Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 487: Chương 487

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Yên Nhiên vẫn muốn xem mấy bài sửa lỗi của mình.“Em nghe lời chị đi, các học sinh ở trường cũng được cho về nhà, có học nữa cũng thế thôi, hai hôm nay em phải thả lỏng đầu óc, đừng có căng thẳng quá.”Quý Yên Nhiên ôm chị dâu làm nũng.“Nhưng em sợ lắm, lỡ như em thi không tốt, làm sai như hồi thi thử *****ên ấy?”Tống Thời Hạ xoa đầu cô ấy:“Em đừng sợ, ngã ở đâu gấp đôi ở đó, lần thứ hai với thứ ba em thi rất tốt, thi đại học nhất định cũng sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng có tự mình dọa mình như vậy.”“Bây giờ em đang bị lo âu quá độ đấy, nếu để em học bài tiếp, em sẽ càng lúc càng sợ hãi, đầu óc trống rỗng, cảm thấy mình chưa chuẩn bị kỹ càng.Chờ tới khi vào trường thi em sẽ phát hiện toàn là mấy câu hỏi quen thuộc mà thôi, nên hãy nghe lời chị, ra ngoài đi dạo với chị đi.”Quý Yên Nhiên dần dần bình tĩnh lại, hình như cô ấy không còn sợ như ban nãy nữa rồi.Buổi tối trước ngày thi đại học, Tống Thời Hạ còn chưa bắt đầu khẩn trương lo lắng thì điện thoại trong nhà đã reo lên liên tục.Bạn bè thân thích gọi tới chúc cô thi tốt, anh trai cô thậm chí còn hứa sẽ mua cho cô một chiếc ô tô nếu thi đỗ.Tống Thời Hạ vốn đang rất bình tĩnh tự tin, càng nghe người quen động viên lại càng lo lắng và cảm thấy có áp lực.Đặc biệt là khi cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, đầu bên kia nghe như một người lớn chừng trên 50 tuổi, áp lực trên vai dường như đã tăng lên đến đỉnh điểm.Người kia không tự giới thiệu, chỉ nói mình là thầy giáo trường ABC nào đó, chúc cô thi đạt thành tích cao. Tống Thời Hạ chưa từng nghe đến tên những thầy cô này, vậy nên cảm thấy rất kì quái khi họ gọi tới tận nhà chỉ để cổ vũ mình.Cho đến khi họ nhiệt tình mời cô lựa chọn ngành vật lý hoặc toán học trường họ để theo học đại học, Tống Thời Hạ ngẩng đầu nhìn giáo sư Quý nhà mình theo bản năng.Thấy sắc mặt anh lộ vẻ hoang mang, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, cô lập tức hiểu ra.Tống Thời Hạ che ống nghe, mấp máy môi hỏi anh bằng khẩu hình: “Thầy anh à?”Quý Duy Thanh hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.Tống Thời Hạ thật không biết phải nói sao.Lần đầu nhận được điện thoại của các vị viện sĩ thuộc hàng quốc bảo, nhưng lại vì mục đích muốn lừa cô qua học vật lý.Ban nãy, bà Tống bóng gió ý bảo hai vợ chồng ngủ riêng một đêm đi, Tống Thời Hạ cười cười, nói việc đó không cần thiết.Gần tới ngày thi, cả hai đều rất biết khắc chế, chỉ ôm nhau ngủ bình thường.Nếu Tống Thời Hạ không chủ động chòng ghẹo anh, giáo sư Quý gần như chưa bao giờ xằng bậy.Tống Thời Hạ túm cổ áo ngủ của anh, kéo mạnh: “Anh không có ý định xúi em đi học vật lý đấy chứ?”Quý Duy Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Không đâu, anh tôn trọng mọi lựa chọn của em.”DTVTống Thời Hạ nửa tin nửa ngờ, nhỡ đâu anh ấy bị các thầy mình thuyết phục thì sao?Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ còn đang mơ màng chưa tỉnh đã bị giáo sư Quý kéo khỏi ổ chăn ấm.“Dậy thôi em.” 

Quý Yên Nhiên vẫn muốn xem mấy bài sửa lỗi của mình.

“Em nghe lời chị đi, các học sinh ở trường cũng được cho về nhà, có học nữa cũng thế thôi, hai hôm nay em phải thả lỏng đầu óc, đừng có căng thẳng quá.”

Quý Yên Nhiên ôm chị dâu làm nũng.

“Nhưng em sợ lắm, lỡ như em thi không tốt, làm sai như hồi thi thử *****ên ấy?”

Tống Thời Hạ xoa đầu cô ấy:

“Em đừng sợ, ngã ở đâu gấp đôi ở đó, lần thứ hai với thứ ba em thi rất tốt, thi đại học nhất định cũng sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng có tự mình dọa mình như vậy.”

“Bây giờ em đang bị lo âu quá độ đấy, nếu để em học bài tiếp, em sẽ càng lúc càng sợ hãi, đầu óc trống rỗng, cảm thấy mình chưa chuẩn bị kỹ càng.

Chờ tới khi vào trường thi em sẽ phát hiện toàn là mấy câu hỏi quen thuộc mà thôi, nên hãy nghe lời chị, ra ngoài đi dạo với chị đi.”

Quý Yên Nhiên dần dần bình tĩnh lại, hình như cô ấy không còn sợ như ban nãy nữa rồi.

Buổi tối trước ngày thi đại học, Tống Thời Hạ còn chưa bắt đầu khẩn trương lo lắng thì điện thoại trong nhà đã reo lên liên tục.

Bạn bè thân thích gọi tới chúc cô thi tốt, anh trai cô thậm chí còn hứa sẽ mua cho cô một chiếc ô tô nếu thi đỗ.

Tống Thời Hạ vốn đang rất bình tĩnh tự tin, càng nghe người quen động viên lại càng lo lắng và cảm thấy có áp lực.

Đặc biệt là khi cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, đầu bên kia nghe như một người lớn chừng trên 50 tuổi, áp lực trên vai dường như đã tăng lên đến đỉnh điểm.

Người kia không tự giới thiệu, chỉ nói mình là thầy giáo trường ABC nào đó, chúc cô thi đạt thành tích cao.

 

Tống Thời Hạ chưa từng nghe đến tên những thầy cô này, vậy nên cảm thấy rất kì quái khi họ gọi tới tận nhà chỉ để cổ vũ mình.

Cho đến khi họ nhiệt tình mời cô lựa chọn ngành vật lý hoặc toán học trường họ để theo học đại học, Tống Thời Hạ ngẩng đầu nhìn giáo sư Quý nhà mình theo bản năng.

Thấy sắc mặt anh lộ vẻ hoang mang, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, cô lập tức hiểu ra.

Tống Thời Hạ che ống nghe, mấp máy môi hỏi anh bằng khẩu hình: “Thầy anh à?”

Quý Duy Thanh hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

Tống Thời Hạ thật không biết phải nói sao.

Lần đầu nhận được điện thoại của các vị viện sĩ thuộc hàng quốc bảo, nhưng lại vì mục đích muốn lừa cô qua học vật lý.

Ban nãy, bà Tống bóng gió ý bảo hai vợ chồng ngủ riêng một đêm đi, Tống Thời Hạ cười cười, nói việc đó không cần thiết.

Gần tới ngày thi, cả hai đều rất biết khắc chế, chỉ ôm nhau ngủ bình thường.

Nếu Tống Thời Hạ không chủ động chòng ghẹo anh, giáo sư Quý gần như chưa bao giờ xằng bậy.

Tống Thời Hạ túm cổ áo ngủ của anh, kéo mạnh: “Anh không có ý định xúi em đi học vật lý đấy chứ?”

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Không đâu, anh tôn trọng mọi lựa chọn của em.”

DTV

Tống Thời Hạ nửa tin nửa ngờ, nhỡ đâu anh ấy bị các thầy mình thuyết phục thì sao?

Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ còn đang mơ màng chưa tỉnh đã bị giáo sư Quý kéo khỏi ổ chăn ấm.

“Dậy thôi em.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Yên Nhiên vẫn muốn xem mấy bài sửa lỗi của mình.“Em nghe lời chị đi, các học sinh ở trường cũng được cho về nhà, có học nữa cũng thế thôi, hai hôm nay em phải thả lỏng đầu óc, đừng có căng thẳng quá.”Quý Yên Nhiên ôm chị dâu làm nũng.“Nhưng em sợ lắm, lỡ như em thi không tốt, làm sai như hồi thi thử *****ên ấy?”Tống Thời Hạ xoa đầu cô ấy:“Em đừng sợ, ngã ở đâu gấp đôi ở đó, lần thứ hai với thứ ba em thi rất tốt, thi đại học nhất định cũng sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng có tự mình dọa mình như vậy.”“Bây giờ em đang bị lo âu quá độ đấy, nếu để em học bài tiếp, em sẽ càng lúc càng sợ hãi, đầu óc trống rỗng, cảm thấy mình chưa chuẩn bị kỹ càng.Chờ tới khi vào trường thi em sẽ phát hiện toàn là mấy câu hỏi quen thuộc mà thôi, nên hãy nghe lời chị, ra ngoài đi dạo với chị đi.”Quý Yên Nhiên dần dần bình tĩnh lại, hình như cô ấy không còn sợ như ban nãy nữa rồi.Buổi tối trước ngày thi đại học, Tống Thời Hạ còn chưa bắt đầu khẩn trương lo lắng thì điện thoại trong nhà đã reo lên liên tục.Bạn bè thân thích gọi tới chúc cô thi tốt, anh trai cô thậm chí còn hứa sẽ mua cho cô một chiếc ô tô nếu thi đỗ.Tống Thời Hạ vốn đang rất bình tĩnh tự tin, càng nghe người quen động viên lại càng lo lắng và cảm thấy có áp lực.Đặc biệt là khi cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, đầu bên kia nghe như một người lớn chừng trên 50 tuổi, áp lực trên vai dường như đã tăng lên đến đỉnh điểm.Người kia không tự giới thiệu, chỉ nói mình là thầy giáo trường ABC nào đó, chúc cô thi đạt thành tích cao. Tống Thời Hạ chưa từng nghe đến tên những thầy cô này, vậy nên cảm thấy rất kì quái khi họ gọi tới tận nhà chỉ để cổ vũ mình.Cho đến khi họ nhiệt tình mời cô lựa chọn ngành vật lý hoặc toán học trường họ để theo học đại học, Tống Thời Hạ ngẩng đầu nhìn giáo sư Quý nhà mình theo bản năng.Thấy sắc mặt anh lộ vẻ hoang mang, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, cô lập tức hiểu ra.Tống Thời Hạ che ống nghe, mấp máy môi hỏi anh bằng khẩu hình: “Thầy anh à?”Quý Duy Thanh hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.Tống Thời Hạ thật không biết phải nói sao.Lần đầu nhận được điện thoại của các vị viện sĩ thuộc hàng quốc bảo, nhưng lại vì mục đích muốn lừa cô qua học vật lý.Ban nãy, bà Tống bóng gió ý bảo hai vợ chồng ngủ riêng một đêm đi, Tống Thời Hạ cười cười, nói việc đó không cần thiết.Gần tới ngày thi, cả hai đều rất biết khắc chế, chỉ ôm nhau ngủ bình thường.Nếu Tống Thời Hạ không chủ động chòng ghẹo anh, giáo sư Quý gần như chưa bao giờ xằng bậy.Tống Thời Hạ túm cổ áo ngủ của anh, kéo mạnh: “Anh không có ý định xúi em đi học vật lý đấy chứ?”Quý Duy Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Không đâu, anh tôn trọng mọi lựa chọn của em.”DTVTống Thời Hạ nửa tin nửa ngờ, nhỡ đâu anh ấy bị các thầy mình thuyết phục thì sao?Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ còn đang mơ màng chưa tỉnh đã bị giáo sư Quý kéo khỏi ổ chăn ấm.“Dậy thôi em.” 

Chương 487: Chương 487