Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 653
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Vân Xu vén một góc áo choàng lên, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt khiến cô đau nhói, hơi nóng ập đến, dường như có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ở giữa sa mạc.“Còn bao lâu nữa thì đến Tây Vực?”Cảnh Niên mở bản đồ ra nhìn: “Không có gì bất ngờ thì đêm nay sẽ đến.”Vân Xu lau mồ hôi chảy xuống cằm, cười thở dài: “Trước kia em còn định quay lại sa mạc du lịch một mình, đúng là em quá ngây thơ rồi.”Ngay cả trong game còn khiến người ta chịu không nổi, huống chi là sa mạc ngoài đời thực, đó thật sự là đánh cược bằng mạng sống. Rốt cuộc hiện thực không giống game, có ba lô chứa vô hạn nước và đồ ăn.“Chính vì hiện thực quá nguy hiểm nên trò chơi mới có thể thỏa mãn tâm nguyện của mọi người.” Cảnh Niên nắm lấy dây cương lạc đà, thuần thục điều khiển hướng đi.Sở dĩ hai người ở đây là vì Vân Xu nhận được một nhiệm vụ đến Tây Vực. Các bản đồ lớn đều có những địa điểm có thể dịch chuyển tức thời, nhưng hai người vẫn chọn cách chậm rãi đi bộ qua, vì trên đường có thể ngắm nhìn nhiều phong cảnh hơn.Đây là ngày thứ hai Vân Xu ở sa mạc. Để trải nghiệm đầy đủ cảm giác du hành sa mạc, cô và Cảnh Niên đã hẹn nhau trước khi đến Tây Vực sẽ không xuống tuyến, khoang trò chơi cũng chuẩn bị đủ dịch dinh dưỡng, có thể trụ được vài ngày.Một người đi trong sa mạc sẽ cô đơn, hai người đi cùng nhau thì đỡ hơn, nhưng nói chuyện phải cẩn thận, dễ dàng bị cát bay vào miệng.Sa mạc tĩnh lặng, nóng bức, hoang vu, chỉ có cát và đá sỏi, thỉnh thoảng mới có thể thấy một chút màu xanh lục.Mỗi khi nhìn thấy những cây xanh, Vân Xu đều có cảm giác vui sướng như tìm được kho báu. Những loại cây cỏ từng có thể thấy ở khắp mọi nơi giờ trong sa mạc lại trở nên vô cùng hiếm hoi.Cô thường xuyên sau khi chạm vào chúng liền kéo Cảnh Niên ngồi xổm xuống quan sát, còn chụp ảnh lưu lại.Hơn nữa còn làm không biết mệt.Nhìn quanh bốn phía, gần như mọi hướng đều giống hệt nhau. Vân Xu lấy ra la bàn, kim đồng hồ trên mặt xoay lung tung.Ngay cả công cụ cũng làm thật sự rất thật, không phân biệt được phương hướng. Cho nên trước đó cô đã mua một cái la bàn vô dụng. May mắn bản đồ lớn trong game có thể chỉ dẫn phương hướng, nếu không Vân Xu chưa chắc đã dám bước vào đây.Lúc nghỉ ngơi, hai người dựa vào lạc đà ăn chút gì đó, duy trì thể lực cho nhân vật.Vân Xu vặn nắp bình nước uống một ngụm: “Cảm giác nước ở sa mạc uống ngon hơn hẳn.”“Rốt cuộc nước bình thường sau khi vào sa mạc, đều phải thêm hình dung, biến thành nước sự sống.” Cảnh Niên nói: "Môi trường ảnh hưởng tâm lý, đây là một ví dụ rất tốt.”Vân Xu gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Vận may của chúng ta cũng không tệ lắm, một đường cẩn thận tránh được quái vật tên đỏ, bằng không bị chúng quấn lấy lại tốn không ít thời gian.”Quái vật tên đỏ trong sa mạc cơ bản đều hoạt động theo đàn, một khi bị phát hiện, sẽ bị hàng chục con quái vật bao vây, người chơi bình thường khả năng cao nhất là hóa thành ánh sáng trắng trở về điểm hồi sinh.Cảnh Niên nói với cô, phải tốn chút thời gian xử lý.Vân Xu thuận miệng nói: “Ban tổ chức nói trong sa mạc sẽ xuất hiện bão cát, xác suất rất nhỏ, trước mắt chưa có người chơi nào trải qua cả. Không biết chúng ta có thể gặp phải không, chắc là không đâu.”Cô vừa dứt lời, Cảnh Niên đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn về phía xa, vẻ mặt dần dần trở nên vi diệu: “Có lẽ vận may của chúng ta "thật không tệ", xác suất nhỏ như vậy mà cũng có thể gặp.”Vân Xu ngẩn ra, vừa định hỏi thì nghe thấy động tĩnh phía sau lưng.Động tĩnh càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, một tình huống nguy hiểm nào đó đang nhanh chóng tiếp cận.Cô lập tức xoay người, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.Nơi xa cát vàng phủ kín trời, bầu trời xanh lam bị che phủ bởi một màu xám nặng nề, cả thế giới nghiêng trời lệch đất, những đợt cát bụi cuồn cuộn giống như sóng thần điên cuồng ập đến, kinh thiên động địa, dường như muốn nuốt chửng cả thế giới.Cảnh tượng trước mắt giống như tận thế.Hai người đụng phải xác suất bão cát xuất hiện chưa đến 1%, đây là vận may gì vậy.
Vân Xu vén một góc áo choàng lên, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt khiến cô đau nhói, hơi nóng ập đến, dường như có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ở giữa sa mạc.
“Còn bao lâu nữa thì đến Tây Vực?”
Cảnh Niên mở bản đồ ra nhìn: “Không có gì bất ngờ thì đêm nay sẽ đến.”
Vân Xu lau mồ hôi chảy xuống cằm, cười thở dài: “Trước kia em còn định quay lại sa mạc du lịch một mình, đúng là em quá ngây thơ rồi.”
Ngay cả trong game còn khiến người ta chịu không nổi, huống chi là sa mạc ngoài đời thực, đó thật sự là đánh cược bằng mạng sống. Rốt cuộc hiện thực không giống game, có ba lô chứa vô hạn nước và đồ ăn.
“Chính vì hiện thực quá nguy hiểm nên trò chơi mới có thể thỏa mãn tâm nguyện của mọi người.” Cảnh Niên nắm lấy dây cương lạc đà, thuần thục điều khiển hướng đi.
Sở dĩ hai người ở đây là vì Vân Xu nhận được một nhiệm vụ đến Tây Vực. Các bản đồ lớn đều có những địa điểm có thể dịch chuyển tức thời, nhưng hai người vẫn chọn cách chậm rãi đi bộ qua, vì trên đường có thể ngắm nhìn nhiều phong cảnh hơn.
Đây là ngày thứ hai Vân Xu ở sa mạc. Để trải nghiệm đầy đủ cảm giác du hành sa mạc, cô và Cảnh Niên đã hẹn nhau trước khi đến Tây Vực sẽ không xuống tuyến, khoang trò chơi cũng chuẩn bị đủ dịch dinh dưỡng, có thể trụ được vài ngày.
Một người đi trong sa mạc sẽ cô đơn, hai người đi cùng nhau thì đỡ hơn, nhưng nói chuyện phải cẩn thận, dễ dàng bị cát bay vào miệng.
Sa mạc tĩnh lặng, nóng bức, hoang vu, chỉ có cát và đá sỏi, thỉnh thoảng mới có thể thấy một chút màu xanh lục.
Mỗi khi nhìn thấy những cây xanh, Vân Xu đều có cảm giác vui sướng như tìm được kho báu. Những loại cây cỏ từng có thể thấy ở khắp mọi nơi giờ trong sa mạc lại trở nên vô cùng hiếm hoi.
Cô thường xuyên sau khi chạm vào chúng liền kéo Cảnh Niên ngồi xổm xuống quan sát, còn chụp ảnh lưu lại.
Hơn nữa còn làm không biết mệt.
Nhìn quanh bốn phía, gần như mọi hướng đều giống hệt nhau. Vân Xu lấy ra la bàn, kim đồng hồ trên mặt xoay lung tung.
Ngay cả công cụ cũng làm thật sự rất thật, không phân biệt được phương hướng.
Cho nên trước đó cô đã mua một cái la bàn vô dụng.
May mắn bản đồ lớn trong game có thể chỉ dẫn phương hướng, nếu không Vân Xu chưa chắc đã dám bước vào đây.
Lúc nghỉ ngơi, hai người dựa vào lạc đà ăn chút gì đó, duy trì thể lực cho nhân vật.
Vân Xu vặn nắp bình nước uống một ngụm: “Cảm giác nước ở sa mạc uống ngon hơn hẳn.”
“Rốt cuộc nước bình thường sau khi vào sa mạc, đều phải thêm hình dung, biến thành nước sự sống.” Cảnh Niên nói: "Môi trường ảnh hưởng tâm lý, đây là một ví dụ rất tốt.”
Vân Xu gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Vận may của chúng ta cũng không tệ lắm, một đường cẩn thận tránh được quái vật tên đỏ, bằng không bị chúng quấn lấy lại tốn không ít thời gian.”
Quái vật tên đỏ trong sa mạc cơ bản đều hoạt động theo đàn, một khi bị phát hiện, sẽ bị hàng chục con quái vật bao vây, người chơi bình thường khả năng cao nhất là hóa thành ánh sáng trắng trở về điểm hồi sinh.
Cảnh Niên nói với cô, phải tốn chút thời gian xử lý.
Vân Xu thuận miệng nói: “Ban tổ chức nói trong sa mạc sẽ xuất hiện bão cát, xác suất rất nhỏ, trước mắt chưa có người chơi nào trải qua cả. Không biết chúng ta có thể gặp phải không, chắc là không đâu.”
Cô vừa dứt lời, Cảnh Niên đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn về phía xa, vẻ mặt dần dần trở nên vi diệu: “Có lẽ vận may của chúng ta "thật không tệ", xác suất nhỏ như vậy mà cũng có thể gặp.”
Vân Xu ngẩn ra, vừa định hỏi thì nghe thấy động tĩnh phía sau lưng.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, một tình huống nguy hiểm nào đó đang nhanh chóng tiếp cận.
Cô lập tức xoay người, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.
Nơi xa cát vàng phủ kín trời, bầu trời xanh lam bị che phủ bởi một màu xám nặng nề, cả thế giới nghiêng trời lệch đất, những đợt cát bụi cuồn cuộn giống như sóng thần điên cuồng ập đến, kinh thiên động địa, dường như muốn nuốt chửng cả thế giới.
Cảnh tượng trước mắt giống như tận thế.
Hai người đụng phải xác suất bão cát xuất hiện chưa đến 1%, đây là vận may gì vậy.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Vân Xu vén một góc áo choàng lên, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt khiến cô đau nhói, hơi nóng ập đến, dường như có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ở giữa sa mạc.“Còn bao lâu nữa thì đến Tây Vực?”Cảnh Niên mở bản đồ ra nhìn: “Không có gì bất ngờ thì đêm nay sẽ đến.”Vân Xu lau mồ hôi chảy xuống cằm, cười thở dài: “Trước kia em còn định quay lại sa mạc du lịch một mình, đúng là em quá ngây thơ rồi.”Ngay cả trong game còn khiến người ta chịu không nổi, huống chi là sa mạc ngoài đời thực, đó thật sự là đánh cược bằng mạng sống. Rốt cuộc hiện thực không giống game, có ba lô chứa vô hạn nước và đồ ăn.“Chính vì hiện thực quá nguy hiểm nên trò chơi mới có thể thỏa mãn tâm nguyện của mọi người.” Cảnh Niên nắm lấy dây cương lạc đà, thuần thục điều khiển hướng đi.Sở dĩ hai người ở đây là vì Vân Xu nhận được một nhiệm vụ đến Tây Vực. Các bản đồ lớn đều có những địa điểm có thể dịch chuyển tức thời, nhưng hai người vẫn chọn cách chậm rãi đi bộ qua, vì trên đường có thể ngắm nhìn nhiều phong cảnh hơn.Đây là ngày thứ hai Vân Xu ở sa mạc. Để trải nghiệm đầy đủ cảm giác du hành sa mạc, cô và Cảnh Niên đã hẹn nhau trước khi đến Tây Vực sẽ không xuống tuyến, khoang trò chơi cũng chuẩn bị đủ dịch dinh dưỡng, có thể trụ được vài ngày.Một người đi trong sa mạc sẽ cô đơn, hai người đi cùng nhau thì đỡ hơn, nhưng nói chuyện phải cẩn thận, dễ dàng bị cát bay vào miệng.Sa mạc tĩnh lặng, nóng bức, hoang vu, chỉ có cát và đá sỏi, thỉnh thoảng mới có thể thấy một chút màu xanh lục.Mỗi khi nhìn thấy những cây xanh, Vân Xu đều có cảm giác vui sướng như tìm được kho báu. Những loại cây cỏ từng có thể thấy ở khắp mọi nơi giờ trong sa mạc lại trở nên vô cùng hiếm hoi.Cô thường xuyên sau khi chạm vào chúng liền kéo Cảnh Niên ngồi xổm xuống quan sát, còn chụp ảnh lưu lại.Hơn nữa còn làm không biết mệt.Nhìn quanh bốn phía, gần như mọi hướng đều giống hệt nhau. Vân Xu lấy ra la bàn, kim đồng hồ trên mặt xoay lung tung.Ngay cả công cụ cũng làm thật sự rất thật, không phân biệt được phương hướng. Cho nên trước đó cô đã mua một cái la bàn vô dụng. May mắn bản đồ lớn trong game có thể chỉ dẫn phương hướng, nếu không Vân Xu chưa chắc đã dám bước vào đây.Lúc nghỉ ngơi, hai người dựa vào lạc đà ăn chút gì đó, duy trì thể lực cho nhân vật.Vân Xu vặn nắp bình nước uống một ngụm: “Cảm giác nước ở sa mạc uống ngon hơn hẳn.”“Rốt cuộc nước bình thường sau khi vào sa mạc, đều phải thêm hình dung, biến thành nước sự sống.” Cảnh Niên nói: "Môi trường ảnh hưởng tâm lý, đây là một ví dụ rất tốt.”Vân Xu gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Vận may của chúng ta cũng không tệ lắm, một đường cẩn thận tránh được quái vật tên đỏ, bằng không bị chúng quấn lấy lại tốn không ít thời gian.”Quái vật tên đỏ trong sa mạc cơ bản đều hoạt động theo đàn, một khi bị phát hiện, sẽ bị hàng chục con quái vật bao vây, người chơi bình thường khả năng cao nhất là hóa thành ánh sáng trắng trở về điểm hồi sinh.Cảnh Niên nói với cô, phải tốn chút thời gian xử lý.Vân Xu thuận miệng nói: “Ban tổ chức nói trong sa mạc sẽ xuất hiện bão cát, xác suất rất nhỏ, trước mắt chưa có người chơi nào trải qua cả. Không biết chúng ta có thể gặp phải không, chắc là không đâu.”Cô vừa dứt lời, Cảnh Niên đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn về phía xa, vẻ mặt dần dần trở nên vi diệu: “Có lẽ vận may của chúng ta "thật không tệ", xác suất nhỏ như vậy mà cũng có thể gặp.”Vân Xu ngẩn ra, vừa định hỏi thì nghe thấy động tĩnh phía sau lưng.Động tĩnh càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, một tình huống nguy hiểm nào đó đang nhanh chóng tiếp cận.Cô lập tức xoay người, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.Nơi xa cát vàng phủ kín trời, bầu trời xanh lam bị che phủ bởi một màu xám nặng nề, cả thế giới nghiêng trời lệch đất, những đợt cát bụi cuồn cuộn giống như sóng thần điên cuồng ập đến, kinh thiên động địa, dường như muốn nuốt chửng cả thế giới.Cảnh tượng trước mắt giống như tận thế.Hai người đụng phải xác suất bão cát xuất hiện chưa đến 1%, đây là vận may gì vậy.