Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 380: Chương 380
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Đông Đông đã sớm đoán được tính toán của mẹ mình, năm nào tiền mừng tuổi của cậu cũng bị ‘giữ hộ’ như vậy đó.Cậu bèn nhìn về phía chị mình hòng cầu cứu.Tống Thời Hạ nói đỡ cho em:“Mẹ à, mẹ cứ tin em nó một lần đi, cứ để nó tự giữ tiền xem, có khi không giữ được, năm sau lại tự nguyện nộp lên chưa biết chừng.”Bà Tống không tán đồng:“Nó còn trẻ con, giữ nhiều tiền như thế làm gì? Trước mắt nó phải tập trung học hành đàng hoàng, còn thi vào cấp ba, thi không đỗ còn phải học lại cơ đấy.”Tống Thu Sinh cũng nói giúp:“Mẹ, con bằng tuổi Đông Đông là đã có thể khiêng cuốc ra đồng với ba rồi, mẹ cứ để nó cầm đi.”Bà Tống nhìn về phía chồng, ông Tống đặt tẩu thuốc xuống, gật đầu:“Nếu nó tiếu hết tiền trong mấy ngày tới thì từ nay về sau các con đừng cho nó, đưa luôn cho mẹ con.”Tống Đông Đông vui mừng nhảy cẫng lên, rồi vội vàng mở bao lì xì.Cha mẹ cho cậu một đồng, anh Thu Sinh cho một tờ đỏ, chị với anh rể cho hai tờ, vậy là có hẳn 31 đồng vốn riêng.Bà Tống vừa trông thấy liền hối hận.“Sao cho nó nhiều thế?”Quý Dương và Quý Nguyên cũng tò mò mở bao lì xì, ông bà ngoại mỗi người cho mười đồng.Tống Thời Hạ cười cười nhìn mẹ:“Mẹ còn nói con, Dương Dương với Nguyên Nguyên tính ra cũng đã là 20 đồng rồi.”Bà Tống vội xua tay: “Đại Bảo với Tiểu Bảo lần đầu tới nhà ta, đương nhiên phải cho nhiều chút.” Hai hôm trước mới bán thịt heo, trong túi cũng dư dả tiền, cho nên ông bà mới có thể mừng tuổi hai đứa cháu ngoại một phong bao dày như thế.Không những vậy, ông bà còn chuẩn bị một phần cho cả con rể.Tống Thu Sinh cũng mừng tuổi hai nhóc 10 đồng.Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh không đưa phong bao lì xì cho đám nhỏ vào lúc này mà nói rằng cô để dành cho mỗi đứa 10 đồng, khi nào cần có thể tới lấy.Tống Thời Hạ nói với lũ nhỏ:“Mẹ không định tiêu tiền mừng tuổi của các con, nhưng các con còn nhỏ quá, cho nên mẹ sẽ giữ hộ.Nếu muốn mua cái gì thì cứ tới chỗ mẹ lấy tiền, nhưng cần phải nói cho mẹ biết dùng tiền vào việc gì, chỉ cần hợp lý, mẹ sẽ không phản đối.”Quý Dương ngoan ngoãn nộp tiền mừng tuổi lên, khuôn mặt bụ bẫm nghiêm nghị trông rất buồn cười.Cậu bé nói: “Con không cần tiền mừng tuổi, con cho mẹ tiêu hết đó.”Quý Nguyên thì lại mân mê bao lì xì mãi không chịu buông tay, Tống Thời Hạ không thúc giục.Một lúc sau, bé mới hỏi:“Mẹ, con không cần tiền tiền, con chỉ muốn cái bao lì xì này thôi.”DTVTống Thời Hạ bèn nhận lấy tiền: “Được chứ, con cầm chơi đi.”Tống Đông Đông nhìn mà hâm mộ lắm, cháu mình có đến 50 đồng lận, thế mà lại không có ý định giữ tiền riêng, đúng là trẻ con.Nhưng cậu cũng có tới 31 đồng rồi, rất lợi hại.Năm trước cậu chỉ có 12 đồng, trong đó 10 đồng là của anh Thu Sinh mừng tuổi, 1 đồng là của chị cả, mà còn chưa được cầm ấm tay đã bị mẹ thu mất.Tống Thời Hạ không ngờ mình cũng được mừng tuổi.Cô cười khẽ, trêu chọc: “Cho con thật ạ?”Ông Tống cũng tủm tỉm cười, gật đầu: “Cầm đi.”
Tống Đông Đông đã sớm đoán được tính toán của mẹ mình, năm nào tiền mừng tuổi của cậu cũng bị ‘giữ hộ’ như vậy đó.
Cậu bèn nhìn về phía chị mình hòng cầu cứu.
Tống Thời Hạ nói đỡ cho em:
“Mẹ à, mẹ cứ tin em nó một lần đi, cứ để nó tự giữ tiền xem, có khi không giữ được, năm sau lại tự nguyện nộp lên chưa biết chừng.”
Bà Tống không tán đồng:
“Nó còn trẻ con, giữ nhiều tiền như thế làm gì? Trước mắt nó phải tập trung học hành đàng hoàng, còn thi vào cấp ba, thi không đỗ còn phải học lại cơ đấy.”
Tống Thu Sinh cũng nói giúp:
“Mẹ, con bằng tuổi Đông Đông là đã có thể khiêng cuốc ra đồng với ba rồi, mẹ cứ để nó cầm đi.”
Bà Tống nhìn về phía chồng, ông Tống đặt tẩu thuốc xuống, gật đầu:
“Nếu nó tiếu hết tiền trong mấy ngày tới thì từ nay về sau các con đừng cho nó, đưa luôn cho mẹ con.”
Tống Đông Đông vui mừng nhảy cẫng lên, rồi vội vàng mở bao lì xì.
Cha mẹ cho cậu một đồng, anh Thu Sinh cho một tờ đỏ, chị với anh rể cho hai tờ, vậy là có hẳn 31 đồng vốn riêng.
Bà Tống vừa trông thấy liền hối hận.
“Sao cho nó nhiều thế?”
Quý Dương và Quý Nguyên cũng tò mò mở bao lì xì, ông bà ngoại mỗi người cho mười đồng.
Tống Thời Hạ cười cười nhìn mẹ:
“Mẹ còn nói con, Dương Dương với Nguyên Nguyên tính ra cũng đã là 20 đồng rồi.”
Bà Tống vội xua tay: “Đại Bảo với Tiểu Bảo lần đầu tới nhà ta, đương nhiên phải cho nhiều chút.”
Hai hôm trước mới bán thịt heo, trong túi cũng dư dả tiền, cho nên ông bà mới có thể mừng tuổi hai đứa cháu ngoại một phong bao dày như thế.
Không những vậy, ông bà còn chuẩn bị một phần cho cả con rể.
Tống Thu Sinh cũng mừng tuổi hai nhóc 10 đồng.
Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh không đưa phong bao lì xì cho đám nhỏ vào lúc này mà nói rằng cô để dành cho mỗi đứa 10 đồng, khi nào cần có thể tới lấy.
Tống Thời Hạ nói với lũ nhỏ:
“Mẹ không định tiêu tiền mừng tuổi của các con, nhưng các con còn nhỏ quá, cho nên mẹ sẽ giữ hộ.
Nếu muốn mua cái gì thì cứ tới chỗ mẹ lấy tiền, nhưng cần phải nói cho mẹ biết dùng tiền vào việc gì, chỉ cần hợp lý, mẹ sẽ không phản đối.”
Quý Dương ngoan ngoãn nộp tiền mừng tuổi lên, khuôn mặt bụ bẫm nghiêm nghị trông rất buồn cười.
Cậu bé nói: “Con không cần tiền mừng tuổi, con cho mẹ tiêu hết đó.”
Quý Nguyên thì lại mân mê bao lì xì mãi không chịu buông tay, Tống Thời Hạ không thúc giục.
Một lúc sau, bé mới hỏi:
“Mẹ, con không cần tiền tiền, con chỉ muốn cái bao lì xì này thôi.”
DTV
Tống Thời Hạ bèn nhận lấy tiền: “Được chứ, con cầm chơi đi.”
Tống Đông Đông nhìn mà hâm mộ lắm, cháu mình có đến 50 đồng lận, thế mà lại không có ý định giữ tiền riêng, đúng là trẻ con.
Nhưng cậu cũng có tới 31 đồng rồi, rất lợi hại.
Năm trước cậu chỉ có 12 đồng, trong đó 10 đồng là của anh Thu Sinh mừng tuổi, 1 đồng là của chị cả, mà còn chưa được cầm ấm tay đã bị mẹ thu mất.
Tống Thời Hạ không ngờ mình cũng được mừng tuổi.
Cô cười khẽ, trêu chọc: “Cho con thật ạ?”
Ông Tống cũng tủm tỉm cười, gật đầu: “Cầm đi.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Đông Đông đã sớm đoán được tính toán của mẹ mình, năm nào tiền mừng tuổi của cậu cũng bị ‘giữ hộ’ như vậy đó.Cậu bèn nhìn về phía chị mình hòng cầu cứu.Tống Thời Hạ nói đỡ cho em:“Mẹ à, mẹ cứ tin em nó một lần đi, cứ để nó tự giữ tiền xem, có khi không giữ được, năm sau lại tự nguyện nộp lên chưa biết chừng.”Bà Tống không tán đồng:“Nó còn trẻ con, giữ nhiều tiền như thế làm gì? Trước mắt nó phải tập trung học hành đàng hoàng, còn thi vào cấp ba, thi không đỗ còn phải học lại cơ đấy.”Tống Thu Sinh cũng nói giúp:“Mẹ, con bằng tuổi Đông Đông là đã có thể khiêng cuốc ra đồng với ba rồi, mẹ cứ để nó cầm đi.”Bà Tống nhìn về phía chồng, ông Tống đặt tẩu thuốc xuống, gật đầu:“Nếu nó tiếu hết tiền trong mấy ngày tới thì từ nay về sau các con đừng cho nó, đưa luôn cho mẹ con.”Tống Đông Đông vui mừng nhảy cẫng lên, rồi vội vàng mở bao lì xì.Cha mẹ cho cậu một đồng, anh Thu Sinh cho một tờ đỏ, chị với anh rể cho hai tờ, vậy là có hẳn 31 đồng vốn riêng.Bà Tống vừa trông thấy liền hối hận.“Sao cho nó nhiều thế?”Quý Dương và Quý Nguyên cũng tò mò mở bao lì xì, ông bà ngoại mỗi người cho mười đồng.Tống Thời Hạ cười cười nhìn mẹ:“Mẹ còn nói con, Dương Dương với Nguyên Nguyên tính ra cũng đã là 20 đồng rồi.”Bà Tống vội xua tay: “Đại Bảo với Tiểu Bảo lần đầu tới nhà ta, đương nhiên phải cho nhiều chút.” Hai hôm trước mới bán thịt heo, trong túi cũng dư dả tiền, cho nên ông bà mới có thể mừng tuổi hai đứa cháu ngoại một phong bao dày như thế.Không những vậy, ông bà còn chuẩn bị một phần cho cả con rể.Tống Thu Sinh cũng mừng tuổi hai nhóc 10 đồng.Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh không đưa phong bao lì xì cho đám nhỏ vào lúc này mà nói rằng cô để dành cho mỗi đứa 10 đồng, khi nào cần có thể tới lấy.Tống Thời Hạ nói với lũ nhỏ:“Mẹ không định tiêu tiền mừng tuổi của các con, nhưng các con còn nhỏ quá, cho nên mẹ sẽ giữ hộ.Nếu muốn mua cái gì thì cứ tới chỗ mẹ lấy tiền, nhưng cần phải nói cho mẹ biết dùng tiền vào việc gì, chỉ cần hợp lý, mẹ sẽ không phản đối.”Quý Dương ngoan ngoãn nộp tiền mừng tuổi lên, khuôn mặt bụ bẫm nghiêm nghị trông rất buồn cười.Cậu bé nói: “Con không cần tiền mừng tuổi, con cho mẹ tiêu hết đó.”Quý Nguyên thì lại mân mê bao lì xì mãi không chịu buông tay, Tống Thời Hạ không thúc giục.Một lúc sau, bé mới hỏi:“Mẹ, con không cần tiền tiền, con chỉ muốn cái bao lì xì này thôi.”DTVTống Thời Hạ bèn nhận lấy tiền: “Được chứ, con cầm chơi đi.”Tống Đông Đông nhìn mà hâm mộ lắm, cháu mình có đến 50 đồng lận, thế mà lại không có ý định giữ tiền riêng, đúng là trẻ con.Nhưng cậu cũng có tới 31 đồng rồi, rất lợi hại.Năm trước cậu chỉ có 12 đồng, trong đó 10 đồng là của anh Thu Sinh mừng tuổi, 1 đồng là của chị cả, mà còn chưa được cầm ấm tay đã bị mẹ thu mất.Tống Thời Hạ không ngờ mình cũng được mừng tuổi.Cô cười khẽ, trêu chọc: “Cho con thật ạ?”Ông Tống cũng tủm tỉm cười, gật đầu: “Cầm đi.”