Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 614
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhưng Vân Xu lần *****ên sử dụng loại vũ khí này, không quen cấu trúc, tấn công vài cái, đối phương vẫn đứng im tại chỗ.“Nó giống như một khúc gỗ vậy.” Vân Xu kỳ lạ nói.Vừa dứt lời, con tang thi phối hợp phát ra tiếng gầm khàn khàn, như để chứng minh mình không phải khúc gỗ.Vân Xu suy nghĩ một lát, sau đó như nghĩ thông suốt điều gì, kinh ngạc cảm thán vận may của hai người. Đúng lúc Vân Xu đang suy nghĩ làm thế nào để giáng cho con tang thi một đòn chí mạng, một đôi tay thon dài hữu lực cùng cô nắm lấy chiếc xà beng, một lực đạo mới được thêm vào chiếc xà beng.Đầu chiếc xà beng hơi cong nhẹ nhàng mà, nặng nề mà cắm sâu vào não con tang thi.Cô chọc nửa ngày cũng không thể xuyên thủng hộp sọ của con tang thi, bây giờ lại dễ như đậu hũ.Cơ thể vặn vẹo ầm ầm ngã sang một bên.Vân Xu kinh hãi quay đầu lại.Tô Hòa rút tay về, vẻ mặt trước sau như một: "Trước đây từng học một vài khóa vật lộn.”Vân Xu hiểu rõ gật đầu, như vậy thì có thể giải thích được.“Chúng ta may mắn thật đó.” Vân Xu cảm khái nói: "Đây có lẽ là một con tang thi phát triển không tốt, cho nên mới dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.”Bất kể là tốc độ hay phản ứng, con tang thi này đều kém xa những con cô từng gặp trước đây, ngay cả những con tang thi sơ khai khi tận thế vừa buông xuống cũng không bằng.Đòn cuối cùng có sự giúp đỡ của Tô Hòa, nhưng trước đó đều là cô gây sát thương, Vân Xu nghiêm túc nghĩ, như vậy tính ra thì cũng coi như cô g.i.ế.c được nó.Tô Hòa im lặng một cách quỷ dị.Phát triển không tốt?Nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của cô, cuối cùng anh vẫn cười thở dài.Thôi, có thể khiến cô vui vẻ một chút cũng tốt.Hai người tiếp tục sắp xếp tài liệu, đột nhiên phía trên truyền đến tiếng động. Lòng Vân Xu căng thẳng, chẳng lẽ vận may tốt đã dùng hết rồi, lại gặp phải một tên lợi hại sao?Cô nhìn chằm chằm vào lỗ thông gió đang rung động, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, Tô Hòa liếc nhìn, ánh mắt không rõ.Miệng ống thông gió bị mở ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy xuống, ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh khác cũng rơi xuống mặt đất.Mắt Vân Xu sáng lên, kinh hỉ nói: “Tần Mặc! Nghiên Nghiên!”Hai người *****ên đánh giá cô, xác nhận không bị thương sau, vẻ mặt căng thẳng rõ ràng dịu đi.May mắn là trước khi vào viện nghiên cứu khoa học, mỗi người đều được trang bị thiết bị định vị, bọn họ mới có thể nhanh chóng tìm thấy cô.Trần Nghiên nhanh chóng tiến lên, một tay ôm người vào lòng, trong giọng nói là sự may mắn sâu sắc, còn mang theo một chút nghẹn ngào: "May mắn là cậu không sao, may mắn là cậu không sao, may mắn là……”Vân Xu bị ôm đến mức khó thở, nhưng cô không giãy giụa, mà vỗ nhẹ vào lưng Trần Nghiên, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi ở đây mà.”Nghiên Nghiên chắc chắn rất khó chịu.Một bên Tần Mặc nhìn về phía Tô Hòa, trong đôi mắt đen láy phảng phất băng vỡ, lạnh đến thấu xương: "Tô giáo sư phản ứng vừa rồi rất nhanh.”Cùng với một câu nói vô cùng đơn giản, một áp lực đáng sợ đè nặng lên Tô Hòa.Tô Hòa đứng im không nhúc nhích, ý cười trong mắt tan đi: "Tôi vẫn luôn chú ý Xu Xu, tự nhiên phản ứng nhanh, Tần đội trưởng mới là người cần để tâm hơn.”Không khí giữa hai người cực kỳ lạnh lẽo.“Xu Xu em không sao chứ! Anh vừa nãy suýt chút nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp!” Diệp Kiều từ cửa xông vào, anh cùng đội trưởng chia quân làm hai đường, trên đường vì giải quyết tang thi mà đến muộn một bước, chưa thấy người trước nên trong lòng vẫn luôn lo lắng.Giờ thấy người hoàn hảo không tổn hao gì, anh thở phào nhẹ nhõm.Vân Xu áy náy nói: “Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng.”Diệp Kiều tặc lưỡi một tiếng: “Em không cần xin lỗi, muốn trách thì trách những con tang thi không có mắt kia.”Anh không lộ vẻ gì nhìn Tô Hòa, ánh mắt đảo qua những tài liệu, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.Diệp Kiều lại nhìn nhìn lão đại, vẫn không thu hoạch được gì.Trần Nghiên cuối cùng cũng buông Vân Xu ra: "Tiếp theo, cậu nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi.”Vân Xu nói: “Vâng!”
Nhưng Vân Xu lần *****ên sử dụng loại vũ khí này, không quen cấu trúc, tấn công vài cái, đối phương vẫn đứng im tại chỗ.
“Nó giống như một khúc gỗ vậy.” Vân Xu kỳ lạ nói.
Vừa dứt lời, con tang thi phối hợp phát ra tiếng gầm khàn khàn, như để chứng minh mình không phải khúc gỗ.
Vân Xu suy nghĩ một lát, sau đó như nghĩ thông suốt điều gì, kinh ngạc cảm thán vận may của hai người.
Đúng lúc Vân Xu đang suy nghĩ làm thế nào để giáng cho con tang thi một đòn chí mạng, một đôi tay thon dài hữu lực cùng cô nắm lấy chiếc xà beng, một lực đạo mới được thêm vào chiếc xà beng.
Đầu chiếc xà beng hơi cong nhẹ nhàng mà, nặng nề mà cắm sâu vào não con tang thi.
Cô chọc nửa ngày cũng không thể xuyên thủng hộp sọ của con tang thi, bây giờ lại dễ như đậu hũ.
Cơ thể vặn vẹo ầm ầm ngã sang một bên.
Vân Xu kinh hãi quay đầu lại.
Tô Hòa rút tay về, vẻ mặt trước sau như một: "Trước đây từng học một vài khóa vật lộn.”
Vân Xu hiểu rõ gật đầu, như vậy thì có thể giải thích được.
“Chúng ta may mắn thật đó.” Vân Xu cảm khái nói: "Đây có lẽ là một con tang thi phát triển không tốt, cho nên mới dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.”
Bất kể là tốc độ hay phản ứng, con tang thi này đều kém xa những con cô từng gặp trước đây, ngay cả những con tang thi sơ khai khi tận thế vừa buông xuống cũng không bằng.
Đòn cuối cùng có sự giúp đỡ của Tô Hòa, nhưng trước đó đều là cô gây sát thương, Vân Xu nghiêm túc nghĩ, như vậy tính ra thì cũng coi như cô g.i.ế.c được nó.
Tô Hòa im lặng một cách quỷ dị.
Phát triển không tốt?
Nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của cô, cuối cùng anh vẫn cười thở dài.
Thôi, có thể khiến cô vui vẻ một chút cũng tốt.
Hai người tiếp tục sắp xếp tài liệu, đột nhiên phía trên truyền đến tiếng động.
Lòng Vân Xu căng thẳng, chẳng lẽ vận may tốt đã dùng hết rồi, lại gặp phải một tên lợi hại sao?
Cô nhìn chằm chằm vào lỗ thông gió đang rung động, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, Tô Hòa liếc nhìn, ánh mắt không rõ.
Miệng ống thông gió bị mở ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy xuống, ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh khác cũng rơi xuống mặt đất.
Mắt Vân Xu sáng lên, kinh hỉ nói: “Tần Mặc! Nghiên Nghiên!”
Hai người *****ên đánh giá cô, xác nhận không bị thương sau, vẻ mặt căng thẳng rõ ràng dịu đi.
May mắn là trước khi vào viện nghiên cứu khoa học, mỗi người đều được trang bị thiết bị định vị, bọn họ mới có thể nhanh chóng tìm thấy cô.
Trần Nghiên nhanh chóng tiến lên, một tay ôm người vào lòng, trong giọng nói là sự may mắn sâu sắc, còn mang theo một chút nghẹn ngào: "May mắn là cậu không sao, may mắn là cậu không sao, may mắn là……”
Vân Xu bị ôm đến mức khó thở, nhưng cô không giãy giụa, mà vỗ nhẹ vào lưng Trần Nghiên, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi ở đây mà.”
Nghiên Nghiên chắc chắn rất khó chịu.
Một bên Tần Mặc nhìn về phía Tô Hòa, trong đôi mắt đen láy phảng phất băng vỡ, lạnh đến thấu xương: "Tô giáo sư phản ứng vừa rồi rất nhanh.”
Cùng với một câu nói vô cùng đơn giản, một áp lực đáng sợ đè nặng lên Tô Hòa.
Tô Hòa đứng im không nhúc nhích, ý cười trong mắt tan đi: "Tôi vẫn luôn chú ý Xu Xu, tự nhiên phản ứng nhanh, Tần đội trưởng mới là người cần để tâm hơn.”
Không khí giữa hai người cực kỳ lạnh lẽo.
“Xu Xu em không sao chứ! Anh vừa nãy suýt chút nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp!” Diệp Kiều từ cửa xông vào, anh cùng đội trưởng chia quân làm hai đường, trên đường vì giải quyết tang thi mà đến muộn một bước, chưa thấy người trước nên trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Giờ thấy người hoàn hảo không tổn hao gì, anh thở phào nhẹ nhõm.
Vân Xu áy náy nói: “Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng.”
Diệp Kiều tặc lưỡi một tiếng: “Em không cần xin lỗi, muốn trách thì trách những con tang thi không có mắt kia.”
Anh không lộ vẻ gì nhìn Tô Hòa, ánh mắt đảo qua những tài liệu, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Kiều lại nhìn nhìn lão đại, vẫn không thu hoạch được gì.
Trần Nghiên cuối cùng cũng buông Vân Xu ra: "Tiếp theo, cậu nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi.”
Vân Xu nói: “Vâng!”
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhưng Vân Xu lần *****ên sử dụng loại vũ khí này, không quen cấu trúc, tấn công vài cái, đối phương vẫn đứng im tại chỗ.“Nó giống như một khúc gỗ vậy.” Vân Xu kỳ lạ nói.Vừa dứt lời, con tang thi phối hợp phát ra tiếng gầm khàn khàn, như để chứng minh mình không phải khúc gỗ.Vân Xu suy nghĩ một lát, sau đó như nghĩ thông suốt điều gì, kinh ngạc cảm thán vận may của hai người. Đúng lúc Vân Xu đang suy nghĩ làm thế nào để giáng cho con tang thi một đòn chí mạng, một đôi tay thon dài hữu lực cùng cô nắm lấy chiếc xà beng, một lực đạo mới được thêm vào chiếc xà beng.Đầu chiếc xà beng hơi cong nhẹ nhàng mà, nặng nề mà cắm sâu vào não con tang thi.Cô chọc nửa ngày cũng không thể xuyên thủng hộp sọ của con tang thi, bây giờ lại dễ như đậu hũ.Cơ thể vặn vẹo ầm ầm ngã sang một bên.Vân Xu kinh hãi quay đầu lại.Tô Hòa rút tay về, vẻ mặt trước sau như một: "Trước đây từng học một vài khóa vật lộn.”Vân Xu hiểu rõ gật đầu, như vậy thì có thể giải thích được.“Chúng ta may mắn thật đó.” Vân Xu cảm khái nói: "Đây có lẽ là một con tang thi phát triển không tốt, cho nên mới dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.”Bất kể là tốc độ hay phản ứng, con tang thi này đều kém xa những con cô từng gặp trước đây, ngay cả những con tang thi sơ khai khi tận thế vừa buông xuống cũng không bằng.Đòn cuối cùng có sự giúp đỡ của Tô Hòa, nhưng trước đó đều là cô gây sát thương, Vân Xu nghiêm túc nghĩ, như vậy tính ra thì cũng coi như cô g.i.ế.c được nó.Tô Hòa im lặng một cách quỷ dị.Phát triển không tốt?Nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của cô, cuối cùng anh vẫn cười thở dài.Thôi, có thể khiến cô vui vẻ một chút cũng tốt.Hai người tiếp tục sắp xếp tài liệu, đột nhiên phía trên truyền đến tiếng động. Lòng Vân Xu căng thẳng, chẳng lẽ vận may tốt đã dùng hết rồi, lại gặp phải một tên lợi hại sao?Cô nhìn chằm chằm vào lỗ thông gió đang rung động, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, Tô Hòa liếc nhìn, ánh mắt không rõ.Miệng ống thông gió bị mở ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy xuống, ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh khác cũng rơi xuống mặt đất.Mắt Vân Xu sáng lên, kinh hỉ nói: “Tần Mặc! Nghiên Nghiên!”Hai người *****ên đánh giá cô, xác nhận không bị thương sau, vẻ mặt căng thẳng rõ ràng dịu đi.May mắn là trước khi vào viện nghiên cứu khoa học, mỗi người đều được trang bị thiết bị định vị, bọn họ mới có thể nhanh chóng tìm thấy cô.Trần Nghiên nhanh chóng tiến lên, một tay ôm người vào lòng, trong giọng nói là sự may mắn sâu sắc, còn mang theo một chút nghẹn ngào: "May mắn là cậu không sao, may mắn là cậu không sao, may mắn là……”Vân Xu bị ôm đến mức khó thở, nhưng cô không giãy giụa, mà vỗ nhẹ vào lưng Trần Nghiên, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi ở đây mà.”Nghiên Nghiên chắc chắn rất khó chịu.Một bên Tần Mặc nhìn về phía Tô Hòa, trong đôi mắt đen láy phảng phất băng vỡ, lạnh đến thấu xương: "Tô giáo sư phản ứng vừa rồi rất nhanh.”Cùng với một câu nói vô cùng đơn giản, một áp lực đáng sợ đè nặng lên Tô Hòa.Tô Hòa đứng im không nhúc nhích, ý cười trong mắt tan đi: "Tôi vẫn luôn chú ý Xu Xu, tự nhiên phản ứng nhanh, Tần đội trưởng mới là người cần để tâm hơn.”Không khí giữa hai người cực kỳ lạnh lẽo.“Xu Xu em không sao chứ! Anh vừa nãy suýt chút nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp!” Diệp Kiều từ cửa xông vào, anh cùng đội trưởng chia quân làm hai đường, trên đường vì giải quyết tang thi mà đến muộn một bước, chưa thấy người trước nên trong lòng vẫn luôn lo lắng.Giờ thấy người hoàn hảo không tổn hao gì, anh thở phào nhẹ nhõm.Vân Xu áy náy nói: “Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng.”Diệp Kiều tặc lưỡi một tiếng: “Em không cần xin lỗi, muốn trách thì trách những con tang thi không có mắt kia.”Anh không lộ vẻ gì nhìn Tô Hòa, ánh mắt đảo qua những tài liệu, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.Diệp Kiều lại nhìn nhìn lão đại, vẫn không thu hoạch được gì.Trần Nghiên cuối cùng cũng buông Vân Xu ra: "Tiếp theo, cậu nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi.”Vân Xu nói: “Vâng!”