Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 401: Chương 401
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ thấy anh thật lòng muốn giữ tiền lì xì lại sưu tầm thì không trêu chọc anh nữa.Không ngờ giáo sư Quý lại còn một mặt ngây thơ như thế.DTVTống Thu Sinh cảm thấy cậu em rể giáo sư đại học này hơi ngốc.Ba mẹ cho tiền lì xì là để cho anh tiêu, nhưng không hiểu sao anh lại đòi giữ lại sưu tầm, xem ra em rể không thiếu tiền tiêu rồi.Hàn Dung không ngờ con trai và con dâu lại về sớm như thế, nói không vui là giả.Bà không giấu nổi vẻ vui mừng và sung sướng.“Sao các con lại về giờ này, sao không ở quê tới hết tết hãy lên?”Nhìn thấy cháu nội, bà vô cùng vui vẻ, hai đứa nhỏ cũng béo hẳn ra, trên đầu đội mũ đầu hổ bông xù.Tống Thời Hạ nhiệt tình chào hỏi mẹ chồng:“Mẹ à, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mang đồ vào rồi nói chuyện đi, lần này bọn con mang theo nhiều quà về lắm ạ.”Hàn Dung vừa khiêng đồ giúp, vừa cười nói:“Trong nhà cũng không thiếu cái gì, con mang nhiều đồ như thế về làm gì cho mệt.”Tống Thời Hạ giới thiệu sơ qua:“Đây là gia cầm nhà con nuôi, ba mẹ con nuôi kỹ lắm, thịt cũng ngon nữa ạ. Heo này g.i.ế.c để ăn tết, gà vịt đều còn sống, mẹ có thể tiếp tục nuôi thêm.”Vu Phương ở cách vách nghe thấy tiếng xe hơi thì đi ra, đứng dưới tường sân nhà mình nghe lén.Lúc nghe Tống Thời Hạ nói nhà có nuôi gia cầm thì cô ta không khỏi khinh bỉ.Chỉ có đám dân quê mới khoe nhà mình nuôi heo nuôi gà. Nhà Tống Thời Hạ nhất định là vừa dơ vừa bừa bộn, chắc là phân gia cầm khắp nơi, không có chỗ đi luôn mất.Quý Duy Thanh theo Tống Thời Hạ về quê chắc phải khổ sở lắm.Nhưng cô ta lại không ngờ dì Hàn lại không hề để ý chuyện con dâu ở nông thôn, trong lòng lại cảm thấy bất bình hơn.Hàn Dung cười nói:“Vậy thì mẹ với ba con có lộc ăn rồi, thịt heo nhà nuôi nhất định sẽ ngon lắm đây, mau đưa gà vịt mẹ cầm cho, đừng làm dơ giày của con.”Quý Yên Nhiên từ trên lầu chạy xuống.Cô ấy reo lên: “Anh, chị dâu, anh chị về rồi!”Tống Thời Hạ vẫy tay gọi cô ấy: “Đến cầm đồ phụ chị mà, đừng ai hòng thoát kiếp vác đồ nhé.”Xe hơi bị nhét đầy ụ, ông bà Tống chỉ thiếu điều nhét hết đồ có sẵn trong nhà lên xe để con gái được nở mày nở mặt trước mặt nhà chồng.Phải chuyển mấy lượt mới xong, đặt cả đống to trước cửa nhà bếp, Hàn Dung cười tít mắt.“Mẹ con cho nhiều đồ như thế, thành ra quà tết mẹ chuẩn bị lại có vẻ hơi ít.”Tống Thời Hạ cười đáp:“Đây toàn là gia cầm nhà nuôi thôi, rau củ cũng là nhà trồng, không đáng mấy đồng đâu mẹ ạ.”Nhưng Hàn Dung lại không đồng ý:“Tết nhất mua mấy thứ này không rẻ đâu, cải trắng bình thường có mấy xu, đến tết giá toàn tăng gấp đôi.Các con mang cả đống đồ về, giúp nhà ta tiết kiệm được kha khá tiền đi chợ đấy.”Tống Thời Hạ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào ấm áp.Sao mình lại may mắn có được người mẹ chồng như thế chứ!
Tống Thời Hạ thấy anh thật lòng muốn giữ tiền lì xì lại sưu tầm thì không trêu chọc anh nữa.
Không ngờ giáo sư Quý lại còn một mặt ngây thơ như thế.
DTV
Tống Thu Sinh cảm thấy cậu em rể giáo sư đại học này hơi ngốc.
Ba mẹ cho tiền lì xì là để cho anh tiêu, nhưng không hiểu sao anh lại đòi giữ lại sưu tầm, xem ra em rể không thiếu tiền tiêu rồi.
Hàn Dung không ngờ con trai và con dâu lại về sớm như thế, nói không vui là giả.
Bà không giấu nổi vẻ vui mừng và sung sướng.
“Sao các con lại về giờ này, sao không ở quê tới hết tết hãy lên?”
Nhìn thấy cháu nội, bà vô cùng vui vẻ, hai đứa nhỏ cũng béo hẳn ra, trên đầu đội mũ đầu hổ bông xù.
Tống Thời Hạ nhiệt tình chào hỏi mẹ chồng:
“Mẹ à, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mang đồ vào rồi nói chuyện đi, lần này bọn con mang theo nhiều quà về lắm ạ.”
Hàn Dung vừa khiêng đồ giúp, vừa cười nói:
“Trong nhà cũng không thiếu cái gì, con mang nhiều đồ như thế về làm gì cho mệt.”
Tống Thời Hạ giới thiệu sơ qua:
“Đây là gia cầm nhà con nuôi, ba mẹ con nuôi kỹ lắm, thịt cũng ngon nữa ạ. Heo này g.i.ế.c để ăn tết, gà vịt đều còn sống, mẹ có thể tiếp tục nuôi thêm.”
Vu Phương ở cách vách nghe thấy tiếng xe hơi thì đi ra, đứng dưới tường sân nhà mình nghe lén.
Lúc nghe Tống Thời Hạ nói nhà có nuôi gia cầm thì cô ta không khỏi khinh bỉ.
Chỉ có đám dân quê mới khoe nhà mình nuôi heo nuôi gà.
Nhà Tống Thời Hạ nhất định là vừa dơ vừa bừa bộn, chắc là phân gia cầm khắp nơi, không có chỗ đi luôn mất.
Quý Duy Thanh theo Tống Thời Hạ về quê chắc phải khổ sở lắm.
Nhưng cô ta lại không ngờ dì Hàn lại không hề để ý chuyện con dâu ở nông thôn, trong lòng lại cảm thấy bất bình hơn.
Hàn Dung cười nói:
“Vậy thì mẹ với ba con có lộc ăn rồi, thịt heo nhà nuôi nhất định sẽ ngon lắm đây, mau đưa gà vịt mẹ cầm cho, đừng làm dơ giày của con.”
Quý Yên Nhiên từ trên lầu chạy xuống.
Cô ấy reo lên: “Anh, chị dâu, anh chị về rồi!”
Tống Thời Hạ vẫy tay gọi cô ấy: “Đến cầm đồ phụ chị mà, đừng ai hòng thoát kiếp vác đồ nhé.”
Xe hơi bị nhét đầy ụ, ông bà Tống chỉ thiếu điều nhét hết đồ có sẵn trong nhà lên xe để con gái được nở mày nở mặt trước mặt nhà chồng.
Phải chuyển mấy lượt mới xong, đặt cả đống to trước cửa nhà bếp, Hàn Dung cười tít mắt.
“Mẹ con cho nhiều đồ như thế, thành ra quà tết mẹ chuẩn bị lại có vẻ hơi ít.”
Tống Thời Hạ cười đáp:
“Đây toàn là gia cầm nhà nuôi thôi, rau củ cũng là nhà trồng, không đáng mấy đồng đâu mẹ ạ.”
Nhưng Hàn Dung lại không đồng ý:
“Tết nhất mua mấy thứ này không rẻ đâu, cải trắng bình thường có mấy xu, đến tết giá toàn tăng gấp đôi.
Các con mang cả đống đồ về, giúp nhà ta tiết kiệm được kha khá tiền đi chợ đấy.”
Tống Thời Hạ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào ấm áp.
Sao mình lại may mắn có được người mẹ chồng như thế chứ!
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ thấy anh thật lòng muốn giữ tiền lì xì lại sưu tầm thì không trêu chọc anh nữa.Không ngờ giáo sư Quý lại còn một mặt ngây thơ như thế.DTVTống Thu Sinh cảm thấy cậu em rể giáo sư đại học này hơi ngốc.Ba mẹ cho tiền lì xì là để cho anh tiêu, nhưng không hiểu sao anh lại đòi giữ lại sưu tầm, xem ra em rể không thiếu tiền tiêu rồi.Hàn Dung không ngờ con trai và con dâu lại về sớm như thế, nói không vui là giả.Bà không giấu nổi vẻ vui mừng và sung sướng.“Sao các con lại về giờ này, sao không ở quê tới hết tết hãy lên?”Nhìn thấy cháu nội, bà vô cùng vui vẻ, hai đứa nhỏ cũng béo hẳn ra, trên đầu đội mũ đầu hổ bông xù.Tống Thời Hạ nhiệt tình chào hỏi mẹ chồng:“Mẹ à, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mang đồ vào rồi nói chuyện đi, lần này bọn con mang theo nhiều quà về lắm ạ.”Hàn Dung vừa khiêng đồ giúp, vừa cười nói:“Trong nhà cũng không thiếu cái gì, con mang nhiều đồ như thế về làm gì cho mệt.”Tống Thời Hạ giới thiệu sơ qua:“Đây là gia cầm nhà con nuôi, ba mẹ con nuôi kỹ lắm, thịt cũng ngon nữa ạ. Heo này g.i.ế.c để ăn tết, gà vịt đều còn sống, mẹ có thể tiếp tục nuôi thêm.”Vu Phương ở cách vách nghe thấy tiếng xe hơi thì đi ra, đứng dưới tường sân nhà mình nghe lén.Lúc nghe Tống Thời Hạ nói nhà có nuôi gia cầm thì cô ta không khỏi khinh bỉ.Chỉ có đám dân quê mới khoe nhà mình nuôi heo nuôi gà. Nhà Tống Thời Hạ nhất định là vừa dơ vừa bừa bộn, chắc là phân gia cầm khắp nơi, không có chỗ đi luôn mất.Quý Duy Thanh theo Tống Thời Hạ về quê chắc phải khổ sở lắm.Nhưng cô ta lại không ngờ dì Hàn lại không hề để ý chuyện con dâu ở nông thôn, trong lòng lại cảm thấy bất bình hơn.Hàn Dung cười nói:“Vậy thì mẹ với ba con có lộc ăn rồi, thịt heo nhà nuôi nhất định sẽ ngon lắm đây, mau đưa gà vịt mẹ cầm cho, đừng làm dơ giày của con.”Quý Yên Nhiên từ trên lầu chạy xuống.Cô ấy reo lên: “Anh, chị dâu, anh chị về rồi!”Tống Thời Hạ vẫy tay gọi cô ấy: “Đến cầm đồ phụ chị mà, đừng ai hòng thoát kiếp vác đồ nhé.”Xe hơi bị nhét đầy ụ, ông bà Tống chỉ thiếu điều nhét hết đồ có sẵn trong nhà lên xe để con gái được nở mày nở mặt trước mặt nhà chồng.Phải chuyển mấy lượt mới xong, đặt cả đống to trước cửa nhà bếp, Hàn Dung cười tít mắt.“Mẹ con cho nhiều đồ như thế, thành ra quà tết mẹ chuẩn bị lại có vẻ hơi ít.”Tống Thời Hạ cười đáp:“Đây toàn là gia cầm nhà nuôi thôi, rau củ cũng là nhà trồng, không đáng mấy đồng đâu mẹ ạ.”Nhưng Hàn Dung lại không đồng ý:“Tết nhất mua mấy thứ này không rẻ đâu, cải trắng bình thường có mấy xu, đến tết giá toàn tăng gấp đôi.Các con mang cả đống đồ về, giúp nhà ta tiết kiệm được kha khá tiền đi chợ đấy.”Tống Thời Hạ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào ấm áp.Sao mình lại may mắn có được người mẹ chồng như thế chứ!