Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 641
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Từ giọng nói của Phương tiểu muội, có thể nghe ra cô ấy còn rất luyến tiếc quá khứ của hai người.Cảnh Niên bình tĩnh nhìn cô một hồi, đột nhiên kéo tay cô: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi một nơi.” Vân Xu ngạc nhiên: “Nhưng chúng ta không phải là đang định đi đến căn nhà gỗ nhỏ ngoài thành sao?”Địa điểm nhiệm vụ cuối cùng ở đó.Cảnh Niên quay đầu lại nhướng mày cười: “Đây không phải là nhiệm vụ có thời hạn, NPC cũng không chạy trốn được. Bây giờ tâm trạng của cô quan trọng hơn.”Tim Vân Xu lỡ một nhịp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nhưng lại không nói nên lời, im lặng đi theo sau anh.Cảnh Niên dẫn cô đến một phó bản cấp thấp.Tuy nhiên, cảnh sắc phó bản không liên quan đến cấp bậc, thời gian bên trong cũng độc lập.Phía trên cung điện lộ thiên là bầu trời đêm vô biên vô hạn, đầy sao trời treo cao, ánh sáng lung linh huyền ảo lúc sáng lúc tắt, làn gió đêm se lạnh lặng lẽ thổi qua, làm bay mái tóc dài mềm mại.Bây giờ ở hiện thực rất khó thấy được cảnh sắc này, bầu trời tươi đẹp đã bị lớp sương mù dày đặc che phủ, con người chỉ có thể tìm kiếm vẻ đẹp tự nhiên đã từng tồn tại trong thế giới ảo.Vân Xu ngước đầu lên, dường như muốn đắm chìm trong vẻ đẹp này.Cô lẩm bẩm: “Đẹp quá…”Cảnh Niên đứng bên cạnh cô, cười nói: “Bầu trời sao ở đây được tạo ra dựa trên những bức ảnh chụp bầu trời sao trước đây, mỗi chi tiết đều cố gắng tái hiện một cách chân thực nhất.”Đứng giữa khung cảnh tráng lệ và bao la, tâm trạng cũng không khỏi trở nên tốt hơn.Vân Xu nhớ lại chuyện hồi còn bé: "Trước kia tôi xem xong phim, còn từng đòi bắt sao, làm mọi người xung quanh được một trận cười.”“Bắt sao á? Bây giờ có thể đấy.” Cảnh Niên thản nhiên nói.“Hả?”Cảnh Niên dẫn cô đi dạo trong cung điện, cuối cùng đến một dòng sông nhỏ.Trong nháy mắt, một chiếc thuyền nhỏ dừng lại trên mặt hồ, thân thuyền màu nâu đỏ, đuôi thuyền được chạm khắc hoa văn mây tường, những đóa hoa tử đằng tinh xảo quấn quanh trên đó, bốn góc thuyền treo những chiếc đèn lồng đỏ nhỏ xinh, lụa mỏng màu trắng khẽ lay động theo gió, yên tĩnh và tao nhã. So với thuyền, có lẽ nên gọi nó là một chiếc thuyền hoa nhỏ thì đúng hơn.Cảnh Niên đứng ở mũi thuyền, đưa tay về phía cô, khóe môi khẽ cong lên: "Lên đây đi, cùng nhau bắt sao.”Bóng đêm mờ ảo, nhưng trong đôi mắt đen láy của anh dường như có những ánh sao lấp lánh, nụ cười nhẹ nhàng đầy ý tứ.Vân Xu chậm rãi đặt tay vào tay anh, theo lực kéo của anh, cẩn thận bước lên thuyền hoa, tà váy màu khói bụi uốn lượn trong không trung.Giữa khoang thuyền có một chiếc bàn nhỏ hình vuông, trên mặt bàn trống trơn chỉ có một chiếc ly sứ trắng.Cảnh Niên lại lấy ra một bầu rượu, thân bầu có hoa văn trúc xanh. Khi nghiêng bầu, dòng rượu trong veo chảy xuống ly, tiếng nước rơi cũng nghe thật êm tai.Chén rượu đầy, hương rượu thanh khiết, mê người lan tỏa khắp xung quanh.“Đây là loại rượu ngon tôi tình cờ có được, cô nếm thử xem, chắc chắn sẽ không phụ lòng mong đợi của cô.”Vân Xu nâng ly sứ trắng lên, khẽ nhấp một ngụm.Hương rượu lan tỏa, dư vị kéo dài.“Quả thật là rượu ngon.”Cảnh Niên lộ ra nụ cười tự tin, thứ anh mang ra chắc chắn sẽ không tệ.Thuyền hoa nhẹ nhàng trôi trên dòng sông nhỏ, trên đầu là bầu trời sao lộng lẫy, xung quanh là hương rượu thoang thoảng, tấm sa mỏng uyển chuyển nhẹ nhàng đung đưa theo gió, khung cảnh đẹp như một giấc mơ.Vân Xu chống tay lên mạn thuyền, cẩn thận nhìn xuống mặt sông, cả bầu trời sao phản chiếu trọn vẹn xuống mặt nước, đẹp như dải ngân hà.Thuyền khẽ động, tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng.Vân Xu vén tay áo lên, vươn tay nhẹ nhàng vớt những vì sao, cô đặt tay xuống nước, lòng bàn tay hướng lên trên, ánh sáng lung linh cứ thế đậu trên tay cô.Giống như cô thật sự đã vớt được một ngôi sao.“Cái này không phải là vớt được rồi.” Một giọng nói thản nhiên vang lên.Vân Xu khẽ nói: “Trước đây em chưa bao giờ phát hiện cảnh sắc trong phó bản lại đẹp đến như vậy.”“Yên tâm đi, sau này cô sẽ còn nhiều khám phá hơn nữa.” Giọng anh rất gần.
Từ giọng nói của Phương tiểu muội, có thể nghe ra cô ấy còn rất luyến tiếc quá khứ của hai người.
Cảnh Niên bình tĩnh nhìn cô một hồi, đột nhiên kéo tay cô: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi một nơi.”
Vân Xu ngạc nhiên: “Nhưng chúng ta không phải là đang định đi đến căn nhà gỗ nhỏ ngoài thành sao?”
Địa điểm nhiệm vụ cuối cùng ở đó.
Cảnh Niên quay đầu lại nhướng mày cười: “Đây không phải là nhiệm vụ có thời hạn, NPC cũng không chạy trốn được. Bây giờ tâm trạng của cô quan trọng hơn.”
Tim Vân Xu lỡ một nhịp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nhưng lại không nói nên lời, im lặng đi theo sau anh.
Cảnh Niên dẫn cô đến một phó bản cấp thấp.
Tuy nhiên, cảnh sắc phó bản không liên quan đến cấp bậc, thời gian bên trong cũng độc lập.
Phía trên cung điện lộ thiên là bầu trời đêm vô biên vô hạn, đầy sao trời treo cao, ánh sáng lung linh huyền ảo lúc sáng lúc tắt, làn gió đêm se lạnh lặng lẽ thổi qua, làm bay mái tóc dài mềm mại.
Bây giờ ở hiện thực rất khó thấy được cảnh sắc này, bầu trời tươi đẹp đã bị lớp sương mù dày đặc che phủ, con người chỉ có thể tìm kiếm vẻ đẹp tự nhiên đã từng tồn tại trong thế giới ảo.
Vân Xu ngước đầu lên, dường như muốn đắm chìm trong vẻ đẹp này.
Cô lẩm bẩm: “Đẹp quá…”
Cảnh Niên đứng bên cạnh cô, cười nói: “Bầu trời sao ở đây được tạo ra dựa trên những bức ảnh chụp bầu trời sao trước đây, mỗi chi tiết đều cố gắng tái hiện một cách chân thực nhất.”
Đứng giữa khung cảnh tráng lệ và bao la, tâm trạng cũng không khỏi trở nên tốt hơn.
Vân Xu nhớ lại chuyện hồi còn bé: "Trước kia tôi xem xong phim, còn từng đòi bắt sao, làm mọi người xung quanh được một trận cười.”
“Bắt sao á? Bây giờ có thể đấy.” Cảnh Niên thản nhiên nói.
“Hả?”
Cảnh Niên dẫn cô đi dạo trong cung điện, cuối cùng đến một dòng sông nhỏ.
Trong nháy mắt, một chiếc thuyền nhỏ dừng lại trên mặt hồ, thân thuyền màu nâu đỏ, đuôi thuyền được chạm khắc hoa văn mây tường, những đóa hoa tử đằng tinh xảo quấn quanh trên đó, bốn góc thuyền treo những chiếc đèn lồng đỏ nhỏ xinh, lụa mỏng màu trắng khẽ lay động theo gió, yên tĩnh và tao nhã.
So với thuyền, có lẽ nên gọi nó là một chiếc thuyền hoa nhỏ thì đúng hơn.
Cảnh Niên đứng ở mũi thuyền, đưa tay về phía cô, khóe môi khẽ cong lên: "Lên đây đi, cùng nhau bắt sao.”
Bóng đêm mờ ảo, nhưng trong đôi mắt đen láy của anh dường như có những ánh sao lấp lánh, nụ cười nhẹ nhàng đầy ý tứ.
Vân Xu chậm rãi đặt tay vào tay anh, theo lực kéo của anh, cẩn thận bước lên thuyền hoa, tà váy màu khói bụi uốn lượn trong không trung.
Giữa khoang thuyền có một chiếc bàn nhỏ hình vuông, trên mặt bàn trống trơn chỉ có một chiếc ly sứ trắng.
Cảnh Niên lại lấy ra một bầu rượu, thân bầu có hoa văn trúc xanh. Khi nghiêng bầu, dòng rượu trong veo chảy xuống ly, tiếng nước rơi cũng nghe thật êm tai.
Chén rượu đầy, hương rượu thanh khiết, mê người lan tỏa khắp xung quanh.
“Đây là loại rượu ngon tôi tình cờ có được, cô nếm thử xem, chắc chắn sẽ không phụ lòng mong đợi của cô.”
Vân Xu nâng ly sứ trắng lên, khẽ nhấp một ngụm.
Hương rượu lan tỏa, dư vị kéo dài.
“Quả thật là rượu ngon.”
Cảnh Niên lộ ra nụ cười tự tin, thứ anh mang ra chắc chắn sẽ không tệ.
Thuyền hoa nhẹ nhàng trôi trên dòng sông nhỏ, trên đầu là bầu trời sao lộng lẫy, xung quanh là hương rượu thoang thoảng, tấm sa mỏng uyển chuyển nhẹ nhàng đung đưa theo gió, khung cảnh đẹp như một giấc mơ.
Vân Xu chống tay lên mạn thuyền, cẩn thận nhìn xuống mặt sông, cả bầu trời sao phản chiếu trọn vẹn xuống mặt nước, đẹp như dải ngân hà.
Thuyền khẽ động, tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng.
Vân Xu vén tay áo lên, vươn tay nhẹ nhàng vớt những vì sao, cô đặt tay xuống nước, lòng bàn tay hướng lên trên, ánh sáng lung linh cứ thế đậu trên tay cô.
Giống như cô thật sự đã vớt được một ngôi sao.
“Cái này không phải là vớt được rồi.” Một giọng nói thản nhiên vang lên.
Vân Xu khẽ nói: “Trước đây em chưa bao giờ phát hiện cảnh sắc trong phó bản lại đẹp đến như vậy.”
“Yên tâm đi, sau này cô sẽ còn nhiều khám phá hơn nữa.” Giọng anh rất gần.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Từ giọng nói của Phương tiểu muội, có thể nghe ra cô ấy còn rất luyến tiếc quá khứ của hai người.Cảnh Niên bình tĩnh nhìn cô một hồi, đột nhiên kéo tay cô: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi một nơi.” Vân Xu ngạc nhiên: “Nhưng chúng ta không phải là đang định đi đến căn nhà gỗ nhỏ ngoài thành sao?”Địa điểm nhiệm vụ cuối cùng ở đó.Cảnh Niên quay đầu lại nhướng mày cười: “Đây không phải là nhiệm vụ có thời hạn, NPC cũng không chạy trốn được. Bây giờ tâm trạng của cô quan trọng hơn.”Tim Vân Xu lỡ một nhịp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nhưng lại không nói nên lời, im lặng đi theo sau anh.Cảnh Niên dẫn cô đến một phó bản cấp thấp.Tuy nhiên, cảnh sắc phó bản không liên quan đến cấp bậc, thời gian bên trong cũng độc lập.Phía trên cung điện lộ thiên là bầu trời đêm vô biên vô hạn, đầy sao trời treo cao, ánh sáng lung linh huyền ảo lúc sáng lúc tắt, làn gió đêm se lạnh lặng lẽ thổi qua, làm bay mái tóc dài mềm mại.Bây giờ ở hiện thực rất khó thấy được cảnh sắc này, bầu trời tươi đẹp đã bị lớp sương mù dày đặc che phủ, con người chỉ có thể tìm kiếm vẻ đẹp tự nhiên đã từng tồn tại trong thế giới ảo.Vân Xu ngước đầu lên, dường như muốn đắm chìm trong vẻ đẹp này.Cô lẩm bẩm: “Đẹp quá…”Cảnh Niên đứng bên cạnh cô, cười nói: “Bầu trời sao ở đây được tạo ra dựa trên những bức ảnh chụp bầu trời sao trước đây, mỗi chi tiết đều cố gắng tái hiện một cách chân thực nhất.”Đứng giữa khung cảnh tráng lệ và bao la, tâm trạng cũng không khỏi trở nên tốt hơn.Vân Xu nhớ lại chuyện hồi còn bé: "Trước kia tôi xem xong phim, còn từng đòi bắt sao, làm mọi người xung quanh được một trận cười.”“Bắt sao á? Bây giờ có thể đấy.” Cảnh Niên thản nhiên nói.“Hả?”Cảnh Niên dẫn cô đi dạo trong cung điện, cuối cùng đến một dòng sông nhỏ.Trong nháy mắt, một chiếc thuyền nhỏ dừng lại trên mặt hồ, thân thuyền màu nâu đỏ, đuôi thuyền được chạm khắc hoa văn mây tường, những đóa hoa tử đằng tinh xảo quấn quanh trên đó, bốn góc thuyền treo những chiếc đèn lồng đỏ nhỏ xinh, lụa mỏng màu trắng khẽ lay động theo gió, yên tĩnh và tao nhã. So với thuyền, có lẽ nên gọi nó là một chiếc thuyền hoa nhỏ thì đúng hơn.Cảnh Niên đứng ở mũi thuyền, đưa tay về phía cô, khóe môi khẽ cong lên: "Lên đây đi, cùng nhau bắt sao.”Bóng đêm mờ ảo, nhưng trong đôi mắt đen láy của anh dường như có những ánh sao lấp lánh, nụ cười nhẹ nhàng đầy ý tứ.Vân Xu chậm rãi đặt tay vào tay anh, theo lực kéo của anh, cẩn thận bước lên thuyền hoa, tà váy màu khói bụi uốn lượn trong không trung.Giữa khoang thuyền có một chiếc bàn nhỏ hình vuông, trên mặt bàn trống trơn chỉ có một chiếc ly sứ trắng.Cảnh Niên lại lấy ra một bầu rượu, thân bầu có hoa văn trúc xanh. Khi nghiêng bầu, dòng rượu trong veo chảy xuống ly, tiếng nước rơi cũng nghe thật êm tai.Chén rượu đầy, hương rượu thanh khiết, mê người lan tỏa khắp xung quanh.“Đây là loại rượu ngon tôi tình cờ có được, cô nếm thử xem, chắc chắn sẽ không phụ lòng mong đợi của cô.”Vân Xu nâng ly sứ trắng lên, khẽ nhấp một ngụm.Hương rượu lan tỏa, dư vị kéo dài.“Quả thật là rượu ngon.”Cảnh Niên lộ ra nụ cười tự tin, thứ anh mang ra chắc chắn sẽ không tệ.Thuyền hoa nhẹ nhàng trôi trên dòng sông nhỏ, trên đầu là bầu trời sao lộng lẫy, xung quanh là hương rượu thoang thoảng, tấm sa mỏng uyển chuyển nhẹ nhàng đung đưa theo gió, khung cảnh đẹp như một giấc mơ.Vân Xu chống tay lên mạn thuyền, cẩn thận nhìn xuống mặt sông, cả bầu trời sao phản chiếu trọn vẹn xuống mặt nước, đẹp như dải ngân hà.Thuyền khẽ động, tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng.Vân Xu vén tay áo lên, vươn tay nhẹ nhàng vớt những vì sao, cô đặt tay xuống nước, lòng bàn tay hướng lên trên, ánh sáng lung linh cứ thế đậu trên tay cô.Giống như cô thật sự đã vớt được một ngôi sao.“Cái này không phải là vớt được rồi.” Một giọng nói thản nhiên vang lên.Vân Xu khẽ nói: “Trước đây em chưa bao giờ phát hiện cảnh sắc trong phó bản lại đẹp đến như vậy.”“Yên tâm đi, sau này cô sẽ còn nhiều khám phá hơn nữa.” Giọng anh rất gần.