Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 633
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Theo sự điều chỉnh của cô, mỗi lần b.ắ.n đều gần mục tiêu hơn lần trước.Vân Xu hoàn toàn tập trung vào trò chơi nhỏ này.Cảnh Niên dựa vào cột gỗ tròn bên cạnh, cười nhìn cô.Khuôn mặt tinh xảo của cô rạng rỡ dưới ánh mặt trời ấm áp, thật đẹp.Cũng không biết vì sao một đại mỹ nhân rõ ràng là người chơi lâu năm lại xuất hiện ở Tân Thủ Thôn.Nhớ đến nỗi buồn thoáng hiện trong đáy mắt cô, có lẽ là vì những ký ức không vui.Vân Xu rất nhanh đã nắm vững cách dùng ná, lần cuối cùng b.ắ.n trúng mục tiêu một cách chắc chắn, lực đá làm rơi vật xuống, rơi vào bãi cỏ.Cô mang theo tâm trạng chờ mong đi tới, cảm giác này giống như mở quà, ẩn chứa niềm vui không biết trước.Một con búp bê vải nằm trên bãi cỏ, mặc chiếc áo ngắn màu đỏ tươi, trên đỉnh đầu buộc hai búi tóc nhỏ xíu, tay chân ngắn ngủn mập mạp, trông rất ngốc nghếch đáng yêu.Vân Xu cầm con búp bê lên nắn bóp, cảm giác mềm mại khiến cô lộ ra nụ cười vui vẻ.Một món quà rất đáng yêu.Khóe miệng Cảnh Niên hơi cong lên.Vân Xu bỏ búp bê vào ba lô, tiếp tục đi theo sau anh.Hai người đi đến cánh đồng lúa mạch không xa trong Thôn. Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, gió nhẹ thổi qua, cánh đồng lúa mạch rộng lớn như những con sóng vàng cuộn trào, những người nông dân đội nón lá, vung vẩy chiếc cuốc cần cù làm việc.Họ tiện tay giúp đỡ nhau gặt lúa mạch.Vân Xu vác chiếc giỏ tre đầy lúa mì, bước đi chậm rãi.Cảnh Niên nhìn bộ quần áo lụa là của cô, sờ cằm, cảm thán nói: “Cảm giác như là tiểu thư nhà giàu đến nông thôn trải nghiệm cuộc sống vậy.”Vân Xu liếc nhìn anh: "Đây là quần áo bà Vương tặng, sản phẩm của Đào Nguyên Thôn, không lừa dối người già trẻ em.” Cảnh Niên cười một tiếng: “Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa game và thực tế nhỉ.”Để ý đến trải nghiệm của người chơi, nên không thể làm cho mọi thứ hoàn toàn giống cuộc sống thực.Đưa xong lúa mì, họ lại đến ruộng thuốc của đại phu trong thôn. Các loại thảo dược được trồng thẳng hàng trên đất, trong không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.Cảnh Niên vẫy tay với Vân Xu, ý bảo cô đến gần một chút.Vân Xu đi theo ngồi xổm xuống, tà áo màu khói xám rũ xuống đất.“Ruộng thuốc nhà Trần đại phu, thảo dược bên trong có thể dùng để chế thuốc. Đôi khi những dược sư đã rời khỏi thôn vẫn sẽ quay lại hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy thảo dược.” Cảnh Niên nói: "Coi như là một cách kiếm tiền gấp nhiều lần so với bình thường.”《Giang Hồ》 ngoài những môn phái võ học chính, người chơi còn có thể phát triển nghề phụ, ví dụ như đầu bếp, dược sư, thợ rèn, người pha chế hương, vũ công, v.v.Vân Xu vốn là một dược sư, còn là cấp tông sư, nhưng nguyên liệu luyện dược luôn do bang hội cung cấp, cô không quá quan tâm đến nguồn gốc của nguyên liệu.Bây giờ cô mới biết Tân Thủ Thôn cũng cung cấp dược liệu.Xem ra trước đây cô đã bỏ lỡ rất nhiều.Lúc này, cánh cửa gỗ nhỏ của căn nhà gỗ bên cạnh mở ra, một cậu bé búi tóc hai bên cầm một giỏ thuốc nhỏ đi ra, thấy người bên cạnh ruộng thuốc thì lập tức kêu lên: “A, là anh chàng ngốc không phân biệt được thảo dược kia, anh lại tới nữa à!”Cảnh Niên tặc lưỡi: “Cậu nhóc, lúc nãy cậu miêu tả có hơi quá không?” Cậu bé ưỡn n.g.ự.c nhỏ, hừ một tiếng nói: “Một chút cũng không quá, anh chính là đồ ngốc, rõ ràng đã hứa với em sẽ tách hai loại dược liệu ra, kết quả lại trộn lẫn hết cả, em còn bị ông mắng.”NPC sẽ tiếp đón vô số người chơi, nhưng luôn có những người chơi làm ra những chuyện kỳ lạ, hoặc gây ra chuyện cười, sau đó được lưu lại trong chương trình. Đợi lần sau nhìn thấy người chơi, NPC sẽ nhắc lại chuyện cũ, hoặc kể cho những người chơi khác nghe.Rõ ràng, hành động vĩ đại của Cảnh Niên đã được ghi nhớ.Cảnh Niên vô tội nói: “Không thể trách anh được, hai loại thảo dược đó giống nhau quá.”Cậu bé khinh thường nói: “Vậy mà anh còn thề son sắt nữa chứ.”“Hai loại nào?” Vân Xu hỏi.“Để tôi nghĩ xem, là… mật m.ô.n.g hoa và nguyên hoa.” Cảnh Niên nói.Vân Xu hồi tưởng lại, mật m.ô.n.g hoa và nguyên hoa sau khi phơi khô quả thực rất giống nhau, nhưng yêu cầu phân biệt ở mức độ này còn rất cao, chắc chắn là nhiệm vụ ẩn liên quan đến dược sư.
Theo sự điều chỉnh của cô, mỗi lần b.ắ.n đều gần mục tiêu hơn lần trước.
Vân Xu hoàn toàn tập trung vào trò chơi nhỏ này.
Cảnh Niên dựa vào cột gỗ tròn bên cạnh, cười nhìn cô.
Khuôn mặt tinh xảo của cô rạng rỡ dưới ánh mặt trời ấm áp, thật đẹp.
Cũng không biết vì sao một đại mỹ nhân rõ ràng là người chơi lâu năm lại xuất hiện ở Tân Thủ Thôn.
Nhớ đến nỗi buồn thoáng hiện trong đáy mắt cô, có lẽ là vì những ký ức không vui.
Vân Xu rất nhanh đã nắm vững cách dùng ná, lần cuối cùng b.ắ.n trúng mục tiêu một cách chắc chắn, lực đá làm rơi vật xuống, rơi vào bãi cỏ.
Cô mang theo tâm trạng chờ mong đi tới, cảm giác này giống như mở quà, ẩn chứa niềm vui không biết trước.
Một con búp bê vải nằm trên bãi cỏ, mặc chiếc áo ngắn màu đỏ tươi, trên đỉnh đầu buộc hai búi tóc nhỏ xíu, tay chân ngắn ngủn mập mạp, trông rất ngốc nghếch đáng yêu.
Vân Xu cầm con búp bê lên nắn bóp, cảm giác mềm mại khiến cô lộ ra nụ cười vui vẻ.
Một món quà rất đáng yêu.
Khóe miệng Cảnh Niên hơi cong lên.
Vân Xu bỏ búp bê vào ba lô, tiếp tục đi theo sau anh.
Hai người đi đến cánh đồng lúa mạch không xa trong Thôn. Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, gió nhẹ thổi qua, cánh đồng lúa mạch rộng lớn như những con sóng vàng cuộn trào, những người nông dân đội nón lá, vung vẩy chiếc cuốc cần cù làm việc.
Họ tiện tay giúp đỡ nhau gặt lúa mạch.
Vân Xu vác chiếc giỏ tre đầy lúa mì, bước đi chậm rãi.
Cảnh Niên nhìn bộ quần áo lụa là của cô, sờ cằm, cảm thán nói: “Cảm giác như là tiểu thư nhà giàu đến nông thôn trải nghiệm cuộc sống vậy.”
Vân Xu liếc nhìn anh: "Đây là quần áo bà Vương tặng, sản phẩm của Đào Nguyên Thôn, không lừa dối người già trẻ em.”
Cảnh Niên cười một tiếng: “Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa game và thực tế nhỉ.”
Để ý đến trải nghiệm của người chơi, nên không thể làm cho mọi thứ hoàn toàn giống cuộc sống thực.
Đưa xong lúa mì, họ lại đến ruộng thuốc của đại phu trong thôn. Các loại thảo dược được trồng thẳng hàng trên đất, trong không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.
Cảnh Niên vẫy tay với Vân Xu, ý bảo cô đến gần một chút.
Vân Xu đi theo ngồi xổm xuống, tà áo màu khói xám rũ xuống đất.
“Ruộng thuốc nhà Trần đại phu, thảo dược bên trong có thể dùng để chế thuốc. Đôi khi những dược sư đã rời khỏi thôn vẫn sẽ quay lại hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy thảo dược.” Cảnh Niên nói: "Coi như là một cách kiếm tiền gấp nhiều lần so với bình thường.”
《Giang Hồ》 ngoài những môn phái võ học chính, người chơi còn có thể phát triển nghề phụ, ví dụ như đầu bếp, dược sư, thợ rèn, người pha chế hương, vũ công, v.v.
Vân Xu vốn là một dược sư, còn là cấp tông sư, nhưng nguyên liệu luyện dược luôn do bang hội cung cấp, cô không quá quan tâm đến nguồn gốc của nguyên liệu.
Bây giờ cô mới biết Tân Thủ Thôn cũng cung cấp dược liệu.
Xem ra trước đây cô đã bỏ lỡ rất nhiều.
Lúc này, cánh cửa gỗ nhỏ của căn nhà gỗ bên cạnh mở ra, một cậu bé búi tóc hai bên cầm một giỏ thuốc nhỏ đi ra, thấy người bên cạnh ruộng thuốc thì lập tức kêu lên: “A, là anh chàng ngốc không phân biệt được thảo dược kia, anh lại tới nữa à!”
Cảnh Niên tặc lưỡi: “Cậu nhóc, lúc nãy cậu miêu tả có hơi quá không?”
Cậu bé ưỡn n.g.ự.c nhỏ, hừ một tiếng nói: “Một chút cũng không quá, anh chính là đồ ngốc, rõ ràng đã hứa với em sẽ tách hai loại dược liệu ra, kết quả lại trộn lẫn hết cả, em còn bị ông mắng.”
NPC sẽ tiếp đón vô số người chơi, nhưng luôn có những người chơi làm ra những chuyện kỳ lạ, hoặc gây ra chuyện cười, sau đó được lưu lại trong chương trình. Đợi lần sau nhìn thấy người chơi, NPC sẽ nhắc lại chuyện cũ, hoặc kể cho những người chơi khác nghe.
Rõ ràng, hành động vĩ đại của Cảnh Niên đã được ghi nhớ.
Cảnh Niên vô tội nói: “Không thể trách anh được, hai loại thảo dược đó giống nhau quá.”
Cậu bé khinh thường nói: “Vậy mà anh còn thề son sắt nữa chứ.”
“Hai loại nào?” Vân Xu hỏi.
“Để tôi nghĩ xem, là… mật m.ô.n.g hoa và nguyên hoa.” Cảnh Niên nói.
Vân Xu hồi tưởng lại, mật m.ô.n.g hoa và nguyên hoa sau khi phơi khô quả thực rất giống nhau, nhưng yêu cầu phân biệt ở mức độ này còn rất cao, chắc chắn là nhiệm vụ ẩn liên quan đến dược sư.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Theo sự điều chỉnh của cô, mỗi lần b.ắ.n đều gần mục tiêu hơn lần trước.Vân Xu hoàn toàn tập trung vào trò chơi nhỏ này.Cảnh Niên dựa vào cột gỗ tròn bên cạnh, cười nhìn cô.Khuôn mặt tinh xảo của cô rạng rỡ dưới ánh mặt trời ấm áp, thật đẹp.Cũng không biết vì sao một đại mỹ nhân rõ ràng là người chơi lâu năm lại xuất hiện ở Tân Thủ Thôn.Nhớ đến nỗi buồn thoáng hiện trong đáy mắt cô, có lẽ là vì những ký ức không vui.Vân Xu rất nhanh đã nắm vững cách dùng ná, lần cuối cùng b.ắ.n trúng mục tiêu một cách chắc chắn, lực đá làm rơi vật xuống, rơi vào bãi cỏ.Cô mang theo tâm trạng chờ mong đi tới, cảm giác này giống như mở quà, ẩn chứa niềm vui không biết trước.Một con búp bê vải nằm trên bãi cỏ, mặc chiếc áo ngắn màu đỏ tươi, trên đỉnh đầu buộc hai búi tóc nhỏ xíu, tay chân ngắn ngủn mập mạp, trông rất ngốc nghếch đáng yêu.Vân Xu cầm con búp bê lên nắn bóp, cảm giác mềm mại khiến cô lộ ra nụ cười vui vẻ.Một món quà rất đáng yêu.Khóe miệng Cảnh Niên hơi cong lên.Vân Xu bỏ búp bê vào ba lô, tiếp tục đi theo sau anh.Hai người đi đến cánh đồng lúa mạch không xa trong Thôn. Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, gió nhẹ thổi qua, cánh đồng lúa mạch rộng lớn như những con sóng vàng cuộn trào, những người nông dân đội nón lá, vung vẩy chiếc cuốc cần cù làm việc.Họ tiện tay giúp đỡ nhau gặt lúa mạch.Vân Xu vác chiếc giỏ tre đầy lúa mì, bước đi chậm rãi.Cảnh Niên nhìn bộ quần áo lụa là của cô, sờ cằm, cảm thán nói: “Cảm giác như là tiểu thư nhà giàu đến nông thôn trải nghiệm cuộc sống vậy.”Vân Xu liếc nhìn anh: "Đây là quần áo bà Vương tặng, sản phẩm của Đào Nguyên Thôn, không lừa dối người già trẻ em.” Cảnh Niên cười một tiếng: “Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa game và thực tế nhỉ.”Để ý đến trải nghiệm của người chơi, nên không thể làm cho mọi thứ hoàn toàn giống cuộc sống thực.Đưa xong lúa mì, họ lại đến ruộng thuốc của đại phu trong thôn. Các loại thảo dược được trồng thẳng hàng trên đất, trong không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.Cảnh Niên vẫy tay với Vân Xu, ý bảo cô đến gần một chút.Vân Xu đi theo ngồi xổm xuống, tà áo màu khói xám rũ xuống đất.“Ruộng thuốc nhà Trần đại phu, thảo dược bên trong có thể dùng để chế thuốc. Đôi khi những dược sư đã rời khỏi thôn vẫn sẽ quay lại hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy thảo dược.” Cảnh Niên nói: "Coi như là một cách kiếm tiền gấp nhiều lần so với bình thường.”《Giang Hồ》 ngoài những môn phái võ học chính, người chơi còn có thể phát triển nghề phụ, ví dụ như đầu bếp, dược sư, thợ rèn, người pha chế hương, vũ công, v.v.Vân Xu vốn là một dược sư, còn là cấp tông sư, nhưng nguyên liệu luyện dược luôn do bang hội cung cấp, cô không quá quan tâm đến nguồn gốc của nguyên liệu.Bây giờ cô mới biết Tân Thủ Thôn cũng cung cấp dược liệu.Xem ra trước đây cô đã bỏ lỡ rất nhiều.Lúc này, cánh cửa gỗ nhỏ của căn nhà gỗ bên cạnh mở ra, một cậu bé búi tóc hai bên cầm một giỏ thuốc nhỏ đi ra, thấy người bên cạnh ruộng thuốc thì lập tức kêu lên: “A, là anh chàng ngốc không phân biệt được thảo dược kia, anh lại tới nữa à!”Cảnh Niên tặc lưỡi: “Cậu nhóc, lúc nãy cậu miêu tả có hơi quá không?” Cậu bé ưỡn n.g.ự.c nhỏ, hừ một tiếng nói: “Một chút cũng không quá, anh chính là đồ ngốc, rõ ràng đã hứa với em sẽ tách hai loại dược liệu ra, kết quả lại trộn lẫn hết cả, em còn bị ông mắng.”NPC sẽ tiếp đón vô số người chơi, nhưng luôn có những người chơi làm ra những chuyện kỳ lạ, hoặc gây ra chuyện cười, sau đó được lưu lại trong chương trình. Đợi lần sau nhìn thấy người chơi, NPC sẽ nhắc lại chuyện cũ, hoặc kể cho những người chơi khác nghe.Rõ ràng, hành động vĩ đại của Cảnh Niên đã được ghi nhớ.Cảnh Niên vô tội nói: “Không thể trách anh được, hai loại thảo dược đó giống nhau quá.”Cậu bé khinh thường nói: “Vậy mà anh còn thề son sắt nữa chứ.”“Hai loại nào?” Vân Xu hỏi.“Để tôi nghĩ xem, là… mật m.ô.n.g hoa và nguyên hoa.” Cảnh Niên nói.Vân Xu hồi tưởng lại, mật m.ô.n.g hoa và nguyên hoa sau khi phơi khô quả thực rất giống nhau, nhưng yêu cầu phân biệt ở mức độ này còn rất cao, chắc chắn là nhiệm vụ ẩn liên quan đến dược sư.