Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 486: Chương 486
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lập tức che miệng lại:“Thì đúng là học cho có mà, nếu như không phải vì thi đại học, đại đa số mọi người cả đời cũng chỉ dính tới nhân chia cộng trừ đơn giản thôi, chứ ai lại dùng đạo hàm tính tiền đi chợ chứ.”Quý Duy Thanh lắc đầu bật cười:“Em nói đúng lắm, nếu em không thích thì anh cũng không ép buộc em, em cứ chọn thứ mình thích đi.”Tống Thời Hạ vùi đầu vào lồng n.g.ự.c anh làm nũng:“Em nghĩ không ra, hay là chừng đó nhắm mắt chọn đại nhé, em thấy chọn trúng cái gì cũng thú vị hết.”Dù sao cũng không cần quan tâm chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp, người nhà cũng không can thiệp vào chuyện nguyện vọng của cô có tương lai hay không, chỉ cần thi đậu đại học thì sẽ là niềm tự hào của cả nhà.“Đừng lo nghĩ nhiều quá, còn hơn 10 ngày nữa mới tới lúc thi đại học mà, em cứ từ từ suy nghĩ đi.”Trước khi ngủ, Tống Thời Hạ vẫn nói liếng thoắng:“Anh thấy học văn thì sao? Làm giáo viên đại học như giáo sư Tạ ở bên cạnh ấy, mỗi ngày nhàn nhã cầm cốc nước, dạy xong thì đi.DTVNgành ngôn ngữ Anh cũng được, nói không chừng còn có thể vào bộ ngoại giao, làm phiên dịch cũng được...Ngành máy tính cũng ổn nè, nhưng hơi mệt não thôi...”Cô không nghe thấy anh đáp lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện người ôm mình đã ngủ rồi.Tống Thời Hạ nghịch ngợm thọt lét anh.Đối phương lại không có bất kỳ phản ứng nào, cô đành phải chán nản nhắm mắt đi ngủ.Mấy ngày trước kỳ thi đại học, cô Mạnh gọi điện cho Tống Thời Hạ, hỏi thăm việc điền nguyện vọng của cô thế nào rồi. Tống Thời Hạ nghe máy, hai đứa nhỏ ở bên cạnh, một đứa bóp vai, một đứa đ.ấ.m chân cho cô.Hai anh em biết mẹ sắp đi thi, hơn nữa còn là kỳ thi rất quan trọng, nên gần đây hai đứa không dám lái xe ô tô trong nhà nữa.Đến đi đường hai đứa nó cũng bất giác nhẹ tay nhẹ chân hơn, còn thường xuyên hỏi han, quan tâm mẹ mình.“Em vẫn ổn ạ, bây giờ Đại Bảo đang bóp vai cho em, Tiểu Bảo thì đ.ấ.m chân, địa vị của em ở nhà không khác gì Từ Hi thái hậu luôn.”Cô Mạnh hâm mộ không thôi:“Hai bé con nhà em ngoan quá đi mất, sau này chị sinh con, nhất định phải xin kinh nghiệm của em mới được.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, “Em làm gì có kinh nghiệm gì chứ.”Thấy Tống Thời Hạ sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi, cô Mạnh cũng nâng cô từ học trò lên thành bạn bè luôn.Cô Mạnh trêu chọc:“Không sao hết, nói không chừng khi ấy thời gian của hai chị em mình cũng xêm xêm nhau.”Tống Thời Hạ ngẫm lại, có lẽ đúng là như thế thật.Hai người lại nói đùa vài câu, nhưng không nói gì về chuyện thi đại học.Quý Yên Nhiên điền nguyện vọng xong thì tự giam mình trong phòng cắm đầu học hành, cô ấy rất sợ mình thi không đủ điểm.Gác xép này đúng là tuyệt vời, không nghe thấy động tĩnh ở bên dưới nên không sợ bị làm phiền, có thể tập trung đắm mình trong biển học vô bờ.Nhưng cô ấy chưa được yên tĩnh bao lâu thì đã bị chị dâu kéo xuống khỏi gác xép.“Đừng học nữa, bây giờ có học em cũng không nhớ được bao nhiêu đâu, chỉ căng thẳng hơn mà thôi, đi tập thể dục với chị đi.”
Tống Thời Hạ lập tức che miệng lại:
“Thì đúng là học cho có mà, nếu như không phải vì thi đại học, đại đa số mọi người cả đời cũng chỉ dính tới nhân chia cộng trừ đơn giản thôi, chứ ai lại dùng đạo hàm tính tiền đi chợ chứ.”
Quý Duy Thanh lắc đầu bật cười:
“Em nói đúng lắm, nếu em không thích thì anh cũng không ép buộc em, em cứ chọn thứ mình thích đi.”
Tống Thời Hạ vùi đầu vào lồng n.g.ự.c anh làm nũng:
“Em nghĩ không ra, hay là chừng đó nhắm mắt chọn đại nhé, em thấy chọn trúng cái gì cũng thú vị hết.”
Dù sao cũng không cần quan tâm chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp, người nhà cũng không can thiệp vào chuyện nguyện vọng của cô có tương lai hay không, chỉ cần thi đậu đại học thì sẽ là niềm tự hào của cả nhà.
“Đừng lo nghĩ nhiều quá, còn hơn 10 ngày nữa mới tới lúc thi đại học mà, em cứ từ từ suy nghĩ đi.”
Trước khi ngủ, Tống Thời Hạ vẫn nói liếng thoắng:
“Anh thấy học văn thì sao? Làm giáo viên đại học như giáo sư Tạ ở bên cạnh ấy, mỗi ngày nhàn nhã cầm cốc nước, dạy xong thì đi.
DTV
Ngành ngôn ngữ Anh cũng được, nói không chừng còn có thể vào bộ ngoại giao, làm phiên dịch cũng được...
Ngành máy tính cũng ổn nè, nhưng hơi mệt não thôi...”
Cô không nghe thấy anh đáp lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện người ôm mình đã ngủ rồi.
Tống Thời Hạ nghịch ngợm thọt lét anh.
Đối phương lại không có bất kỳ phản ứng nào, cô đành phải chán nản nhắm mắt đi ngủ.
Mấy ngày trước kỳ thi đại học, cô Mạnh gọi điện cho Tống Thời Hạ, hỏi thăm việc điền nguyện vọng của cô thế nào rồi.
Tống Thời Hạ nghe máy, hai đứa nhỏ ở bên cạnh, một đứa bóp vai, một đứa đ.ấ.m chân cho cô.
Hai anh em biết mẹ sắp đi thi, hơn nữa còn là kỳ thi rất quan trọng, nên gần đây hai đứa không dám lái xe ô tô trong nhà nữa.
Đến đi đường hai đứa nó cũng bất giác nhẹ tay nhẹ chân hơn, còn thường xuyên hỏi han, quan tâm mẹ mình.
“Em vẫn ổn ạ, bây giờ Đại Bảo đang bóp vai cho em, Tiểu Bảo thì đ.ấ.m chân, địa vị của em ở nhà không khác gì Từ Hi thái hậu luôn.”
Cô Mạnh hâm mộ không thôi:
“Hai bé con nhà em ngoan quá đi mất, sau này chị sinh con, nhất định phải xin kinh nghiệm của em mới được.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, “Em làm gì có kinh nghiệm gì chứ.”
Thấy Tống Thời Hạ sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi, cô Mạnh cũng nâng cô từ học trò lên thành bạn bè luôn.
Cô Mạnh trêu chọc:
“Không sao hết, nói không chừng khi ấy thời gian của hai chị em mình cũng xêm xêm nhau.”
Tống Thời Hạ ngẫm lại, có lẽ đúng là như thế thật.
Hai người lại nói đùa vài câu, nhưng không nói gì về chuyện thi đại học.
Quý Yên Nhiên điền nguyện vọng xong thì tự giam mình trong phòng cắm đầu học hành, cô ấy rất sợ mình thi không đủ điểm.
Gác xép này đúng là tuyệt vời, không nghe thấy động tĩnh ở bên dưới nên không sợ bị làm phiền, có thể tập trung đắm mình trong biển học vô bờ.
Nhưng cô ấy chưa được yên tĩnh bao lâu thì đã bị chị dâu kéo xuống khỏi gác xép.
“Đừng học nữa, bây giờ có học em cũng không nhớ được bao nhiêu đâu, chỉ căng thẳng hơn mà thôi, đi tập thể dục với chị đi.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lập tức che miệng lại:“Thì đúng là học cho có mà, nếu như không phải vì thi đại học, đại đa số mọi người cả đời cũng chỉ dính tới nhân chia cộng trừ đơn giản thôi, chứ ai lại dùng đạo hàm tính tiền đi chợ chứ.”Quý Duy Thanh lắc đầu bật cười:“Em nói đúng lắm, nếu em không thích thì anh cũng không ép buộc em, em cứ chọn thứ mình thích đi.”Tống Thời Hạ vùi đầu vào lồng n.g.ự.c anh làm nũng:“Em nghĩ không ra, hay là chừng đó nhắm mắt chọn đại nhé, em thấy chọn trúng cái gì cũng thú vị hết.”Dù sao cũng không cần quan tâm chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp, người nhà cũng không can thiệp vào chuyện nguyện vọng của cô có tương lai hay không, chỉ cần thi đậu đại học thì sẽ là niềm tự hào của cả nhà.“Đừng lo nghĩ nhiều quá, còn hơn 10 ngày nữa mới tới lúc thi đại học mà, em cứ từ từ suy nghĩ đi.”Trước khi ngủ, Tống Thời Hạ vẫn nói liếng thoắng:“Anh thấy học văn thì sao? Làm giáo viên đại học như giáo sư Tạ ở bên cạnh ấy, mỗi ngày nhàn nhã cầm cốc nước, dạy xong thì đi.DTVNgành ngôn ngữ Anh cũng được, nói không chừng còn có thể vào bộ ngoại giao, làm phiên dịch cũng được...Ngành máy tính cũng ổn nè, nhưng hơi mệt não thôi...”Cô không nghe thấy anh đáp lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện người ôm mình đã ngủ rồi.Tống Thời Hạ nghịch ngợm thọt lét anh.Đối phương lại không có bất kỳ phản ứng nào, cô đành phải chán nản nhắm mắt đi ngủ.Mấy ngày trước kỳ thi đại học, cô Mạnh gọi điện cho Tống Thời Hạ, hỏi thăm việc điền nguyện vọng của cô thế nào rồi. Tống Thời Hạ nghe máy, hai đứa nhỏ ở bên cạnh, một đứa bóp vai, một đứa đ.ấ.m chân cho cô.Hai anh em biết mẹ sắp đi thi, hơn nữa còn là kỳ thi rất quan trọng, nên gần đây hai đứa không dám lái xe ô tô trong nhà nữa.Đến đi đường hai đứa nó cũng bất giác nhẹ tay nhẹ chân hơn, còn thường xuyên hỏi han, quan tâm mẹ mình.“Em vẫn ổn ạ, bây giờ Đại Bảo đang bóp vai cho em, Tiểu Bảo thì đ.ấ.m chân, địa vị của em ở nhà không khác gì Từ Hi thái hậu luôn.”Cô Mạnh hâm mộ không thôi:“Hai bé con nhà em ngoan quá đi mất, sau này chị sinh con, nhất định phải xin kinh nghiệm của em mới được.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, “Em làm gì có kinh nghiệm gì chứ.”Thấy Tống Thời Hạ sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi, cô Mạnh cũng nâng cô từ học trò lên thành bạn bè luôn.Cô Mạnh trêu chọc:“Không sao hết, nói không chừng khi ấy thời gian của hai chị em mình cũng xêm xêm nhau.”Tống Thời Hạ ngẫm lại, có lẽ đúng là như thế thật.Hai người lại nói đùa vài câu, nhưng không nói gì về chuyện thi đại học.Quý Yên Nhiên điền nguyện vọng xong thì tự giam mình trong phòng cắm đầu học hành, cô ấy rất sợ mình thi không đủ điểm.Gác xép này đúng là tuyệt vời, không nghe thấy động tĩnh ở bên dưới nên không sợ bị làm phiền, có thể tập trung đắm mình trong biển học vô bờ.Nhưng cô ấy chưa được yên tĩnh bao lâu thì đã bị chị dâu kéo xuống khỏi gác xép.“Đừng học nữa, bây giờ có học em cũng không nhớ được bao nhiêu đâu, chỉ căng thẳng hơn mà thôi, đi tập thể dục với chị đi.”