Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 607
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Khu giao dịch là nơi mọi người dùng để trao đổi tài nguyên.Nói chung có hai loại hình thức, dùng đồ mình có để đổi lấy đồ ăn, hoặc là đổi lấy tinh hạch.Nhờ căn cứ coi trọng an ninh trật tự, nơi này không xảy ra những vụ xung đột cướp đoạt như nhiều căn cứ vừa và nhỏ khác. Mỗi ngày đều có đội tuần tra đến kiểm tra định kỳ.Hơn nữa, căn cứ thường xuyên ban bố nhiệm vụ, những người bình thường chăm chỉ cũng có thể tạm sống qua ngày.Vân Xu cảm thán trong lòng, có một nơi an toàn để che chở ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý con người. Tinh thần của mọi người ở đây đều khá tốt, tốt hơn rất nhiều so với việc lang thang bên ngoài.Trên vỉa hè bày đủ loại đồ vật, phần lớn là trang sức tinh xảo.Những thứ vàng bạc châu báu từng được người ta săn đón trước tận thế giờ trở thành thứ rác rưởi vô giá trị nhất. Thậm chí một con d.a.o phay bình thường còn quý hơn chúng.Ít nhất d.a.o phay còn có thể dùng để c.h.é.m zombie.Vân Xu vừa bước vào khu giao dịch, mọi người đồng loạt quay lại nhìn, ánh mắt thờ ơ chợt trở nên nóng rực.“Vân tiểu thư đến rồi!”“Chào buổi chiều Vân tiểu thư!”“Gì? Vân gì? Vân tiểu thư? Vân… Vân tiểu thư!!!” Người đang ngủ gật lập tức tỉnh táo hẳn, nhìn quanh quất, khi thấy một bóng dáng thon thả xinh đẹp, ánh mắt sáng rực lên, kích động đến mức văng tục: "Má ơi! Đúng là nữ thần chữa lành của căn cứ chúng ta!”“Hôm nay đúng là vận may tốt! Cảm ơn người bạn đã cho tôi đến giúp việc!!”Những người đang chọn đồ cũng bỏ xuống những thứ trên tay, nhiệt tình chào đón.“Lần trước may mắn được cùng cô đi làm nhiệm vụ, thật là quá may mắn.”“Vân tiểu thư, hai ngày trước tôi đến bệnh viện được cô chữa trị, về nhà không còn vấn đề gì nữa, vô cùng cảm ơn cô!”Vân Xu còn chưa đi được hai bước đã bị mọi người nhiệt tình vây quanh, tâm trạng muốn đi dạo chợt tan biến hơn phân nửa.Nếu không phải nể Tần Mặc quá mạnh, cô chắc chắn đã bị bao vây rồi.Có Tần Mặc ở đây, đám người này chỉ dám dừng lại cách một mét hơn, thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng, dị năng hệ lôi của Tần Mặc gần như có thể quét ngang chiến trường.Nhìn chung toàn bộ tận thế, không có dị năng giả nào có thực lực sánh ngang với anh. Đã từng có những người cũng là dị năng giả hệ lôi tự cao tự đại, cho rằng thực lực của mình vượt xa Tần Mặc, xứng đáng ở bên cạnh nữ thần chữa lành hơn đối phương.Kết quả sau khi tìm đến tỷ thí, Tần Mặc thậm chí còn chưa nhúc nhích chân đã dạy dỗ kẻ đó thừa sống thiếu chết.Lúc đó thực sự đã làm chấn kinh không ít người.Vân Xu mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của mọi người, mọi người đều có lòng tốt, cô không thể lạnh lùng đáp lại.Mọi người nhiệt tình vây quanh Vân Xu đi giữa khu giao dịch, mỗi người một lời giới thiệu đủ thứ đồ cho cô.Tần Mặc chậm rãi đi theo phía sau.Vân Xu tranh thủ lúc không ai để ý lườm anh một cái, người này chắc chắn đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, lại cố tình không nói.Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Mặc thoáng hiện một nụ cười như có như không.Những người xung quanh, cả nam lẫn nữ, đều lộ vẻ mặt ửng hồng khác thường, không ngừng vây quanh Vân Xu.Nhưng có một người lại trái ngược với mọi người, cúi đầu đứng ở quầy hàng.Người nọ mặc chiếc áo khoác lao động đã bạc màu, thân hình gầy gò, bàn tay che kín vết thương ở miệng nắm chặt vào nhau.Vân Xu liếc mắt nhìn thấy người này, cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.Nhưng nghĩ kỹ lại, từ khi vào bệnh viện, mỗi ngày cô đều phải chữa trị cho không ít người, quen mặt là chuyện rất bình thường, có lẽ là bệnh nhân cô từng chữa trị.Cô không nghĩ nhiều nữa.“Vân tiểu thư, ngày mai cô có đến bệnh viện không?”“Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ đến, ngày kia cũng vậy…”Giọng nói mềm mại êm tai lẫn trong tiếng ồn ào của mọi người, mang theo sự ôn hòa dễ chịu.Tiếng trò chuyện dần đi xa, người cúi đầu chậm rãi ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt sương gió dãi dầu.Nếu Vân Xu nhìn thấy anh, có lẽ sẽ nhớ ra đây chính là người của đội Phòng Mạn Kha lúc trước.Cũng là một trong những người từng bài xích cô.
Khu giao dịch là nơi mọi người dùng để trao đổi tài nguyên.
Nói chung có hai loại hình thức, dùng đồ mình có để đổi lấy đồ ăn, hoặc là đổi lấy tinh hạch.
Nhờ căn cứ coi trọng an ninh trật tự, nơi này không xảy ra những vụ xung đột cướp đoạt như nhiều căn cứ vừa và nhỏ khác. Mỗi ngày đều có đội tuần tra đến kiểm tra định kỳ.
Hơn nữa, căn cứ thường xuyên ban bố nhiệm vụ, những người bình thường chăm chỉ cũng có thể tạm sống qua ngày.
Vân Xu cảm thán trong lòng, có một nơi an toàn để che chở ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý con người. Tinh thần của mọi người ở đây đều khá tốt, tốt hơn rất nhiều so với việc lang thang bên ngoài.
Trên vỉa hè bày đủ loại đồ vật, phần lớn là trang sức tinh xảo.
Những thứ vàng bạc châu báu từng được người ta săn đón trước tận thế giờ trở thành thứ rác rưởi vô giá trị nhất. Thậm chí một con d.a.o phay bình thường còn quý hơn chúng.
Ít nhất d.a.o phay còn có thể dùng để c.h.é.m zombie.
Vân Xu vừa bước vào khu giao dịch, mọi người đồng loạt quay lại nhìn, ánh mắt thờ ơ chợt trở nên nóng rực.
“Vân tiểu thư đến rồi!”
“Chào buổi chiều Vân tiểu thư!”
“Gì? Vân gì? Vân tiểu thư? Vân… Vân tiểu thư!!!” Người đang ngủ gật lập tức tỉnh táo hẳn, nhìn quanh quất, khi thấy một bóng dáng thon thả xinh đẹp, ánh mắt sáng rực lên, kích động đến mức văng tục: "Má ơi! Đúng là nữ thần chữa lành của căn cứ chúng ta!”
“Hôm nay đúng là vận may tốt! Cảm ơn người bạn đã cho tôi đến giúp việc!!”
Những người đang chọn đồ cũng bỏ xuống những thứ trên tay, nhiệt tình chào đón.
“Lần trước may mắn được cùng cô đi làm nhiệm vụ, thật là quá may mắn.”
“Vân tiểu thư, hai ngày trước tôi đến bệnh viện được cô chữa trị, về nhà không còn vấn đề gì nữa, vô cùng cảm ơn cô!”
Vân Xu còn chưa đi được hai bước đã bị mọi người nhiệt tình vây quanh, tâm trạng muốn đi dạo chợt tan biến hơn phân nửa.
Nếu không phải nể Tần Mặc quá mạnh, cô chắc chắn đã bị bao vây rồi.
Có Tần Mặc ở đây, đám người này chỉ dám dừng lại cách một mét hơn, thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng, dị năng hệ lôi của Tần Mặc gần như có thể quét ngang chiến trường.
Nhìn chung toàn bộ tận thế, không có dị năng giả nào có thực lực sánh ngang với anh.
Đã từng có những người cũng là dị năng giả hệ lôi tự cao tự đại, cho rằng thực lực của mình vượt xa Tần Mặc, xứng đáng ở bên cạnh nữ thần chữa lành hơn đối phương.
Kết quả sau khi tìm đến tỷ thí, Tần Mặc thậm chí còn chưa nhúc nhích chân đã dạy dỗ kẻ đó thừa sống thiếu chết.
Lúc đó thực sự đã làm chấn kinh không ít người.
Vân Xu mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của mọi người, mọi người đều có lòng tốt, cô không thể lạnh lùng đáp lại.
Mọi người nhiệt tình vây quanh Vân Xu đi giữa khu giao dịch, mỗi người một lời giới thiệu đủ thứ đồ cho cô.
Tần Mặc chậm rãi đi theo phía sau.
Vân Xu tranh thủ lúc không ai để ý lườm anh một cái, người này chắc chắn đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, lại cố tình không nói.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Mặc thoáng hiện một nụ cười như có như không.
Những người xung quanh, cả nam lẫn nữ, đều lộ vẻ mặt ửng hồng khác thường, không ngừng vây quanh Vân Xu.
Nhưng có một người lại trái ngược với mọi người, cúi đầu đứng ở quầy hàng.
Người nọ mặc chiếc áo khoác lao động đã bạc màu, thân hình gầy gò, bàn tay che kín vết thương ở miệng nắm chặt vào nhau.
Vân Xu liếc mắt nhìn thấy người này, cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại, từ khi vào bệnh viện, mỗi ngày cô đều phải chữa trị cho không ít người, quen mặt là chuyện rất bình thường, có lẽ là bệnh nhân cô từng chữa trị.
Cô không nghĩ nhiều nữa.
“Vân tiểu thư, ngày mai cô có đến bệnh viện không?”
“Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ đến, ngày kia cũng vậy…”
Giọng nói mềm mại êm tai lẫn trong tiếng ồn ào của mọi người, mang theo sự ôn hòa dễ chịu.
Tiếng trò chuyện dần đi xa, người cúi đầu chậm rãi ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt sương gió dãi dầu.
Nếu Vân Xu nhìn thấy anh, có lẽ sẽ nhớ ra đây chính là người của đội Phòng Mạn Kha lúc trước.
Cũng là một trong những người từng bài xích cô.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Khu giao dịch là nơi mọi người dùng để trao đổi tài nguyên.Nói chung có hai loại hình thức, dùng đồ mình có để đổi lấy đồ ăn, hoặc là đổi lấy tinh hạch.Nhờ căn cứ coi trọng an ninh trật tự, nơi này không xảy ra những vụ xung đột cướp đoạt như nhiều căn cứ vừa và nhỏ khác. Mỗi ngày đều có đội tuần tra đến kiểm tra định kỳ.Hơn nữa, căn cứ thường xuyên ban bố nhiệm vụ, những người bình thường chăm chỉ cũng có thể tạm sống qua ngày.Vân Xu cảm thán trong lòng, có một nơi an toàn để che chở ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý con người. Tinh thần của mọi người ở đây đều khá tốt, tốt hơn rất nhiều so với việc lang thang bên ngoài.Trên vỉa hè bày đủ loại đồ vật, phần lớn là trang sức tinh xảo.Những thứ vàng bạc châu báu từng được người ta săn đón trước tận thế giờ trở thành thứ rác rưởi vô giá trị nhất. Thậm chí một con d.a.o phay bình thường còn quý hơn chúng.Ít nhất d.a.o phay còn có thể dùng để c.h.é.m zombie.Vân Xu vừa bước vào khu giao dịch, mọi người đồng loạt quay lại nhìn, ánh mắt thờ ơ chợt trở nên nóng rực.“Vân tiểu thư đến rồi!”“Chào buổi chiều Vân tiểu thư!”“Gì? Vân gì? Vân tiểu thư? Vân… Vân tiểu thư!!!” Người đang ngủ gật lập tức tỉnh táo hẳn, nhìn quanh quất, khi thấy một bóng dáng thon thả xinh đẹp, ánh mắt sáng rực lên, kích động đến mức văng tục: "Má ơi! Đúng là nữ thần chữa lành của căn cứ chúng ta!”“Hôm nay đúng là vận may tốt! Cảm ơn người bạn đã cho tôi đến giúp việc!!”Những người đang chọn đồ cũng bỏ xuống những thứ trên tay, nhiệt tình chào đón.“Lần trước may mắn được cùng cô đi làm nhiệm vụ, thật là quá may mắn.”“Vân tiểu thư, hai ngày trước tôi đến bệnh viện được cô chữa trị, về nhà không còn vấn đề gì nữa, vô cùng cảm ơn cô!”Vân Xu còn chưa đi được hai bước đã bị mọi người nhiệt tình vây quanh, tâm trạng muốn đi dạo chợt tan biến hơn phân nửa.Nếu không phải nể Tần Mặc quá mạnh, cô chắc chắn đã bị bao vây rồi.Có Tần Mặc ở đây, đám người này chỉ dám dừng lại cách một mét hơn, thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng, dị năng hệ lôi của Tần Mặc gần như có thể quét ngang chiến trường.Nhìn chung toàn bộ tận thế, không có dị năng giả nào có thực lực sánh ngang với anh. Đã từng có những người cũng là dị năng giả hệ lôi tự cao tự đại, cho rằng thực lực của mình vượt xa Tần Mặc, xứng đáng ở bên cạnh nữ thần chữa lành hơn đối phương.Kết quả sau khi tìm đến tỷ thí, Tần Mặc thậm chí còn chưa nhúc nhích chân đã dạy dỗ kẻ đó thừa sống thiếu chết.Lúc đó thực sự đã làm chấn kinh không ít người.Vân Xu mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của mọi người, mọi người đều có lòng tốt, cô không thể lạnh lùng đáp lại.Mọi người nhiệt tình vây quanh Vân Xu đi giữa khu giao dịch, mỗi người một lời giới thiệu đủ thứ đồ cho cô.Tần Mặc chậm rãi đi theo phía sau.Vân Xu tranh thủ lúc không ai để ý lườm anh một cái, người này chắc chắn đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, lại cố tình không nói.Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Mặc thoáng hiện một nụ cười như có như không.Những người xung quanh, cả nam lẫn nữ, đều lộ vẻ mặt ửng hồng khác thường, không ngừng vây quanh Vân Xu.Nhưng có một người lại trái ngược với mọi người, cúi đầu đứng ở quầy hàng.Người nọ mặc chiếc áo khoác lao động đã bạc màu, thân hình gầy gò, bàn tay che kín vết thương ở miệng nắm chặt vào nhau.Vân Xu liếc mắt nhìn thấy người này, cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.Nhưng nghĩ kỹ lại, từ khi vào bệnh viện, mỗi ngày cô đều phải chữa trị cho không ít người, quen mặt là chuyện rất bình thường, có lẽ là bệnh nhân cô từng chữa trị.Cô không nghĩ nhiều nữa.“Vân tiểu thư, ngày mai cô có đến bệnh viện không?”“Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ đến, ngày kia cũng vậy…”Giọng nói mềm mại êm tai lẫn trong tiếng ồn ào của mọi người, mang theo sự ôn hòa dễ chịu.Tiếng trò chuyện dần đi xa, người cúi đầu chậm rãi ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt sương gió dãi dầu.Nếu Vân Xu nhìn thấy anh, có lẽ sẽ nhớ ra đây chính là người của đội Phòng Mạn Kha lúc trước.Cũng là một trong những người từng bài xích cô.