Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 379: Chương 379
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bà không hề nghi ngờ, ngược lại còn cảm thấy khả năng nấu ăn của con gái tiến bộ là chuyện thực bình thường.Người thành phố nấu nướng chịu bỏ dầu bỏ mỡ, đương nhiên sẽ ngon hơn.Con gái bà cho dầu cho đường cứ như không cần tiền thế kia, làm bà nhìn thôi cũng thấy xót ruột.Tống Thời Hạ làm cá hấp, chân giò kho tàu, sườn heo chua ngọt.Bà Tống làm canh vịt hầm, rau sống bào sợi trộn giấm với gà hầm hạt dẻ.Vốn còn tưởng làm thêm mấy món nhưng khi thấy vẻ mặt mẹ mình như thế, Tống Thời Hạ lại thôi.Cô thầm nhủ, mấy hôm tới nhà có khách, cô sẽ trổ tài sau cũng được.Hôm nay chỉ làm thế thôi, bằng không, ăn không hết là hôm sau phải ăn đồ thừa, không may mắn.Bàn cơm bao nhiêu món bày đến chật cả bàn, còn tưởng sẽ thừa thức ăn tới ngày mai.Ai biết cả nhà ăn rất hăng hái, không còn dư bất cứ món gì.Ông Tống dựa vào lưng ghế, ợ lên một tiếng, bà Tống đứng lên chầm chậm đi mấy vòng cho tiêu thực.Tống Đông Đông xoa cái bụng tròn vo, mặt đầy thỏa mãn.Bà Tống còn lẩm bẩm: “Lần đầu ăn bữa cơm tất niên no căng như thế, sao lúc ăn chả có cảm giác gì nhỉ.”Tống Thu Sinh vươn vai một cái, lượng ăn của anh ấy khá lớn nên chưa đến nỗi no quá: “Con đã bảo tay nghề của em gái con tốt lắm mà, ba mẹ tin chưa.”Tống Đông Đông ra sức tán thành:“Đúng. Chị, em chỉ muốn ăn tết xong đi theo chị lên thủ đô luôn thôi, chị làm cơm ngon quá.” Trước kia sao mình không nhận ra chị ấy nấu ăn ngon thế nhỉ?Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:“Ngoan ngoãn học hành đàng hoàng sẽ càng mau được lên thủ đô hơn. Đợi khi nào em thi lên cấp ba, học xong mấy năm, thi vào đại học là tới thủ đô sống được rồi.Khi đó muốn ăn lúc nào cũng có, nhưng nếu em không đỗ cấp ba thì thôi khỏi bàn.”Tống Đông Đông siết chặt nắm tay:DTV“Nhất định em phải thi đỗ cấp ba, chị yên tâm. Chị cứ chuẩn bị sẵn mấy chậu thịt thật to đãi em đi.”Bà Tống trừng con út một cái:“Thằng bé này, nhà mình không cho con ăn thịt hay sao? Giáp mặt anh rể nói muốn tới nhà người ta ăn thịt, không có ý tứ gì cả.Quý Duy Thanh mỉm cười:“Đông Đông cố lên, thi xong tới nhà anh chị, anh chị đãi em ăn thoải mái, cái khác nhà anh không có chứ thịt thì có thể ăn no.”Sau bữa cơm tất niên là đến lúc mừng tuổi, ông bà Tống đã bỏ sẵn ít tiền lẻ vào những phong bao lì xì đỏ, phát cho từng người.Tống Thời Hạ cũng mừng tuổi cho đám nhỏ nhà mình và cậu em út.Bà Tống không chịu nhận lì xì của con gái:“Con mừng tuổi mẹ làm gì, Đông Đông nhận một cái là đủ rồi.”Tống Đông Đông vội vàng giấu ngay bao lì xì mà anh chị mới cho, trề môi xin: “Mẹ, con lớn rồi mà, cho con tích góp tiền riêng đi.”Bà Tống còn muốn nói thằng con út mấy câu.Rằng trẻ con không giữ được tiền, để bà giữ hộ, đến lúc khai giảng, học phí và sách vở tính ra cũng không ít tiền, lấy chỗ này chi vào đó là vừa.
Bà không hề nghi ngờ, ngược lại còn cảm thấy khả năng nấu ăn của con gái tiến bộ là chuyện thực bình thường.
Người thành phố nấu nướng chịu bỏ dầu bỏ mỡ, đương nhiên sẽ ngon hơn.
Con gái bà cho dầu cho đường cứ như không cần tiền thế kia, làm bà nhìn thôi cũng thấy xót ruột.
Tống Thời Hạ làm cá hấp, chân giò kho tàu, sườn heo chua ngọt.
Bà Tống làm canh vịt hầm, rau sống bào sợi trộn giấm với gà hầm hạt dẻ.
Vốn còn tưởng làm thêm mấy món nhưng khi thấy vẻ mặt mẹ mình như thế, Tống Thời Hạ lại thôi.
Cô thầm nhủ, mấy hôm tới nhà có khách, cô sẽ trổ tài sau cũng được.
Hôm nay chỉ làm thế thôi, bằng không, ăn không hết là hôm sau phải ăn đồ thừa, không may mắn.
Bàn cơm bao nhiêu món bày đến chật cả bàn, còn tưởng sẽ thừa thức ăn tới ngày mai.
Ai biết cả nhà ăn rất hăng hái, không còn dư bất cứ món gì.
Ông Tống dựa vào lưng ghế, ợ lên một tiếng, bà Tống đứng lên chầm chậm đi mấy vòng cho tiêu thực.
Tống Đông Đông xoa cái bụng tròn vo, mặt đầy thỏa mãn.
Bà Tống còn lẩm bẩm: “Lần đầu ăn bữa cơm tất niên no căng như thế, sao lúc ăn chả có cảm giác gì nhỉ.”
Tống Thu Sinh vươn vai một cái, lượng ăn của anh ấy khá lớn nên chưa đến nỗi no quá: “Con đã bảo tay nghề của em gái con tốt lắm mà, ba mẹ tin chưa.”
Tống Đông Đông ra sức tán thành:
“Đúng. Chị, em chỉ muốn ăn tết xong đi theo chị lên thủ đô luôn thôi, chị làm cơm ngon quá.”
Trước kia sao mình không nhận ra chị ấy nấu ăn ngon thế nhỉ?
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:
“Ngoan ngoãn học hành đàng hoàng sẽ càng mau được lên thủ đô hơn. Đợi khi nào em thi lên cấp ba, học xong mấy năm, thi vào đại học là tới thủ đô sống được rồi.
Khi đó muốn ăn lúc nào cũng có, nhưng nếu em không đỗ cấp ba thì thôi khỏi bàn.”
Tống Đông Đông siết chặt nắm tay:
DTV
“Nhất định em phải thi đỗ cấp ba, chị yên tâm. Chị cứ chuẩn bị sẵn mấy chậu thịt thật to đãi em đi.”
Bà Tống trừng con út một cái:
“Thằng bé này, nhà mình không cho con ăn thịt hay sao? Giáp mặt anh rể nói muốn tới nhà người ta ăn thịt, không có ý tứ gì cả.
Quý Duy Thanh mỉm cười:
“Đông Đông cố lên, thi xong tới nhà anh chị, anh chị đãi em ăn thoải mái, cái khác nhà anh không có chứ thịt thì có thể ăn no.”
Sau bữa cơm tất niên là đến lúc mừng tuổi, ông bà Tống đã bỏ sẵn ít tiền lẻ vào những phong bao lì xì đỏ, phát cho từng người.
Tống Thời Hạ cũng mừng tuổi cho đám nhỏ nhà mình và cậu em út.
Bà Tống không chịu nhận lì xì của con gái:
“Con mừng tuổi mẹ làm gì, Đông Đông nhận một cái là đủ rồi.”
Tống Đông Đông vội vàng giấu ngay bao lì xì mà anh chị mới cho, trề môi xin: “Mẹ, con lớn rồi mà, cho con tích góp tiền riêng đi.”
Bà Tống còn muốn nói thằng con út mấy câu.
Rằng trẻ con không giữ được tiền, để bà giữ hộ, đến lúc khai giảng, học phí và sách vở tính ra cũng không ít tiền, lấy chỗ này chi vào đó là vừa.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bà không hề nghi ngờ, ngược lại còn cảm thấy khả năng nấu ăn của con gái tiến bộ là chuyện thực bình thường.Người thành phố nấu nướng chịu bỏ dầu bỏ mỡ, đương nhiên sẽ ngon hơn.Con gái bà cho dầu cho đường cứ như không cần tiền thế kia, làm bà nhìn thôi cũng thấy xót ruột.Tống Thời Hạ làm cá hấp, chân giò kho tàu, sườn heo chua ngọt.Bà Tống làm canh vịt hầm, rau sống bào sợi trộn giấm với gà hầm hạt dẻ.Vốn còn tưởng làm thêm mấy món nhưng khi thấy vẻ mặt mẹ mình như thế, Tống Thời Hạ lại thôi.Cô thầm nhủ, mấy hôm tới nhà có khách, cô sẽ trổ tài sau cũng được.Hôm nay chỉ làm thế thôi, bằng không, ăn không hết là hôm sau phải ăn đồ thừa, không may mắn.Bàn cơm bao nhiêu món bày đến chật cả bàn, còn tưởng sẽ thừa thức ăn tới ngày mai.Ai biết cả nhà ăn rất hăng hái, không còn dư bất cứ món gì.Ông Tống dựa vào lưng ghế, ợ lên một tiếng, bà Tống đứng lên chầm chậm đi mấy vòng cho tiêu thực.Tống Đông Đông xoa cái bụng tròn vo, mặt đầy thỏa mãn.Bà Tống còn lẩm bẩm: “Lần đầu ăn bữa cơm tất niên no căng như thế, sao lúc ăn chả có cảm giác gì nhỉ.”Tống Thu Sinh vươn vai một cái, lượng ăn của anh ấy khá lớn nên chưa đến nỗi no quá: “Con đã bảo tay nghề của em gái con tốt lắm mà, ba mẹ tin chưa.”Tống Đông Đông ra sức tán thành:“Đúng. Chị, em chỉ muốn ăn tết xong đi theo chị lên thủ đô luôn thôi, chị làm cơm ngon quá.” Trước kia sao mình không nhận ra chị ấy nấu ăn ngon thế nhỉ?Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:“Ngoan ngoãn học hành đàng hoàng sẽ càng mau được lên thủ đô hơn. Đợi khi nào em thi lên cấp ba, học xong mấy năm, thi vào đại học là tới thủ đô sống được rồi.Khi đó muốn ăn lúc nào cũng có, nhưng nếu em không đỗ cấp ba thì thôi khỏi bàn.”Tống Đông Đông siết chặt nắm tay:DTV“Nhất định em phải thi đỗ cấp ba, chị yên tâm. Chị cứ chuẩn bị sẵn mấy chậu thịt thật to đãi em đi.”Bà Tống trừng con út một cái:“Thằng bé này, nhà mình không cho con ăn thịt hay sao? Giáp mặt anh rể nói muốn tới nhà người ta ăn thịt, không có ý tứ gì cả.Quý Duy Thanh mỉm cười:“Đông Đông cố lên, thi xong tới nhà anh chị, anh chị đãi em ăn thoải mái, cái khác nhà anh không có chứ thịt thì có thể ăn no.”Sau bữa cơm tất niên là đến lúc mừng tuổi, ông bà Tống đã bỏ sẵn ít tiền lẻ vào những phong bao lì xì đỏ, phát cho từng người.Tống Thời Hạ cũng mừng tuổi cho đám nhỏ nhà mình và cậu em út.Bà Tống không chịu nhận lì xì của con gái:“Con mừng tuổi mẹ làm gì, Đông Đông nhận một cái là đủ rồi.”Tống Đông Đông vội vàng giấu ngay bao lì xì mà anh chị mới cho, trề môi xin: “Mẹ, con lớn rồi mà, cho con tích góp tiền riêng đi.”Bà Tống còn muốn nói thằng con út mấy câu.Rằng trẻ con không giữ được tiền, để bà giữ hộ, đến lúc khai giảng, học phí và sách vở tính ra cũng không ít tiền, lấy chỗ này chi vào đó là vừa.