Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 381: Chương 381

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ mở ngay ra, cha cô bỏ phong bao lì xì cho cô tận 5 tờ tiền lớn.Tống Thu Sinh làm bộ không vui: “Sao em con có mà con không có?”Bà Tống thẳng thừng nói: “Con sắp 30 đến nơi, còn muốn có tiền mừng tuổi? Sang năm dẫn vợ con về đây thì mới có.”Tống Thu Sinh liền cam đoan: “Sang năm nhất định sẽ mang về, đầu xuân dẫn luôn về cho ba mẹ xem.”Bà Tống nghi ngờ:DTV“Tết nhất, đừng có mà thông đồng với em con để nói dối ba mẹ chỉ để ba mẹ vui đấy, có cô nào tốt như thế mà lại để mắt đến con?Thôi, dù không kiếm được vợ thì ba mẹ cũng đành chấp nhận số phận, không trách con.”Tống Thu Sinh ôm n.g.ự.c ra vẻ thương tâm:“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con tệ như thế chứ? Con trai mẹ đâu có kém gì ai đâu? Làm gì đến nỗi không kiếm được bạn gái?”Ông Tống gõ tẩu thuốc vào cạnh bàn, nói:“Con tưởng con có sức hút lắm hay sao? Con có cái gì à? Con trai nhà người ta đến tuổi, bà mối các nơi tới nườm nượp muốn nhẵn ngõ.Nhà ta chắc chỉ được một, hai người tới muốn làm mai cho con, mà cũng toàn giới thiệu mấy quả phụ không kiếm được người khác mới tới lượt con đấy.”Tống Thu Sinh ra vẻ khổ sở: “Gì đến nỗi chứ? Con đây còn là trai tân nhà đàng hoàng mà.”Bà Tống trêu con:“Đến nỗi đấy, một đống tuổi rồi chứ sao, con gái nhà người ta trẻ trung ai muốn gả cho con, gả cho con được cái gì? Người ta không tìm được đứa nào trẻ tuổi chịu thương chịu khó thành thật làm ruộng cho an tâm hay sao?”Tống Thời Hạ cố nén cười.Nếu tính tuổi thì trong đám đàn ông nhà này, trừ ba cô ra, giáo sư Quý nhà cô mới là người nhiều tuổi nhất.Nhưng với người ngoài, Quý Duy Thanh đã là cha của hai đứa nhỏ, cho nên anh cô mới đúng là anh chàng ế chính hiệu.Ở nông thôn, đàn ông 30 tuổi còn chưa kết hôn thì chắc chắn có vấn đề.Hoặc là gia đình có vấn đề, hoặc chính anh chàng đó có gì không ổn.Bất kể là nguyên nhân nào thì cha mẹ cô ở nhà hẳn cũng từng bị người ta nói ra nói vào rất nhiều vì anh cô chưa có vợ.Lần này anh ấy vẻ vang về nhà, coi như dẹp bớt được những lời ra tiếng vào không hay.Một xe đồ tết mang về đó cũng đủ để người trong thôn bàn tới sang năm rồi.Nhưng Tống Thời Hạ thật không ngờ, trọng tâm bàn tán khen ngợi vốn thuộc về anh cô lại bị một câu vô tình của Trần Kiều mà chuyển sang người cô.Đêm nay đón giao thừa, phải thức đêm, mà từ khi tới thế giới này, Tống Thời Hạ lại có thói quen đi ngủ từ 10 giờ.Đến giờ, cô rất buồn ngủ nhưng cảm thấy không khí chờ mong thời khắc giao thừa cùng gia đình cũng rất trọng đại, cho nên cũng vui vẻ thức cùng mọi người.Nhà không có bộ tú lơ khơ, cô bèn mở tivi lên xem.Không ngờ năm này cũng đã có tiết mục Xuân Vãn.Tống Thời Hạ không chú ý thời điểm xuất hiện Xuân Vãn, thì ra từ những năm 80 đã có rồi.Cô mở trúng thời điểm đang chiếu tiết mục kinh điển ‘Đêm khó quên’. 

Tống Thời Hạ mở ngay ra, cha cô bỏ phong bao lì xì cho cô tận 5 tờ tiền lớn.

Tống Thu Sinh làm bộ không vui: “Sao em con có mà con không có?”

Bà Tống thẳng thừng nói: “Con sắp 30 đến nơi, còn muốn có tiền mừng tuổi? Sang năm dẫn vợ con về đây thì mới có.”

Tống Thu Sinh liền cam đoan: “Sang năm nhất định sẽ mang về, đầu xuân dẫn luôn về cho ba mẹ xem.”

Bà Tống nghi ngờ:

DTV

“Tết nhất, đừng có mà thông đồng với em con để nói dối ba mẹ chỉ để ba mẹ vui đấy, có cô nào tốt như thế mà lại để mắt đến con?

Thôi, dù không kiếm được vợ thì ba mẹ cũng đành chấp nhận số phận, không trách con.”

Tống Thu Sinh ôm n.g.ự.c ra vẻ thương tâm:

“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con tệ như thế chứ? Con trai mẹ đâu có kém gì ai đâu? Làm gì đến nỗi không kiếm được bạn gái?”

Ông Tống gõ tẩu thuốc vào cạnh bàn, nói:

“Con tưởng con có sức hút lắm hay sao? Con có cái gì à? Con trai nhà người ta đến tuổi, bà mối các nơi tới nườm nượp muốn nhẵn ngõ.

Nhà ta chắc chỉ được một, hai người tới muốn làm mai cho con, mà cũng toàn giới thiệu mấy quả phụ không kiếm được người khác mới tới lượt con đấy.”

Tống Thu Sinh ra vẻ khổ sở: “Gì đến nỗi chứ? Con đây còn là trai tân nhà đàng hoàng mà.”

Bà Tống trêu con:

“Đến nỗi đấy, một đống tuổi rồi chứ sao, con gái nhà người ta trẻ trung ai muốn gả cho con, gả cho con được cái gì?

 

Người ta không tìm được đứa nào trẻ tuổi chịu thương chịu khó thành thật làm ruộng cho an tâm hay sao?”

Tống Thời Hạ cố nén cười.

Nếu tính tuổi thì trong đám đàn ông nhà này, trừ ba cô ra, giáo sư Quý nhà cô mới là người nhiều tuổi nhất.

Nhưng với người ngoài, Quý Duy Thanh đã là cha của hai đứa nhỏ, cho nên anh cô mới đúng là anh chàng ế chính hiệu.

Ở nông thôn, đàn ông 30 tuổi còn chưa kết hôn thì chắc chắn có vấn đề.

Hoặc là gia đình có vấn đề, hoặc chính anh chàng đó có gì không ổn.

Bất kể là nguyên nhân nào thì cha mẹ cô ở nhà hẳn cũng từng bị người ta nói ra nói vào rất nhiều vì anh cô chưa có vợ.

Lần này anh ấy vẻ vang về nhà, coi như dẹp bớt được những lời ra tiếng vào không hay.

Một xe đồ tết mang về đó cũng đủ để người trong thôn bàn tới sang năm rồi.

Nhưng Tống Thời Hạ thật không ngờ, trọng tâm bàn tán khen ngợi vốn thuộc về anh cô lại bị một câu vô tình của Trần Kiều mà chuyển sang người cô.

Đêm nay đón giao thừa, phải thức đêm, mà từ khi tới thế giới này, Tống Thời Hạ lại có thói quen đi ngủ từ 10 giờ.

Đến giờ, cô rất buồn ngủ nhưng cảm thấy không khí chờ mong thời khắc giao thừa cùng gia đình cũng rất trọng đại, cho nên cũng vui vẻ thức cùng mọi người.

Nhà không có bộ tú lơ khơ, cô bèn mở tivi lên xem.

Không ngờ năm này cũng đã có tiết mục Xuân Vãn.

Tống Thời Hạ không chú ý thời điểm xuất hiện Xuân Vãn, thì ra từ những năm 80 đã có rồi.

Cô mở trúng thời điểm đang chiếu tiết mục kinh điển ‘Đêm khó quên’.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ mở ngay ra, cha cô bỏ phong bao lì xì cho cô tận 5 tờ tiền lớn.Tống Thu Sinh làm bộ không vui: “Sao em con có mà con không có?”Bà Tống thẳng thừng nói: “Con sắp 30 đến nơi, còn muốn có tiền mừng tuổi? Sang năm dẫn vợ con về đây thì mới có.”Tống Thu Sinh liền cam đoan: “Sang năm nhất định sẽ mang về, đầu xuân dẫn luôn về cho ba mẹ xem.”Bà Tống nghi ngờ:DTV“Tết nhất, đừng có mà thông đồng với em con để nói dối ba mẹ chỉ để ba mẹ vui đấy, có cô nào tốt như thế mà lại để mắt đến con?Thôi, dù không kiếm được vợ thì ba mẹ cũng đành chấp nhận số phận, không trách con.”Tống Thu Sinh ôm n.g.ự.c ra vẻ thương tâm:“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con tệ như thế chứ? Con trai mẹ đâu có kém gì ai đâu? Làm gì đến nỗi không kiếm được bạn gái?”Ông Tống gõ tẩu thuốc vào cạnh bàn, nói:“Con tưởng con có sức hút lắm hay sao? Con có cái gì à? Con trai nhà người ta đến tuổi, bà mối các nơi tới nườm nượp muốn nhẵn ngõ.Nhà ta chắc chỉ được một, hai người tới muốn làm mai cho con, mà cũng toàn giới thiệu mấy quả phụ không kiếm được người khác mới tới lượt con đấy.”Tống Thu Sinh ra vẻ khổ sở: “Gì đến nỗi chứ? Con đây còn là trai tân nhà đàng hoàng mà.”Bà Tống trêu con:“Đến nỗi đấy, một đống tuổi rồi chứ sao, con gái nhà người ta trẻ trung ai muốn gả cho con, gả cho con được cái gì? Người ta không tìm được đứa nào trẻ tuổi chịu thương chịu khó thành thật làm ruộng cho an tâm hay sao?”Tống Thời Hạ cố nén cười.Nếu tính tuổi thì trong đám đàn ông nhà này, trừ ba cô ra, giáo sư Quý nhà cô mới là người nhiều tuổi nhất.Nhưng với người ngoài, Quý Duy Thanh đã là cha của hai đứa nhỏ, cho nên anh cô mới đúng là anh chàng ế chính hiệu.Ở nông thôn, đàn ông 30 tuổi còn chưa kết hôn thì chắc chắn có vấn đề.Hoặc là gia đình có vấn đề, hoặc chính anh chàng đó có gì không ổn.Bất kể là nguyên nhân nào thì cha mẹ cô ở nhà hẳn cũng từng bị người ta nói ra nói vào rất nhiều vì anh cô chưa có vợ.Lần này anh ấy vẻ vang về nhà, coi như dẹp bớt được những lời ra tiếng vào không hay.Một xe đồ tết mang về đó cũng đủ để người trong thôn bàn tới sang năm rồi.Nhưng Tống Thời Hạ thật không ngờ, trọng tâm bàn tán khen ngợi vốn thuộc về anh cô lại bị một câu vô tình của Trần Kiều mà chuyển sang người cô.Đêm nay đón giao thừa, phải thức đêm, mà từ khi tới thế giới này, Tống Thời Hạ lại có thói quen đi ngủ từ 10 giờ.Đến giờ, cô rất buồn ngủ nhưng cảm thấy không khí chờ mong thời khắc giao thừa cùng gia đình cũng rất trọng đại, cho nên cũng vui vẻ thức cùng mọi người.Nhà không có bộ tú lơ khơ, cô bèn mở tivi lên xem.Không ngờ năm này cũng đã có tiết mục Xuân Vãn.Tống Thời Hạ không chú ý thời điểm xuất hiện Xuân Vãn, thì ra từ những năm 80 đã có rồi.Cô mở trúng thời điểm đang chiếu tiết mục kinh điển ‘Đêm khó quên’. 

Chương 381: Chương 381