Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 479: Chương 479

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bà Tống hoàn toàn không ngờ căn nhà kiểu tây này lại là nhà do trường học cấp cho con rể.Bà không khỏi cảm khái, “Đãi ngộ của giáo viên trong trường này tốt thật đấy.”Bà từng thấy ký túc xá tập thể của các giáo viên trường tiểu học trên thị trấn rồi.Chỗ đó ngày xưa là căn tin công cộng, giường nằm là một tấm ván gỗ gác lên hai cái ghế, bên trên trải rơm rạ làm đệm.Tống Thời Hạ đặc biệt giải thích cho mẹ mình hiểu:“Bên cạnh là nhà hiệu trưởng, bên trái là giáo sư hệ văn học, các giáo viên bình thường ở đối diện đấy ạ.”Lúc này bà Tống mới để ý tới đối diện có từng dãy nhà lầu chỉnh tề.“Ở đối diện cũng tốt mà, toàn là nhà lầu cả.”Tống Thời Hạ bèn nói ra những điểm khác nhau:“Ký túc xá đối diện dùng chung nhà vệ sinh với phòng tắm, sáng ngủ dậy sẽ có rất nhiều người xếp hàng chờ đi vệ sinh, rửa mặt chung một chỗ, dậy trễ thì phải chờ lâu lắm.”Bà Tống tưởng tượng tới cảnh kia, đúng là khó chịu thật.Quý Duy Thanh và ba vợ cùng nhau bê đồ trên xe vào trong nhà.Tống Thời Hạ thì đi ở phía sau giới thiệu bố cục trong nhà với mẹ mình.Quý Yên Nhiên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh lắng nghe.“Bên phải lúc trước có nuôi gà vịt, con bận học nên bán cho nhà hiệu trưởng ở bên cạnh.Chờ trại chăn nuôi nhà mình đi vào ổn định thì con sẽ nhập thẳng từ nhà mình luôn, tự nuôi phiền phức quá.Vườn rau này là hàng xóm chăm giúp con, bên trái là vườn hoa, con muốn trồng thêm mấy loại cây ăn quả khác nhau, vậy thì có thể tiết kiệm được cả mớ tiền.” Bà Tống cũng gật gù đồng ý, con gái lấy chồng xong thì trưởng thành hơn hẳn, sắp xếp sân vườn gọn gàng hợp lý quá.“Con dọn dẹp sân vườn khá lắm.”Tống Thời Hạ dẫn mẹ đi vào phòng khách:“Trong phòng khách có tivi, mẹ với ba rảnh rỗi thì cứ mở tivi lên xem, có cả radio nữa, ba mẹ thích thì cứ mở lên nghe kịch, con ít khi dùng tới lắm.”Nói xong, cô lại dẫn mẹ đi vào bếp.“Nấu cơm dùng cả bếp than với bếp gas, than đá chất ở bên ngoài đấy ạ. Bếp lò lớn phải dùng củi, dùng hết thì chỉ có thể chờ qua tháng sau mới tới căn tin mua được.”Bà Tống chẹp miệng bình luận:“Chẳng trách sống trong thành phố lại tốn tiền như thế, đến củi cũng phải mua.Ở trong thôn mình củi gỗ ở khắp nơi, lần tới nếu anh trai con lái xe về, mẹ sẽ bảo nó kéo một xe củi cho con.”Tống Thời Hạ vội vàng ngăn cản:“Không cần nhiều thế đâu ạ, nửa xe là đủ rồi, nhiều quá nhà con cũng không có chỗ chứa.”Bà Tống vẫn kiên quyết:“Bảo ba con dựng một cái láng chứa củi ở ngoài sân là được, mỗi tháng đều phải mua củi dùng thì tốn bao nhiêu tiền chứ.”Trong sân đúng là vẫn dư chỗ làm láng chứa củi, lúc trước cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.DTVTống Thời Hạ chần chừ đáp: “Thế cũng được ạ.”“Đây là lò vi ba, bình thường bọn con sẽ cho thức ăn hoặc cơm vào đó để hâm nóng, chỉ cần vài phút là xong.”“Đây là lò nướng, mấy món bánh ngọt con làm đều được nướng bằng lò này.Trong sân còn có một cái lò nướng bánh nhỏ nữa, lúc trước chưa có lò nướng điện con toàn dùng cái kia, là anh trai làm cho con đấy.” 

Bà Tống hoàn toàn không ngờ căn nhà kiểu tây này lại là nhà do trường học cấp cho con rể.

Bà không khỏi cảm khái, “Đãi ngộ của giáo viên trong trường này tốt thật đấy.”

Bà từng thấy ký túc xá tập thể của các giáo viên trường tiểu học trên thị trấn rồi.

Chỗ đó ngày xưa là căn tin công cộng, giường nằm là một tấm ván gỗ gác lên hai cái ghế, bên trên trải rơm rạ làm đệm.

Tống Thời Hạ đặc biệt giải thích cho mẹ mình hiểu:

“Bên cạnh là nhà hiệu trưởng, bên trái là giáo sư hệ văn học, các giáo viên bình thường ở đối diện đấy ạ.”

Lúc này bà Tống mới để ý tới đối diện có từng dãy nhà lầu chỉnh tề.

“Ở đối diện cũng tốt mà, toàn là nhà lầu cả.”

Tống Thời Hạ bèn nói ra những điểm khác nhau:

“Ký túc xá đối diện dùng chung nhà vệ sinh với phòng tắm, sáng ngủ dậy sẽ có rất nhiều người xếp hàng chờ đi vệ sinh, rửa mặt chung một chỗ, dậy trễ thì phải chờ lâu lắm.”

Bà Tống tưởng tượng tới cảnh kia, đúng là khó chịu thật.

Quý Duy Thanh và ba vợ cùng nhau bê đồ trên xe vào trong nhà.

Tống Thời Hạ thì đi ở phía sau giới thiệu bố cục trong nhà với mẹ mình.

Quý Yên Nhiên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh lắng nghe.

“Bên phải lúc trước có nuôi gà vịt, con bận học nên bán cho nhà hiệu trưởng ở bên cạnh.

Chờ trại chăn nuôi nhà mình đi vào ổn định thì con sẽ nhập thẳng từ nhà mình luôn, tự nuôi phiền phức quá.

Vườn rau này là hàng xóm chăm giúp con, bên trái là vườn hoa, con muốn trồng thêm mấy loại cây ăn quả khác nhau, vậy thì có thể tiết kiệm được cả mớ tiền.”

 

Bà Tống cũng gật gù đồng ý, con gái lấy chồng xong thì trưởng thành hơn hẳn, sắp xếp sân vườn gọn gàng hợp lý quá.

“Con dọn dẹp sân vườn khá lắm.”

Tống Thời Hạ dẫn mẹ đi vào phòng khách:

“Trong phòng khách có tivi, mẹ với ba rảnh rỗi thì cứ mở tivi lên xem, có cả radio nữa, ba mẹ thích thì cứ mở lên nghe kịch, con ít khi dùng tới lắm.”

Nói xong, cô lại dẫn mẹ đi vào bếp.

“Nấu cơm dùng cả bếp than với bếp gas, than đá chất ở bên ngoài đấy ạ. Bếp lò lớn phải dùng củi, dùng hết thì chỉ có thể chờ qua tháng sau mới tới căn tin mua được.”

Bà Tống chẹp miệng bình luận:

“Chẳng trách sống trong thành phố lại tốn tiền như thế, đến củi cũng phải mua.

Ở trong thôn mình củi gỗ ở khắp nơi, lần tới nếu anh trai con lái xe về, mẹ sẽ bảo nó kéo một xe củi cho con.”

Tống Thời Hạ vội vàng ngăn cản:

“Không cần nhiều thế đâu ạ, nửa xe là đủ rồi, nhiều quá nhà con cũng không có chỗ chứa.”

Bà Tống vẫn kiên quyết:

“Bảo ba con dựng một cái láng chứa củi ở ngoài sân là được, mỗi tháng đều phải mua củi dùng thì tốn bao nhiêu tiền chứ.”

Trong sân đúng là vẫn dư chỗ làm láng chứa củi, lúc trước cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

DTV

Tống Thời Hạ chần chừ đáp: “Thế cũng được ạ.”

“Đây là lò vi ba, bình thường bọn con sẽ cho thức ăn hoặc cơm vào đó để hâm nóng, chỉ cần vài phút là xong.”

“Đây là lò nướng, mấy món bánh ngọt con làm đều được nướng bằng lò này.

Trong sân còn có một cái lò nướng bánh nhỏ nữa, lúc trước chưa có lò nướng điện con toàn dùng cái kia, là anh trai làm cho con đấy.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bà Tống hoàn toàn không ngờ căn nhà kiểu tây này lại là nhà do trường học cấp cho con rể.Bà không khỏi cảm khái, “Đãi ngộ của giáo viên trong trường này tốt thật đấy.”Bà từng thấy ký túc xá tập thể của các giáo viên trường tiểu học trên thị trấn rồi.Chỗ đó ngày xưa là căn tin công cộng, giường nằm là một tấm ván gỗ gác lên hai cái ghế, bên trên trải rơm rạ làm đệm.Tống Thời Hạ đặc biệt giải thích cho mẹ mình hiểu:“Bên cạnh là nhà hiệu trưởng, bên trái là giáo sư hệ văn học, các giáo viên bình thường ở đối diện đấy ạ.”Lúc này bà Tống mới để ý tới đối diện có từng dãy nhà lầu chỉnh tề.“Ở đối diện cũng tốt mà, toàn là nhà lầu cả.”Tống Thời Hạ bèn nói ra những điểm khác nhau:“Ký túc xá đối diện dùng chung nhà vệ sinh với phòng tắm, sáng ngủ dậy sẽ có rất nhiều người xếp hàng chờ đi vệ sinh, rửa mặt chung một chỗ, dậy trễ thì phải chờ lâu lắm.”Bà Tống tưởng tượng tới cảnh kia, đúng là khó chịu thật.Quý Duy Thanh và ba vợ cùng nhau bê đồ trên xe vào trong nhà.Tống Thời Hạ thì đi ở phía sau giới thiệu bố cục trong nhà với mẹ mình.Quý Yên Nhiên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh lắng nghe.“Bên phải lúc trước có nuôi gà vịt, con bận học nên bán cho nhà hiệu trưởng ở bên cạnh.Chờ trại chăn nuôi nhà mình đi vào ổn định thì con sẽ nhập thẳng từ nhà mình luôn, tự nuôi phiền phức quá.Vườn rau này là hàng xóm chăm giúp con, bên trái là vườn hoa, con muốn trồng thêm mấy loại cây ăn quả khác nhau, vậy thì có thể tiết kiệm được cả mớ tiền.” Bà Tống cũng gật gù đồng ý, con gái lấy chồng xong thì trưởng thành hơn hẳn, sắp xếp sân vườn gọn gàng hợp lý quá.“Con dọn dẹp sân vườn khá lắm.”Tống Thời Hạ dẫn mẹ đi vào phòng khách:“Trong phòng khách có tivi, mẹ với ba rảnh rỗi thì cứ mở tivi lên xem, có cả radio nữa, ba mẹ thích thì cứ mở lên nghe kịch, con ít khi dùng tới lắm.”Nói xong, cô lại dẫn mẹ đi vào bếp.“Nấu cơm dùng cả bếp than với bếp gas, than đá chất ở bên ngoài đấy ạ. Bếp lò lớn phải dùng củi, dùng hết thì chỉ có thể chờ qua tháng sau mới tới căn tin mua được.”Bà Tống chẹp miệng bình luận:“Chẳng trách sống trong thành phố lại tốn tiền như thế, đến củi cũng phải mua.Ở trong thôn mình củi gỗ ở khắp nơi, lần tới nếu anh trai con lái xe về, mẹ sẽ bảo nó kéo một xe củi cho con.”Tống Thời Hạ vội vàng ngăn cản:“Không cần nhiều thế đâu ạ, nửa xe là đủ rồi, nhiều quá nhà con cũng không có chỗ chứa.”Bà Tống vẫn kiên quyết:“Bảo ba con dựng một cái láng chứa củi ở ngoài sân là được, mỗi tháng đều phải mua củi dùng thì tốn bao nhiêu tiền chứ.”Trong sân đúng là vẫn dư chỗ làm láng chứa củi, lúc trước cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.DTVTống Thời Hạ chần chừ đáp: “Thế cũng được ạ.”“Đây là lò vi ba, bình thường bọn con sẽ cho thức ăn hoặc cơm vào đó để hâm nóng, chỉ cần vài phút là xong.”“Đây là lò nướng, mấy món bánh ngọt con làm đều được nướng bằng lò này.Trong sân còn có một cái lò nướng bánh nhỏ nữa, lúc trước chưa có lò nướng điện con toàn dùng cái kia, là anh trai làm cho con đấy.” 

Chương 479: Chương 479