Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 480: Chương 480

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Vẻ mặt của bà Tống dịu xuống:“Rốt cuộc anh trai con cũng giúp đỡ được việc nhà, hai cái tủ sắt này đỉnh tới vậy à?”“Đây là hàng nước ngoài, là bạn học ở nước ngoài của chồng con gửi về.”Bà Tống hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ ở nhà con rể cũng nấu cơm à?”“Những lúc con bận thì anh ấy sẽ nấu, hai thứ này chủ yếu là thuận tiện, vài phút là có thể hâm nóng cơm để ăn rồi.”Bà Tống nhận xét: “Chẳng trách lại thuận tiện như thế, chắc cũng đắt lắm đúng không.”Tống Thời Hạ cười khẽ:“Tủ lạnh, máy giặt thì con không cần giới thiệu nữa nhé, nhà mình cũng có mà.Trong nhà kho có một chiếc bếp sưởi con mới mua năm ngoái, để con dẫn mẹ đến phòng.”Lầu hai có ba căn phòng ngủ, Yên Nhiên chỉ có thể ngủ chung với hai đứa nhỏ.Quý Yên Nhiên cũng không để bụng, Tống Thời Hạ sợ hai đứa nhỏ ồn ào làm Quý Yên Nhiên mất ngủ mà thôi.“Mẹ à, ba mẹ ở phòng này nhé, để con quét dọn gác xép sơ đã.”Gác xép khá lớn, lúc Tống Thời Hạ vừa tới đã muốn chuyển nó thành kho riêng, sau này để chứa dược liệu.Cô đi tìm Quý Duy Thanh:“Gác xép dọn lại cho Yên Nhiên ở nhé, trên đó vừa yên tĩnh lại rộng rãi, còn có cả cửa sổ nữa.”Quý Duy Thanh không có ý kiến gì.Hai vợ chồng chung tay dọn dẹp gác xếp, khiêng một cái giường đơn và bàn học lên, từ gác xép đi xuống một cái là đụng cửa nhà vệ sinh ngay.Tống Thời Hạ lau mồ hôi, hai tay chống nạnh,“Chờ Yên Nhiên về nhà, em sẽ biến nơi này thành phòng nghỉ trưa, ánh nắng chiếu vào cứ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.” Quý Duy Thanh mỉm cười nhìn cô.Tống Thời Hạ về đến nhà xong thì không ngơi tay lúc nào.Quý Duy Thanh và ba mẹ cũng giúp cô dọn dẹp nhà cửa, mấy chỗ khuất khuất trong nhà toàn là bụi bặm.Cô chống cây lau nhà:“May mà hai đứa nhỏ không về cùng mình, bằng không chẳng có chỗ cho hai đứa nhỏ ngồi rồi.”Bà Tống cũng cười nói: “Hai đứa nhỏ có thể lái ô tô nhỏ của mình chạy đi chơi mà.”Vừa nói xong đã nghe thấy giọng của hai đứa vang lên ở cửa.“Mẹ ơi, bọn con về rồi đây!”Quý Nguyên chạy vèo tới, Quý Dương thì có vẻ chờ mong, nhưng chú tài xế đang bê xe ô tô giúp cậu bé.Chờ hai chiếc xe ô tô nhỏ được đặt xuống đất hết rồi, cậu bé mới ngoan ngoãn cảm ơn: “Cảm ơn chú ạ!”Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Sao hai đứa lại về rồi?”Quý Nguyên chạy tới ôm chân cô, “Con nhớ mẹ, không muốn xa mẹ ạ.”Tống Thời Hạ nhói hết cả lòng, ngồi xổm xuống ôm cậu bé:“Mẹ cũng nhớ các con lắm, sao lại bám mẹ như thế chứ, cục keo nhỏ này.”Quý Nguyên ôm chặt cổ cô, “Con muốn bám dính lấy mẹ luôn.”Quý Dương thở hồng hộc chạy tới, bình tĩnh đi tới trước mặt cô.Tống Thời Hạ cười với cậu bé: “Dương Dương cũng tới cho mẹ ôm một cái nào.”Quý Dương cười tươi chạy tới, nhưng vẫn nhào vào lòng mẹ hết sức nhẹ nhàng, không làm cô chới với ngã ngửa ra sau.DTVBà Tống thấy cảnh này thì mắt cay xè, Đại Bảo với Tiểu Bảo đúng là đáng yêu mà. 

Vẻ mặt của bà Tống dịu xuống:

“Rốt cuộc anh trai con cũng giúp đỡ được việc nhà, hai cái tủ sắt này đỉnh tới vậy à?”

“Đây là hàng nước ngoài, là bạn học ở nước ngoài của chồng con gửi về.”

Bà Tống hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ ở nhà con rể cũng nấu cơm à?”

“Những lúc con bận thì anh ấy sẽ nấu, hai thứ này chủ yếu là thuận tiện, vài phút là có thể hâm nóng cơm để ăn rồi.”

Bà Tống nhận xét: “Chẳng trách lại thuận tiện như thế, chắc cũng đắt lắm đúng không.”

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Tủ lạnh, máy giặt thì con không cần giới thiệu nữa nhé, nhà mình cũng có mà.

Trong nhà kho có một chiếc bếp sưởi con mới mua năm ngoái, để con dẫn mẹ đến phòng.”

Lầu hai có ba căn phòng ngủ, Yên Nhiên chỉ có thể ngủ chung với hai đứa nhỏ.

Quý Yên Nhiên cũng không để bụng, Tống Thời Hạ sợ hai đứa nhỏ ồn ào làm Quý Yên Nhiên mất ngủ mà thôi.

“Mẹ à, ba mẹ ở phòng này nhé, để con quét dọn gác xép sơ đã.”

Gác xép khá lớn, lúc Tống Thời Hạ vừa tới đã muốn chuyển nó thành kho riêng, sau này để chứa dược liệu.

Cô đi tìm Quý Duy Thanh:

“Gác xép dọn lại cho Yên Nhiên ở nhé, trên đó vừa yên tĩnh lại rộng rãi, còn có cả cửa sổ nữa.”

Quý Duy Thanh không có ý kiến gì.

Hai vợ chồng chung tay dọn dẹp gác xếp, khiêng một cái giường đơn và bàn học lên, từ gác xép đi xuống một cái là đụng cửa nhà vệ sinh ngay.

Tống Thời Hạ lau mồ hôi, hai tay chống nạnh,

“Chờ Yên Nhiên về nhà, em sẽ biến nơi này thành phòng nghỉ trưa, ánh nắng chiếu vào cứ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.”

 

Quý Duy Thanh mỉm cười nhìn cô.

Tống Thời Hạ về đến nhà xong thì không ngơi tay lúc nào.

Quý Duy Thanh và ba mẹ cũng giúp cô dọn dẹp nhà cửa, mấy chỗ khuất khuất trong nhà toàn là bụi bặm.

Cô chống cây lau nhà:

“May mà hai đứa nhỏ không về cùng mình, bằng không chẳng có chỗ cho hai đứa nhỏ ngồi rồi.”

Bà Tống cũng cười nói: “Hai đứa nhỏ có thể lái ô tô nhỏ của mình chạy đi chơi mà.”

Vừa nói xong đã nghe thấy giọng của hai đứa vang lên ở cửa.

“Mẹ ơi, bọn con về rồi đây!”

Quý Nguyên chạy vèo tới, Quý Dương thì có vẻ chờ mong, nhưng chú tài xế đang bê xe ô tô giúp cậu bé.

Chờ hai chiếc xe ô tô nhỏ được đặt xuống đất hết rồi, cậu bé mới ngoan ngoãn cảm ơn: “Cảm ơn chú ạ!”

Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Sao hai đứa lại về rồi?”

Quý Nguyên chạy tới ôm chân cô, “Con nhớ mẹ, không muốn xa mẹ ạ.”

Tống Thời Hạ nhói hết cả lòng, ngồi xổm xuống ôm cậu bé:

“Mẹ cũng nhớ các con lắm, sao lại bám mẹ như thế chứ, cục keo nhỏ này.”

Quý Nguyên ôm chặt cổ cô, “Con muốn bám dính lấy mẹ luôn.”

Quý Dương thở hồng hộc chạy tới, bình tĩnh đi tới trước mặt cô.

Tống Thời Hạ cười với cậu bé: “Dương Dương cũng tới cho mẹ ôm một cái nào.”

Quý Dương cười tươi chạy tới, nhưng vẫn nhào vào lòng mẹ hết sức nhẹ nhàng, không làm cô chới với ngã ngửa ra sau.

DTV

Bà Tống thấy cảnh này thì mắt cay xè, Đại Bảo với Tiểu Bảo đúng là đáng yêu mà.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Vẻ mặt của bà Tống dịu xuống:“Rốt cuộc anh trai con cũng giúp đỡ được việc nhà, hai cái tủ sắt này đỉnh tới vậy à?”“Đây là hàng nước ngoài, là bạn học ở nước ngoài của chồng con gửi về.”Bà Tống hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ ở nhà con rể cũng nấu cơm à?”“Những lúc con bận thì anh ấy sẽ nấu, hai thứ này chủ yếu là thuận tiện, vài phút là có thể hâm nóng cơm để ăn rồi.”Bà Tống nhận xét: “Chẳng trách lại thuận tiện như thế, chắc cũng đắt lắm đúng không.”Tống Thời Hạ cười khẽ:“Tủ lạnh, máy giặt thì con không cần giới thiệu nữa nhé, nhà mình cũng có mà.Trong nhà kho có một chiếc bếp sưởi con mới mua năm ngoái, để con dẫn mẹ đến phòng.”Lầu hai có ba căn phòng ngủ, Yên Nhiên chỉ có thể ngủ chung với hai đứa nhỏ.Quý Yên Nhiên cũng không để bụng, Tống Thời Hạ sợ hai đứa nhỏ ồn ào làm Quý Yên Nhiên mất ngủ mà thôi.“Mẹ à, ba mẹ ở phòng này nhé, để con quét dọn gác xép sơ đã.”Gác xép khá lớn, lúc Tống Thời Hạ vừa tới đã muốn chuyển nó thành kho riêng, sau này để chứa dược liệu.Cô đi tìm Quý Duy Thanh:“Gác xép dọn lại cho Yên Nhiên ở nhé, trên đó vừa yên tĩnh lại rộng rãi, còn có cả cửa sổ nữa.”Quý Duy Thanh không có ý kiến gì.Hai vợ chồng chung tay dọn dẹp gác xếp, khiêng một cái giường đơn và bàn học lên, từ gác xép đi xuống một cái là đụng cửa nhà vệ sinh ngay.Tống Thời Hạ lau mồ hôi, hai tay chống nạnh,“Chờ Yên Nhiên về nhà, em sẽ biến nơi này thành phòng nghỉ trưa, ánh nắng chiếu vào cứ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.” Quý Duy Thanh mỉm cười nhìn cô.Tống Thời Hạ về đến nhà xong thì không ngơi tay lúc nào.Quý Duy Thanh và ba mẹ cũng giúp cô dọn dẹp nhà cửa, mấy chỗ khuất khuất trong nhà toàn là bụi bặm.Cô chống cây lau nhà:“May mà hai đứa nhỏ không về cùng mình, bằng không chẳng có chỗ cho hai đứa nhỏ ngồi rồi.”Bà Tống cũng cười nói: “Hai đứa nhỏ có thể lái ô tô nhỏ của mình chạy đi chơi mà.”Vừa nói xong đã nghe thấy giọng của hai đứa vang lên ở cửa.“Mẹ ơi, bọn con về rồi đây!”Quý Nguyên chạy vèo tới, Quý Dương thì có vẻ chờ mong, nhưng chú tài xế đang bê xe ô tô giúp cậu bé.Chờ hai chiếc xe ô tô nhỏ được đặt xuống đất hết rồi, cậu bé mới ngoan ngoãn cảm ơn: “Cảm ơn chú ạ!”Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Sao hai đứa lại về rồi?”Quý Nguyên chạy tới ôm chân cô, “Con nhớ mẹ, không muốn xa mẹ ạ.”Tống Thời Hạ nhói hết cả lòng, ngồi xổm xuống ôm cậu bé:“Mẹ cũng nhớ các con lắm, sao lại bám mẹ như thế chứ, cục keo nhỏ này.”Quý Nguyên ôm chặt cổ cô, “Con muốn bám dính lấy mẹ luôn.”Quý Dương thở hồng hộc chạy tới, bình tĩnh đi tới trước mặt cô.Tống Thời Hạ cười với cậu bé: “Dương Dương cũng tới cho mẹ ôm một cái nào.”Quý Dương cười tươi chạy tới, nhưng vẫn nhào vào lòng mẹ hết sức nhẹ nhàng, không làm cô chới với ngã ngửa ra sau.DTVBà Tống thấy cảnh này thì mắt cay xè, Đại Bảo với Tiểu Bảo đúng là đáng yêu mà. 

Chương 480: Chương 480