Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 408: Chương 408

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Không biết ai nói một câu, mọi người đều nhìn về phía cầu thang.Tống Thời Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn hết qua đây làm gì chứ?Quý Nhiễm đặt nắm đậu phộng trên tay xuống, đứng dậy nói:“Em mặc chiếc áo này đẹp quá, đúng là đồ trắng rất thích hợp với người vừa cao vừa trắng như em.”Tống Thời Hạ bước nhanh xuống lầu, kéo tay chị cả cười nói:“Nếu không nhờ có chị nhường cho thì em làm sao có đồ mới để mặc chứ.”DTVQuý Nhiễm xua tay: “Gì mà nhường chứ, cái áo này vốn dĩ rất hợp với dáng em mà.”Quý Nhiễm kéo cô qua giới thiệu với khách khứa:“Đây là em dâu của cháu, các cô các dì các chú các bác nhớ mặt em ấy nhé, em ấy là sĩ tử tham gia kỳ thi đại học năm nay đấy.”“Cái gì? Vẫn còn học cấp 3 ư?”Quý Nhiễm vội giải thích:“Không phải, em dâu cháu nghỉ học một thời gian, bây giờ mới đi học lại, lần đầu thi em ấy đã được hơn 600 điểm, thành tích hồi thi cuối kỳ cũng tăng đều đều luôn.”Cô ấy không nói chắc nịch để tránh cho em dâu bị áp lực.Hiệu trưởng Hồ cũng phụ họa:“Điểm của cô ấy đủ để thi đậu vào đại học Yên Kinh luôn, nói không chừng sau này hai vợ chồng lại thành thầy trò đấy.”Nụ cười trên môi Tống Thời Hạ vừa bình tĩnh lại có vẻ thẹn thùng, má ơi, lại có thêm áp lực mới rồi. Trước kia mọi người còn thấy Hàn Dung khoác lác, làm gì có con dâu nào hoàn hảo như thế.Không ngờ người ta còn khiêm tốn chán, Tống Thời Hạ không hề thua kém những cô gái mà trước kia bọn họ làm mai cho Quý Duy Thanh.Nấu ăn ngon, xinh đẹp ngoan ngoãn, khí chất tựa thiên tiên, hai đứa nhỏ cũng xem cô như mẹ ruột.Mặt học lực thì được hiệu trưởng Hồ tự mình khen ngợi, không moi ra được khuyết điểm nào luôn.Nhất là sau khi biết rượu thuốc kia chính là do Tống Thời Hạ ngâm thì thái độ của bọn họ lập tức thay đổi, từ khách sáo xa cách đến nhiệt tình đon đả chỉ sau một câu nói.Tốc độ trở mặt chóng vánh khiến Tống Thời Hạ trở tay không kịp.Vu Phương ở nhà chờ xem trò hay.Người quen và vòng xã giao của nhà họ Quý rất rộng, con nhà quê Tống Thời Hạ kia nhất định sẽ xấu mặt cho mà xem.Chắc là lại nấp dưới bếp không dám đi ra gặp khách đây mà.Tống Thời Hạ cũng không ngờ những vị khách với thân phận cực kỳ cao này lại ôn hòa nói chuyện với mình như thế.Cô thừa biết là nhờ có nhà họ Quý, bởi vì cô là con dâu của nhà họ Quý nên họ mới ân cần với mình như thế.Sau khi hàn huyên vài câu, mấy người kia lại bắt đầu khen trà với rượu thuốc mà cô ngâm.Cô rất muốn biết rốt cuộc ba chồng đã khoe khoang với bao nhiêu người, sao cô lại có cảm giác như ai cũng biết công hiệu của rượu thuốc thế này.Hàn Dung quay về phòng thay đồ, bôi ít dầu bôi tóc xong thì xuống lầu mời khách nhập tiệc.Thấy Tiểu Tống bị vây quanh như thế, bà biết ngay là Tiểu Tống nhất định sẽ rất được chào đón cho mà xem.Tống Thời Hạ không chỉ rất được chào đón, còn nhận được rất nhiều tiền lì xì, nói là lì xì bù cho cô. 

Không biết ai nói một câu, mọi người đều nhìn về phía cầu thang.

Tống Thời Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn hết qua đây làm gì chứ?

Quý Nhiễm đặt nắm đậu phộng trên tay xuống, đứng dậy nói:

“Em mặc chiếc áo này đẹp quá, đúng là đồ trắng rất thích hợp với người vừa cao vừa trắng như em.”

Tống Thời Hạ bước nhanh xuống lầu, kéo tay chị cả cười nói:

“Nếu không nhờ có chị nhường cho thì em làm sao có đồ mới để mặc chứ.”

DTV

Quý Nhiễm xua tay: “Gì mà nhường chứ, cái áo này vốn dĩ rất hợp với dáng em mà.”

Quý Nhiễm kéo cô qua giới thiệu với khách khứa:

“Đây là em dâu của cháu, các cô các dì các chú các bác nhớ mặt em ấy nhé, em ấy là sĩ tử tham gia kỳ thi đại học năm nay đấy.”

“Cái gì? Vẫn còn học cấp 3 ư?”

Quý Nhiễm vội giải thích:

“Không phải, em dâu cháu nghỉ học một thời gian, bây giờ mới đi học lại, lần đầu thi em ấy đã được hơn 600 điểm, thành tích hồi thi cuối kỳ cũng tăng đều đều luôn.”

Cô ấy không nói chắc nịch để tránh cho em dâu bị áp lực.

Hiệu trưởng Hồ cũng phụ họa:

“Điểm của cô ấy đủ để thi đậu vào đại học Yên Kinh luôn, nói không chừng sau này hai vợ chồng lại thành thầy trò đấy.”

Nụ cười trên môi Tống Thời Hạ vừa bình tĩnh lại có vẻ thẹn thùng, má ơi, lại có thêm áp lực mới rồi.

 

Trước kia mọi người còn thấy Hàn Dung khoác lác, làm gì có con dâu nào hoàn hảo như thế.

Không ngờ người ta còn khiêm tốn chán, Tống Thời Hạ không hề thua kém những cô gái mà trước kia bọn họ làm mai cho Quý Duy Thanh.

Nấu ăn ngon, xinh đẹp ngoan ngoãn, khí chất tựa thiên tiên, hai đứa nhỏ cũng xem cô như mẹ ruột.

Mặt học lực thì được hiệu trưởng Hồ tự mình khen ngợi, không moi ra được khuyết điểm nào luôn.

Nhất là sau khi biết rượu thuốc kia chính là do Tống Thời Hạ ngâm thì thái độ của bọn họ lập tức thay đổi, từ khách sáo xa cách đến nhiệt tình đon đả chỉ sau một câu nói.

Tốc độ trở mặt chóng vánh khiến Tống Thời Hạ trở tay không kịp.

Vu Phương ở nhà chờ xem trò hay.

Người quen và vòng xã giao của nhà họ Quý rất rộng, con nhà quê Tống Thời Hạ kia nhất định sẽ xấu mặt cho mà xem.

Chắc là lại nấp dưới bếp không dám đi ra gặp khách đây mà.

Tống Thời Hạ cũng không ngờ những vị khách với thân phận cực kỳ cao này lại ôn hòa nói chuyện với mình như thế.

Cô thừa biết là nhờ có nhà họ Quý, bởi vì cô là con dâu của nhà họ Quý nên họ mới ân cần với mình như thế.

Sau khi hàn huyên vài câu, mấy người kia lại bắt đầu khen trà với rượu thuốc mà cô ngâm.

Cô rất muốn biết rốt cuộc ba chồng đã khoe khoang với bao nhiêu người, sao cô lại có cảm giác như ai cũng biết công hiệu của rượu thuốc thế này.

Hàn Dung quay về phòng thay đồ, bôi ít dầu bôi tóc xong thì xuống lầu mời khách nhập tiệc.

Thấy Tiểu Tống bị vây quanh như thế, bà biết ngay là Tiểu Tống nhất định sẽ rất được chào đón cho mà xem.

Tống Thời Hạ không chỉ rất được chào đón, còn nhận được rất nhiều tiền lì xì, nói là lì xì bù cho cô.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Không biết ai nói một câu, mọi người đều nhìn về phía cầu thang.Tống Thời Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn hết qua đây làm gì chứ?Quý Nhiễm đặt nắm đậu phộng trên tay xuống, đứng dậy nói:“Em mặc chiếc áo này đẹp quá, đúng là đồ trắng rất thích hợp với người vừa cao vừa trắng như em.”Tống Thời Hạ bước nhanh xuống lầu, kéo tay chị cả cười nói:“Nếu không nhờ có chị nhường cho thì em làm sao có đồ mới để mặc chứ.”DTVQuý Nhiễm xua tay: “Gì mà nhường chứ, cái áo này vốn dĩ rất hợp với dáng em mà.”Quý Nhiễm kéo cô qua giới thiệu với khách khứa:“Đây là em dâu của cháu, các cô các dì các chú các bác nhớ mặt em ấy nhé, em ấy là sĩ tử tham gia kỳ thi đại học năm nay đấy.”“Cái gì? Vẫn còn học cấp 3 ư?”Quý Nhiễm vội giải thích:“Không phải, em dâu cháu nghỉ học một thời gian, bây giờ mới đi học lại, lần đầu thi em ấy đã được hơn 600 điểm, thành tích hồi thi cuối kỳ cũng tăng đều đều luôn.”Cô ấy không nói chắc nịch để tránh cho em dâu bị áp lực.Hiệu trưởng Hồ cũng phụ họa:“Điểm của cô ấy đủ để thi đậu vào đại học Yên Kinh luôn, nói không chừng sau này hai vợ chồng lại thành thầy trò đấy.”Nụ cười trên môi Tống Thời Hạ vừa bình tĩnh lại có vẻ thẹn thùng, má ơi, lại có thêm áp lực mới rồi. Trước kia mọi người còn thấy Hàn Dung khoác lác, làm gì có con dâu nào hoàn hảo như thế.Không ngờ người ta còn khiêm tốn chán, Tống Thời Hạ không hề thua kém những cô gái mà trước kia bọn họ làm mai cho Quý Duy Thanh.Nấu ăn ngon, xinh đẹp ngoan ngoãn, khí chất tựa thiên tiên, hai đứa nhỏ cũng xem cô như mẹ ruột.Mặt học lực thì được hiệu trưởng Hồ tự mình khen ngợi, không moi ra được khuyết điểm nào luôn.Nhất là sau khi biết rượu thuốc kia chính là do Tống Thời Hạ ngâm thì thái độ của bọn họ lập tức thay đổi, từ khách sáo xa cách đến nhiệt tình đon đả chỉ sau một câu nói.Tốc độ trở mặt chóng vánh khiến Tống Thời Hạ trở tay không kịp.Vu Phương ở nhà chờ xem trò hay.Người quen và vòng xã giao của nhà họ Quý rất rộng, con nhà quê Tống Thời Hạ kia nhất định sẽ xấu mặt cho mà xem.Chắc là lại nấp dưới bếp không dám đi ra gặp khách đây mà.Tống Thời Hạ cũng không ngờ những vị khách với thân phận cực kỳ cao này lại ôn hòa nói chuyện với mình như thế.Cô thừa biết là nhờ có nhà họ Quý, bởi vì cô là con dâu của nhà họ Quý nên họ mới ân cần với mình như thế.Sau khi hàn huyên vài câu, mấy người kia lại bắt đầu khen trà với rượu thuốc mà cô ngâm.Cô rất muốn biết rốt cuộc ba chồng đã khoe khoang với bao nhiêu người, sao cô lại có cảm giác như ai cũng biết công hiệu của rượu thuốc thế này.Hàn Dung quay về phòng thay đồ, bôi ít dầu bôi tóc xong thì xuống lầu mời khách nhập tiệc.Thấy Tiểu Tống bị vây quanh như thế, bà biết ngay là Tiểu Tống nhất định sẽ rất được chào đón cho mà xem.Tống Thời Hạ không chỉ rất được chào đón, còn nhận được rất nhiều tiền lì xì, nói là lì xì bù cho cô. 

Chương 408: Chương 408