Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 497: Chương 497
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Đừng kích động quá, công việc đó không nhẹ nhàng như cậu tưởng đâu, hơn nữa, làm việc cho tôi ở đó rất nhàm chán, rất buồn tẻ.”“Không vấn đề gì, chỉ cần có thể cung cấp chỗ ăn chỗ ở, tôi có thể không lấy lương cũng được.”Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích:“Nếu cậu không nhận tiền lương, tôi cũng không dám mời cậu tới làm đâu.”Lưu Chiêu Đệ vội vàng chữa lại: “Tôi làm, tôi xin nhận lương, tuyển tôi đi.”DTVKhông cần biết Tống Thời Hạ chọn mình vào làm vì nguyên nhân gì, Lưu Chiêu Đệ chỉ biết ân tình này to lớn thế nào, cô ấy vĩnh viễn sẽ không quên.Lưu Chiêu Đệ xin nghỉ việc, chủ tiệm mỳ tiếc nuối vô cùng.Nhân viên tạp vụ một tháng 5 đồng tiền lương thế này quá khó tìm, ông ta đã phải cho bạn mình 5 đồng lót tay mới tìm được, chỉ tiếc cô bé này làm hai tuần đã xin nghỉ rồi.Tống Thời Hạ thấy ông chủ tiệm kết toán tiền lương cho Lưu Chiêu Đệ, đưa được có 3 đồng mà vẻ mặt vẫn như thể mình rộng lòng từ bi.Ra ngoài cửa, Tống Thời Hạ không nhịn được bèn hỏi: “Một tháng lương ở đây của cậu là bao nhiêu?”Lưu Chiêu Đệ cụp mắt:“Chỗ này là người họ hàng nhà tôi giới thiệu cho, chủ yếu bao ăn ở, một tháng trả 5 đồng tiền lương.”Học phí đại học không chỉ cần 10 đồng là xong, cho nên dù cô ấy có làm ở đây hết 2 tháng hè thì vẫn không kiếm đủ học phí.Tống Thời Hạ thở dài. “Sao cậu không nói sớm? Kể cả cậu ngại gây phiền toái cho tôi thì tôi cũng thừa khả năng kiếm cho cậu một chỗ nào lương khá hơn mà vẫn bao ăn ở cơ mà.”Lưu Chiêu Đệ ngại gây phiền toái cho cô bạn này.Trước khi thi đại học, cô ấy cùng đường mới phải xin giúp đỡ, nhưng thi xong rồi không lí nào còn làm phiền đến người ta mãi.Tống Thời Hạ nhẹ nhàng nói: “Lần sau muốn tìm việc làm tạm thời thì cứ hỏi tôi, tôi có thể gợi ý cho.”Chủ tiệm mỳ này trông có vẻ cũng tử tế, không ngờ lại cũng xấu tính đến vậy.Lưu Chiêu Đệ cảm kích nói:“Cảm ơn cậu nhiều, Tống Thời Hạ. Tôi không tới nhờ cậu không phải vì tôi không tin cậu mà vì tôi cảm thấy cứ làm phiền cậu mãi thì thật không phải.Tôi cũng cần biết cách tự lực cánh sinh, không thể sinh ra thói quen ỷ lại vào lòng tốt của người khác được.”Tống Thời Hạ mỉm cười với cô ấy.“Tôi hiểu, cho nên cậu có thể hỏi ý kiến tôi như một người bạn trong những vấn đề như thế, tôi lớn tuổi hơn cậu, có lẽ sẽ biết nhiều hơn một chút, giúp được gì thì tốt.”Về bên này, Lưu Chiêu Đệ mới biết công việc của mình nhẹ nhàng thế nào.Cô ấy không cần phụ trách thu mua dược liệu, chỉ cần ghi chép lại thời gian bỏ dược liệu vào mỗi bình và thời gian ngâm rượu.Thậm chí nếu làm biếng một chút, chỉ cần nhớ ngày thả dược liệu là đủ, khi nào vận rượu đem đi thì tính thời gian ngâm cũng được.“Việc ở đây hơi lộn xộn một chút, nhưng không khó, không có yêu cầu kĩ thuật gì, nhưng nó rất nhàm chán, cậu ở đây một mình có sợ không?”Căn tứ hợp viện này có mảnh sân rộng, nhưng chỉ là dạng tứ hợp viện bình dân, không phải như các tòa nhà quan lại ngày xưa.
“Đừng kích động quá, công việc đó không nhẹ nhàng như cậu tưởng đâu, hơn nữa, làm việc cho tôi ở đó rất nhàm chán, rất buồn tẻ.”
“Không vấn đề gì, chỉ cần có thể cung cấp chỗ ăn chỗ ở, tôi có thể không lấy lương cũng được.”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích:
“Nếu cậu không nhận tiền lương, tôi cũng không dám mời cậu tới làm đâu.”
Lưu Chiêu Đệ vội vàng chữa lại: “Tôi làm, tôi xin nhận lương, tuyển tôi đi.”
DTV
Không cần biết Tống Thời Hạ chọn mình vào làm vì nguyên nhân gì, Lưu Chiêu Đệ chỉ biết ân tình này to lớn thế nào, cô ấy vĩnh viễn sẽ không quên.
Lưu Chiêu Đệ xin nghỉ việc, chủ tiệm mỳ tiếc nuối vô cùng.
Nhân viên tạp vụ một tháng 5 đồng tiền lương thế này quá khó tìm, ông ta đã phải cho bạn mình 5 đồng lót tay mới tìm được, chỉ tiếc cô bé này làm hai tuần đã xin nghỉ rồi.
Tống Thời Hạ thấy ông chủ tiệm kết toán tiền lương cho Lưu Chiêu Đệ, đưa được có 3 đồng mà vẻ mặt vẫn như thể mình rộng lòng từ bi.
Ra ngoài cửa, Tống Thời Hạ không nhịn được bèn hỏi: “Một tháng lương ở đây của cậu là bao nhiêu?”
Lưu Chiêu Đệ cụp mắt:
“Chỗ này là người họ hàng nhà tôi giới thiệu cho, chủ yếu bao ăn ở, một tháng trả 5 đồng tiền lương.”
Học phí đại học không chỉ cần 10 đồng là xong, cho nên dù cô ấy có làm ở đây hết 2 tháng hè thì vẫn không kiếm đủ học phí.
Tống Thời Hạ thở dài.
“Sao cậu không nói sớm? Kể cả cậu ngại gây phiền toái cho tôi thì tôi cũng thừa khả năng kiếm cho cậu một chỗ nào lương khá hơn mà vẫn bao ăn ở cơ mà.”
Lưu Chiêu Đệ ngại gây phiền toái cho cô bạn này.
Trước khi thi đại học, cô ấy cùng đường mới phải xin giúp đỡ, nhưng thi xong rồi không lí nào còn làm phiền đến người ta mãi.
Tống Thời Hạ nhẹ nhàng nói: “Lần sau muốn tìm việc làm tạm thời thì cứ hỏi tôi, tôi có thể gợi ý cho.”
Chủ tiệm mỳ này trông có vẻ cũng tử tế, không ngờ lại cũng xấu tính đến vậy.
Lưu Chiêu Đệ cảm kích nói:
“Cảm ơn cậu nhiều, Tống Thời Hạ. Tôi không tới nhờ cậu không phải vì tôi không tin cậu mà vì tôi cảm thấy cứ làm phiền cậu mãi thì thật không phải.
Tôi cũng cần biết cách tự lực cánh sinh, không thể sinh ra thói quen ỷ lại vào lòng tốt của người khác được.”
Tống Thời Hạ mỉm cười với cô ấy.
“Tôi hiểu, cho nên cậu có thể hỏi ý kiến tôi như một người bạn trong những vấn đề như thế, tôi lớn tuổi hơn cậu, có lẽ sẽ biết nhiều hơn một chút, giúp được gì thì tốt.”
Về bên này, Lưu Chiêu Đệ mới biết công việc của mình nhẹ nhàng thế nào.
Cô ấy không cần phụ trách thu mua dược liệu, chỉ cần ghi chép lại thời gian bỏ dược liệu vào mỗi bình và thời gian ngâm rượu.
Thậm chí nếu làm biếng một chút, chỉ cần nhớ ngày thả dược liệu là đủ, khi nào vận rượu đem đi thì tính thời gian ngâm cũng được.
“Việc ở đây hơi lộn xộn một chút, nhưng không khó, không có yêu cầu kĩ thuật gì, nhưng nó rất nhàm chán, cậu ở đây một mình có sợ không?”
Căn tứ hợp viện này có mảnh sân rộng, nhưng chỉ là dạng tứ hợp viện bình dân, không phải như các tòa nhà quan lại ngày xưa.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Đừng kích động quá, công việc đó không nhẹ nhàng như cậu tưởng đâu, hơn nữa, làm việc cho tôi ở đó rất nhàm chán, rất buồn tẻ.”“Không vấn đề gì, chỉ cần có thể cung cấp chỗ ăn chỗ ở, tôi có thể không lấy lương cũng được.”Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích:“Nếu cậu không nhận tiền lương, tôi cũng không dám mời cậu tới làm đâu.”Lưu Chiêu Đệ vội vàng chữa lại: “Tôi làm, tôi xin nhận lương, tuyển tôi đi.”DTVKhông cần biết Tống Thời Hạ chọn mình vào làm vì nguyên nhân gì, Lưu Chiêu Đệ chỉ biết ân tình này to lớn thế nào, cô ấy vĩnh viễn sẽ không quên.Lưu Chiêu Đệ xin nghỉ việc, chủ tiệm mỳ tiếc nuối vô cùng.Nhân viên tạp vụ một tháng 5 đồng tiền lương thế này quá khó tìm, ông ta đã phải cho bạn mình 5 đồng lót tay mới tìm được, chỉ tiếc cô bé này làm hai tuần đã xin nghỉ rồi.Tống Thời Hạ thấy ông chủ tiệm kết toán tiền lương cho Lưu Chiêu Đệ, đưa được có 3 đồng mà vẻ mặt vẫn như thể mình rộng lòng từ bi.Ra ngoài cửa, Tống Thời Hạ không nhịn được bèn hỏi: “Một tháng lương ở đây của cậu là bao nhiêu?”Lưu Chiêu Đệ cụp mắt:“Chỗ này là người họ hàng nhà tôi giới thiệu cho, chủ yếu bao ăn ở, một tháng trả 5 đồng tiền lương.”Học phí đại học không chỉ cần 10 đồng là xong, cho nên dù cô ấy có làm ở đây hết 2 tháng hè thì vẫn không kiếm đủ học phí.Tống Thời Hạ thở dài. “Sao cậu không nói sớm? Kể cả cậu ngại gây phiền toái cho tôi thì tôi cũng thừa khả năng kiếm cho cậu một chỗ nào lương khá hơn mà vẫn bao ăn ở cơ mà.”Lưu Chiêu Đệ ngại gây phiền toái cho cô bạn này.Trước khi thi đại học, cô ấy cùng đường mới phải xin giúp đỡ, nhưng thi xong rồi không lí nào còn làm phiền đến người ta mãi.Tống Thời Hạ nhẹ nhàng nói: “Lần sau muốn tìm việc làm tạm thời thì cứ hỏi tôi, tôi có thể gợi ý cho.”Chủ tiệm mỳ này trông có vẻ cũng tử tế, không ngờ lại cũng xấu tính đến vậy.Lưu Chiêu Đệ cảm kích nói:“Cảm ơn cậu nhiều, Tống Thời Hạ. Tôi không tới nhờ cậu không phải vì tôi không tin cậu mà vì tôi cảm thấy cứ làm phiền cậu mãi thì thật không phải.Tôi cũng cần biết cách tự lực cánh sinh, không thể sinh ra thói quen ỷ lại vào lòng tốt của người khác được.”Tống Thời Hạ mỉm cười với cô ấy.“Tôi hiểu, cho nên cậu có thể hỏi ý kiến tôi như một người bạn trong những vấn đề như thế, tôi lớn tuổi hơn cậu, có lẽ sẽ biết nhiều hơn một chút, giúp được gì thì tốt.”Về bên này, Lưu Chiêu Đệ mới biết công việc của mình nhẹ nhàng thế nào.Cô ấy không cần phụ trách thu mua dược liệu, chỉ cần ghi chép lại thời gian bỏ dược liệu vào mỗi bình và thời gian ngâm rượu.Thậm chí nếu làm biếng một chút, chỉ cần nhớ ngày thả dược liệu là đủ, khi nào vận rượu đem đi thì tính thời gian ngâm cũng được.“Việc ở đây hơi lộn xộn một chút, nhưng không khó, không có yêu cầu kĩ thuật gì, nhưng nó rất nhàm chán, cậu ở đây một mình có sợ không?”Căn tứ hợp viện này có mảnh sân rộng, nhưng chỉ là dạng tứ hợp viện bình dân, không phải như các tòa nhà quan lại ngày xưa.