Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 402: Chương 402
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô kéo tay mẹ chồng:“May mà bọn con về sớm giúp nhà mình tiết kiệm được một mớ tiền, nhà mình đã mời ai đến làm khách chưa ạ?”“Vẫn chưa, con nói xem có đúng dịp hay không, mẹ với ba con định mùng 10 nhà hàng quốc doanh mở cửa thì sẽ đặt thức ăn ở đó cho tiện, không ngờ các con lại về sớm thế này.”Một mình bà không đứng bếp được, cô con dâu khéo tay không có ở nhà, con gái út chỉ biết nấu mỗi mì.DTVCon gái lớn đã lập gia đình rồi, đâu thể lần nào có khách cũng gọi tới nấu nướng giúp bà được, nên bà với chồng quyết định sẽ đặt món ở nhà hàng quốc doanh.Tống Thời Hạ nhìn quanh một lượt: “Ba đi đâu rồi ạ?”“Ba của các con đi ra ngoài đi dạo rồi, ông ấy không chịu ở không, chắc là ra đầu hẻm xem người ta đánh cờ rồi.”Chuyện *****ên Quý Dương và Quý Nguyên làm sau khi về nhà chính là ***** áo.Lúc ở dưới quê hai đứa bé mặc quần áo dày cộp.Hàn Dung quay lại thì kinh ngạc nói: “Hóa ra không phải béo lên à, sao lại mặc nhiều áo thế?”Tống Thời Hạ mỉm cười giải thích: “Nhà con gần núi, nhiệt độ thấp nên cho hai đứa mặc dày một chút.”Nói xong, cô lại xách vali quần áo lên lầu xếp gọn lại.Quần áo mặc về nhà đều phải cho hết vào máy giặt để giặt, tiếc là không thể cho hết vào máy giặt được, có mấy thứ phải giặt tay.Hàn Dung nhân cơ hội hỏi thăm con trai: “Ba mẹ Tiểu Tống thế nào?”Mấy hôm nay ở nhà, ngày nào cũng có khách tới nhà chúc tết, bà thật sự không thể đi thăm sui gia được.Quý Duy Thanh móc tiền lì xì ra: “Đây là quà gặp mặt ba mẹ cô ấy cho con.” Hàn Dung khó hiểu:“Ý mẹ là thái độ của ba mẹ Tiểu Tống ấy, con khoe tiền lì xì với mẹ làm gì?”Phong lì xì này khá dày, xem ra sui gia cũng rất hài lòng với con trai bà.Quý Dương đang ngồi chơi với em trai đột nhiên nói xen vào: “Ông bà ngoại không giận, cậu út còn tặng quà cho bọn cháu nữa.”Hàn Dung trừng con trai một cái, cười tủm tỉm hỏi thăm Quý Dương.Quý Duy Thanh quay về phòng, thấy Tống Thời Hạ đang thay quần áo, thay hết từ trong ra ngoài.Ở dưới quê hong lửa đúng là ấm thật, nhưng áo bông với tóc dính toàn tro bụi.Ở nhà không có cảm giác gì, quay về thành phố một cái thì cái thói ở sạch của cô lập tức tái phát.Tống Thời Hạ thay quần áo sạch ra:“Anh có tắm không? Em phải lau người, thuận tiện gội đầu cái đã, bằng không em chịu không nổi.”Quý Duy Thanh mở tủ quần áo ra lấy đồ.“Nhà tắm chắc là mở cửa rồi, mình cùng đi tắm đi.”Tống Thời Hạ cảm thấy cũng được, hệ thống sưởi ở nhà tắm nhất định xịn hơn ở nhà.Quý Dương và Quý Nguyên vừa nghe nói muốn đi nhà tắm thì vội chạy lên lầu lấy quần áo.Quý Yên Nhiên trộm nhìn chị dâu với vẻ hâm mộ, Tống Thời Hạ cũng đã để ý tới ánh mắt của cô ấy.“Yên Nhiên có đi cùng không em?”Quý Yên Nhiên lập tức nhảy dựng lên, “Em đi ạ! Chị chờ em một chút!”
Cô kéo tay mẹ chồng:
“May mà bọn con về sớm giúp nhà mình tiết kiệm được một mớ tiền, nhà mình đã mời ai đến làm khách chưa ạ?”
“Vẫn chưa, con nói xem có đúng dịp hay không, mẹ với ba con định mùng 10 nhà hàng quốc doanh mở cửa thì sẽ đặt thức ăn ở đó cho tiện, không ngờ các con lại về sớm thế này.”
Một mình bà không đứng bếp được, cô con dâu khéo tay không có ở nhà, con gái út chỉ biết nấu mỗi mì.
DTV
Con gái lớn đã lập gia đình rồi, đâu thể lần nào có khách cũng gọi tới nấu nướng giúp bà được, nên bà với chồng quyết định sẽ đặt món ở nhà hàng quốc doanh.
Tống Thời Hạ nhìn quanh một lượt: “Ba đi đâu rồi ạ?”
“Ba của các con đi ra ngoài đi dạo rồi, ông ấy không chịu ở không, chắc là ra đầu hẻm xem người ta đánh cờ rồi.”
Chuyện *****ên Quý Dương và Quý Nguyên làm sau khi về nhà chính là ***** áo.
Lúc ở dưới quê hai đứa bé mặc quần áo dày cộp.
Hàn Dung quay lại thì kinh ngạc nói: “Hóa ra không phải béo lên à, sao lại mặc nhiều áo thế?”
Tống Thời Hạ mỉm cười giải thích: “Nhà con gần núi, nhiệt độ thấp nên cho hai đứa mặc dày một chút.”
Nói xong, cô lại xách vali quần áo lên lầu xếp gọn lại.
Quần áo mặc về nhà đều phải cho hết vào máy giặt để giặt, tiếc là không thể cho hết vào máy giặt được, có mấy thứ phải giặt tay.
Hàn Dung nhân cơ hội hỏi thăm con trai: “Ba mẹ Tiểu Tống thế nào?”
Mấy hôm nay ở nhà, ngày nào cũng có khách tới nhà chúc tết, bà thật sự không thể đi thăm sui gia được.
Quý Duy Thanh móc tiền lì xì ra: “Đây là quà gặp mặt ba mẹ cô ấy cho con.”
Hàn Dung khó hiểu:
“Ý mẹ là thái độ của ba mẹ Tiểu Tống ấy, con khoe tiền lì xì với mẹ làm gì?”
Phong lì xì này khá dày, xem ra sui gia cũng rất hài lòng với con trai bà.
Quý Dương đang ngồi chơi với em trai đột nhiên nói xen vào: “Ông bà ngoại không giận, cậu út còn tặng quà cho bọn cháu nữa.”
Hàn Dung trừng con trai một cái, cười tủm tỉm hỏi thăm Quý Dương.
Quý Duy Thanh quay về phòng, thấy Tống Thời Hạ đang thay quần áo, thay hết từ trong ra ngoài.
Ở dưới quê hong lửa đúng là ấm thật, nhưng áo bông với tóc dính toàn tro bụi.
Ở nhà không có cảm giác gì, quay về thành phố một cái thì cái thói ở sạch của cô lập tức tái phát.
Tống Thời Hạ thay quần áo sạch ra:
“Anh có tắm không? Em phải lau người, thuận tiện gội đầu cái đã, bằng không em chịu không nổi.”
Quý Duy Thanh mở tủ quần áo ra lấy đồ.
“Nhà tắm chắc là mở cửa rồi, mình cùng đi tắm đi.”
Tống Thời Hạ cảm thấy cũng được, hệ thống sưởi ở nhà tắm nhất định xịn hơn ở nhà.
Quý Dương và Quý Nguyên vừa nghe nói muốn đi nhà tắm thì vội chạy lên lầu lấy quần áo.
Quý Yên Nhiên trộm nhìn chị dâu với vẻ hâm mộ, Tống Thời Hạ cũng đã để ý tới ánh mắt của cô ấy.
“Yên Nhiên có đi cùng không em?”
Quý Yên Nhiên lập tức nhảy dựng lên, “Em đi ạ! Chị chờ em một chút!”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô kéo tay mẹ chồng:“May mà bọn con về sớm giúp nhà mình tiết kiệm được một mớ tiền, nhà mình đã mời ai đến làm khách chưa ạ?”“Vẫn chưa, con nói xem có đúng dịp hay không, mẹ với ba con định mùng 10 nhà hàng quốc doanh mở cửa thì sẽ đặt thức ăn ở đó cho tiện, không ngờ các con lại về sớm thế này.”Một mình bà không đứng bếp được, cô con dâu khéo tay không có ở nhà, con gái út chỉ biết nấu mỗi mì.DTVCon gái lớn đã lập gia đình rồi, đâu thể lần nào có khách cũng gọi tới nấu nướng giúp bà được, nên bà với chồng quyết định sẽ đặt món ở nhà hàng quốc doanh.Tống Thời Hạ nhìn quanh một lượt: “Ba đi đâu rồi ạ?”“Ba của các con đi ra ngoài đi dạo rồi, ông ấy không chịu ở không, chắc là ra đầu hẻm xem người ta đánh cờ rồi.”Chuyện *****ên Quý Dương và Quý Nguyên làm sau khi về nhà chính là ***** áo.Lúc ở dưới quê hai đứa bé mặc quần áo dày cộp.Hàn Dung quay lại thì kinh ngạc nói: “Hóa ra không phải béo lên à, sao lại mặc nhiều áo thế?”Tống Thời Hạ mỉm cười giải thích: “Nhà con gần núi, nhiệt độ thấp nên cho hai đứa mặc dày một chút.”Nói xong, cô lại xách vali quần áo lên lầu xếp gọn lại.Quần áo mặc về nhà đều phải cho hết vào máy giặt để giặt, tiếc là không thể cho hết vào máy giặt được, có mấy thứ phải giặt tay.Hàn Dung nhân cơ hội hỏi thăm con trai: “Ba mẹ Tiểu Tống thế nào?”Mấy hôm nay ở nhà, ngày nào cũng có khách tới nhà chúc tết, bà thật sự không thể đi thăm sui gia được.Quý Duy Thanh móc tiền lì xì ra: “Đây là quà gặp mặt ba mẹ cô ấy cho con.” Hàn Dung khó hiểu:“Ý mẹ là thái độ của ba mẹ Tiểu Tống ấy, con khoe tiền lì xì với mẹ làm gì?”Phong lì xì này khá dày, xem ra sui gia cũng rất hài lòng với con trai bà.Quý Dương đang ngồi chơi với em trai đột nhiên nói xen vào: “Ông bà ngoại không giận, cậu út còn tặng quà cho bọn cháu nữa.”Hàn Dung trừng con trai một cái, cười tủm tỉm hỏi thăm Quý Dương.Quý Duy Thanh quay về phòng, thấy Tống Thời Hạ đang thay quần áo, thay hết từ trong ra ngoài.Ở dưới quê hong lửa đúng là ấm thật, nhưng áo bông với tóc dính toàn tro bụi.Ở nhà không có cảm giác gì, quay về thành phố một cái thì cái thói ở sạch của cô lập tức tái phát.Tống Thời Hạ thay quần áo sạch ra:“Anh có tắm không? Em phải lau người, thuận tiện gội đầu cái đã, bằng không em chịu không nổi.”Quý Duy Thanh mở tủ quần áo ra lấy đồ.“Nhà tắm chắc là mở cửa rồi, mình cùng đi tắm đi.”Tống Thời Hạ cảm thấy cũng được, hệ thống sưởi ở nhà tắm nhất định xịn hơn ở nhà.Quý Dương và Quý Nguyên vừa nghe nói muốn đi nhà tắm thì vội chạy lên lầu lấy quần áo.Quý Yên Nhiên trộm nhìn chị dâu với vẻ hâm mộ, Tống Thời Hạ cũng đã để ý tới ánh mắt của cô ấy.“Yên Nhiên có đi cùng không em?”Quý Yên Nhiên lập tức nhảy dựng lên, “Em đi ạ! Chị chờ em một chút!”