn xung quanh, khí thế cường đại tự nhiên mà phát ra, toàn thân đều lộ ra vẻ khó đụng vào. Người đối diện thấy vậy, vẻ mặt càng thêm đề phòng.Tần Mặc chú ý đến tình hình bên ngoài, nói với Chu Hữu Cảnh: “Anh ở đây với cô ấy, tôi xuống xem sao.”“Đã biết.” Chu Hữu Cảnh mở tủ phía trên bên phải, lấy ra một khẩu s.ú.n.g đen, ngón tay thon dài kẹp năm viên đạn màu vàng sẫm.Trong lúc ngón tay xoay tròn, viên đạn được nhanh chóng nạp vào băng đạn.Một quá trình trôi chảy tự nhiên, còn chuẩn mực hơn cả sách giáo khoa, hơn nữa thời gian thực hiện rất ngắn.Dị năng của Chu Hữu Cảnh là hệ hỗ trợ, nhưng thể chất và thân thủ của anh tuyệt đối không thua kém Diệp Kiều.Anh đưa khẩu s.ú.n.g cho Vân Xu, mình lại lắp thêm một khẩu nữa.Vân Xu nắm lấy báng s.ú.n.g lạnh lẽo, nhẹ nhàng *****: "Lại muốn đánh nhau sao?”Đánh nhau là một lý do thoái thác rất uyển chuyển, điều cô lo lắng là sẽ có thương vong.Động tác của Chu Hữu Cảnh khựng lại một chút: "Rất nhanh sẽ kết thúc thôi, chỉ một lát là được.”Ngoài xe, hai bên giằng co.Sự xuất hiện của Tần Mặc khiến không khí càng thêm căng thẳng. Anh tùy ý bước tới, điện quang chói mắt trên bàn tay thon dài, độ cong sắc bén, khí thế bức người.Phó đội trưởng sắc mặt trầm trọng. Hai người đối diện không nghi ngờ gì đều là những cường giả trong số những cường giả, dễ dàng sử dụng được dị năng mạnh mẽ.Không khí giữa hai bên căng thẳng như sắp nổ tung.Trong xe, Vân Xu lặng lẽ vén rèm lên, muốn biết tình hình bên ngoài. Khi nhìn thấy người cầm đầu đối diện, cô ngẩn người, sau đó nụ cười không thể kiềm chế nở rộ trên khuôn mặt.Vân Xu "bá" một tiếng đứng dậy, định bước ra ngoài thì bị Chu Hữu Cảnh ngăn lại: "Xu Xu đừng xuống, bên ngoài rất nguy hiểm.”Kính cửa xe bình thường đã sớm được Diệp Kiều đổi thành kính chống đạn, ở lại đây là an toàn nhất.Tần Mặc và Diệp Kiều tuyệt đối sẽ không để kẻ địch đến gần nơi này.Vân Xu nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, vui vẻ nói: “Không sao đâu, Chu Chu, người đó là Nghiên Nghiên mà.”“Em tìm được Nghiên Nghiên rồi!” Trong mắt cô là niềm vui không hề che giấu.Chu Hữu Cảnh sững sờ, sau khi Vân Xu xuống xe mới phản ứng lại, lập tức đi theo sau.Diệp Kiều liếc mắt thấy người kia, vẻ lười biếng rốt cuộc biến mất, lập tức chắn trước mặt cô: "Xu Xu, mau lên xe.”