Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 502: Chương 502
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hai hôm sau, điểm thi đại học được công bố.Điểm của Tống Thời Hạ gần đúng như dự kiến của cô, cô Mạnh đã gọi điện tới chúc mừng, bảo cô cứ yên tâm ở nhà chờ thư thông báo trúng tuyển là được.Người gọi tới chúc mừng không nhiều, hẳn đều đang chờ cô báo tin vui.Nhưng đột nhiên Tống Thời Hạ nhận được một cuộc gọi bất ngờ.“Tôi tôi…”Đầu bên kia, Lưu Chiêu Đệ nghẹn ngào nức nở hồi lâu mới nói được, “Tôi đăng kí trường đại học chính pháp, cảm ơn cậu, Tống Thời Hạ.”Tống Thời Hạ ngầm hiểu, cô ấy gọi điện tới tức là tình hình rất ổn, ít nhất thì điểm thi cũng đã vượt qua điểm đầu vào của trường rồi.Tống Thời Hạ khẽ khàng động viên:DTV“Chúc mừng cậu, Lưu Chiêu Đệ, từ nay về sau, cuộc đời cậu do chính cậu làm chủ rồi.”Lưu Chiêu Đệ khụt khịt một lúc mới nói tiếp, giọng thật kiên định:“Không, tính tình tôi vẫn quá mềm yếu, đợi khi nào tôi có can đảm sửa tên thì cuộc đời tôi mới thực sự thuộc về tôi, do tôi làm chủ.”Từ sau khi biết thành tích thi đại học của Tống Thời Hạ, thím Phùng còn vui mừng hơn cả chính mình đỗ đại học, gặp ai cũng phải khoe một lát mới được.Hiệu trưởng Hồ và vợ là Trương Uyển Thanh cứ đôi ba bữa lại ghé qua chơi như sợ trường hàng xóm chạy qua cướp học sinh nhà mình.Phòng tuyển sinh của đại học Quốc Lập cũng muốn cướp nữ trạng nguyên năm nay lắm.Nhưng chồng người ta đang dạy bên đại học Yến Kinh, lại còn là vị giáo sư trẻ tuổi nhất, họ có phần thắng sao?Nhưng mặc dù thế, họ vẫn ôm hi vọng, nhờ Tô Ái Dân sang làm thuyết khách.Tô Ái Dân tới chơi mấy lần đều vào phòng sách nói chuyện khoa học với Quý Duy Thanh, chẳng nhớ gì đến ‘nhiệm vụ’ cả. Tiễn Tô Ái Dân ra về, Tống Thời Hạ thu dọn chén trà của khách, tiện thể hỏi chồng:“Các anh nói chuyện về cái gì mà hăng thế?”Quý Duy Thanh bóp trán:“Thì vẫn là chuyện công việc thôi, bên kia đang muốn nghiên cứu chế tạo máy tính tốc độ cao.”Tống Thời Hạ hiểu được.“Anh thấy thế nào?”Quý Duy Thanh nhìn cô:“Anh thì sẽ nghe theo sắp xếp của tổ chức, nhưng nếu bận quá, có khả năng đến cuối tuần mới về nhà được.”Tống Thời Hạ không hề thấy bất ngờ hay bất mãn, dù sao mỗi tuần cũng đều có thể gặp, không cần phải dính lấy nhau cả ngày.Hai bên đều có việc cần làm, có sự nghiệp cần vun đắp mà.Cô mỉm cười với anh:“Em ủng hộ quyết định của anh, đợi khi nào bên anh ấn định rõ ràng địa điểm làm việc, em sẽ mua một căn hộ ở khu gần đó.Em biết chỗ anh có ký túc xá, nhưng nếu em dẫn đám nhỏ đến thăm anh, tới tận đơn vị làm việc sẽ không tiện lắm.Em cũng không muốn tìm hiểu nội dung công việc của anh, để tránh lỡ lời làm lộ bí mật, cho nên gặp nhau ở ngoài vẫn là tốt nhất.”Quý Duy Thanh kéo cô vào lòng.“Không cần lo đâu, em sẽ không để lộ bí mật.”Tống Thời Hạ vòng tay ôm cổ anh:“Em không tới đơn vị của anh được. Về sau em sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn với các thành phần xã hội, em làm sao có thể biết sau lưng người ta có phải là gián điệp không, cho nên tốt nhất là giảm thiểu tiếp xúc với công việc của anh, tránh gây liên lụy đến anh.”
Hai hôm sau, điểm thi đại học được công bố.
Điểm của Tống Thời Hạ gần đúng như dự kiến của cô, cô Mạnh đã gọi điện tới chúc mừng, bảo cô cứ yên tâm ở nhà chờ thư thông báo trúng tuyển là được.
Người gọi tới chúc mừng không nhiều, hẳn đều đang chờ cô báo tin vui.
Nhưng đột nhiên Tống Thời Hạ nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
“Tôi tôi…”
Đầu bên kia, Lưu Chiêu Đệ nghẹn ngào nức nở hồi lâu mới nói được, “Tôi đăng kí trường đại học chính pháp, cảm ơn cậu, Tống Thời Hạ.”
Tống Thời Hạ ngầm hiểu, cô ấy gọi điện tới tức là tình hình rất ổn, ít nhất thì điểm thi cũng đã vượt qua điểm đầu vào của trường rồi.
Tống Thời Hạ khẽ khàng động viên:
DTV
“Chúc mừng cậu, Lưu Chiêu Đệ, từ nay về sau, cuộc đời cậu do chính cậu làm chủ rồi.”
Lưu Chiêu Đệ khụt khịt một lúc mới nói tiếp, giọng thật kiên định:
“Không, tính tình tôi vẫn quá mềm yếu, đợi khi nào tôi có can đảm sửa tên thì cuộc đời tôi mới thực sự thuộc về tôi, do tôi làm chủ.”
Từ sau khi biết thành tích thi đại học của Tống Thời Hạ, thím Phùng còn vui mừng hơn cả chính mình đỗ đại học, gặp ai cũng phải khoe một lát mới được.
Hiệu trưởng Hồ và vợ là Trương Uyển Thanh cứ đôi ba bữa lại ghé qua chơi như sợ trường hàng xóm chạy qua cướp học sinh nhà mình.
Phòng tuyển sinh của đại học Quốc Lập cũng muốn cướp nữ trạng nguyên năm nay lắm.
Nhưng chồng người ta đang dạy bên đại học Yến Kinh, lại còn là vị giáo sư trẻ tuổi nhất, họ có phần thắng sao?
Nhưng mặc dù thế, họ vẫn ôm hi vọng, nhờ Tô Ái Dân sang làm thuyết khách.
Tô Ái Dân tới chơi mấy lần đều vào phòng sách nói chuyện khoa học với Quý Duy Thanh, chẳng nhớ gì đến ‘nhiệm vụ’ cả.
Tiễn Tô Ái Dân ra về, Tống Thời Hạ thu dọn chén trà của khách, tiện thể hỏi chồng:
“Các anh nói chuyện về cái gì mà hăng thế?”
Quý Duy Thanh bóp trán:
“Thì vẫn là chuyện công việc thôi, bên kia đang muốn nghiên cứu chế tạo máy tính tốc độ cao.”
Tống Thời Hạ hiểu được.
“Anh thấy thế nào?”
Quý Duy Thanh nhìn cô:
“Anh thì sẽ nghe theo sắp xếp của tổ chức, nhưng nếu bận quá, có khả năng đến cuối tuần mới về nhà được.”
Tống Thời Hạ không hề thấy bất ngờ hay bất mãn, dù sao mỗi tuần cũng đều có thể gặp, không cần phải dính lấy nhau cả ngày.
Hai bên đều có việc cần làm, có sự nghiệp cần vun đắp mà.
Cô mỉm cười với anh:
“Em ủng hộ quyết định của anh, đợi khi nào bên anh ấn định rõ ràng địa điểm làm việc, em sẽ mua một căn hộ ở khu gần đó.
Em biết chỗ anh có ký túc xá, nhưng nếu em dẫn đám nhỏ đến thăm anh, tới tận đơn vị làm việc sẽ không tiện lắm.
Em cũng không muốn tìm hiểu nội dung công việc của anh, để tránh lỡ lời làm lộ bí mật, cho nên gặp nhau ở ngoài vẫn là tốt nhất.”
Quý Duy Thanh kéo cô vào lòng.
“Không cần lo đâu, em sẽ không để lộ bí mật.”
Tống Thời Hạ vòng tay ôm cổ anh:
“Em không tới đơn vị của anh được. Về sau em sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn với các thành phần xã hội, em làm sao có thể biết sau lưng người ta có phải là gián điệp không, cho nên tốt nhất là giảm thiểu tiếp xúc với công việc của anh, tránh gây liên lụy đến anh.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hai hôm sau, điểm thi đại học được công bố.Điểm của Tống Thời Hạ gần đúng như dự kiến của cô, cô Mạnh đã gọi điện tới chúc mừng, bảo cô cứ yên tâm ở nhà chờ thư thông báo trúng tuyển là được.Người gọi tới chúc mừng không nhiều, hẳn đều đang chờ cô báo tin vui.Nhưng đột nhiên Tống Thời Hạ nhận được một cuộc gọi bất ngờ.“Tôi tôi…”Đầu bên kia, Lưu Chiêu Đệ nghẹn ngào nức nở hồi lâu mới nói được, “Tôi đăng kí trường đại học chính pháp, cảm ơn cậu, Tống Thời Hạ.”Tống Thời Hạ ngầm hiểu, cô ấy gọi điện tới tức là tình hình rất ổn, ít nhất thì điểm thi cũng đã vượt qua điểm đầu vào của trường rồi.Tống Thời Hạ khẽ khàng động viên:DTV“Chúc mừng cậu, Lưu Chiêu Đệ, từ nay về sau, cuộc đời cậu do chính cậu làm chủ rồi.”Lưu Chiêu Đệ khụt khịt một lúc mới nói tiếp, giọng thật kiên định:“Không, tính tình tôi vẫn quá mềm yếu, đợi khi nào tôi có can đảm sửa tên thì cuộc đời tôi mới thực sự thuộc về tôi, do tôi làm chủ.”Từ sau khi biết thành tích thi đại học của Tống Thời Hạ, thím Phùng còn vui mừng hơn cả chính mình đỗ đại học, gặp ai cũng phải khoe một lát mới được.Hiệu trưởng Hồ và vợ là Trương Uyển Thanh cứ đôi ba bữa lại ghé qua chơi như sợ trường hàng xóm chạy qua cướp học sinh nhà mình.Phòng tuyển sinh của đại học Quốc Lập cũng muốn cướp nữ trạng nguyên năm nay lắm.Nhưng chồng người ta đang dạy bên đại học Yến Kinh, lại còn là vị giáo sư trẻ tuổi nhất, họ có phần thắng sao?Nhưng mặc dù thế, họ vẫn ôm hi vọng, nhờ Tô Ái Dân sang làm thuyết khách.Tô Ái Dân tới chơi mấy lần đều vào phòng sách nói chuyện khoa học với Quý Duy Thanh, chẳng nhớ gì đến ‘nhiệm vụ’ cả. Tiễn Tô Ái Dân ra về, Tống Thời Hạ thu dọn chén trà của khách, tiện thể hỏi chồng:“Các anh nói chuyện về cái gì mà hăng thế?”Quý Duy Thanh bóp trán:“Thì vẫn là chuyện công việc thôi, bên kia đang muốn nghiên cứu chế tạo máy tính tốc độ cao.”Tống Thời Hạ hiểu được.“Anh thấy thế nào?”Quý Duy Thanh nhìn cô:“Anh thì sẽ nghe theo sắp xếp của tổ chức, nhưng nếu bận quá, có khả năng đến cuối tuần mới về nhà được.”Tống Thời Hạ không hề thấy bất ngờ hay bất mãn, dù sao mỗi tuần cũng đều có thể gặp, không cần phải dính lấy nhau cả ngày.Hai bên đều có việc cần làm, có sự nghiệp cần vun đắp mà.Cô mỉm cười với anh:“Em ủng hộ quyết định của anh, đợi khi nào bên anh ấn định rõ ràng địa điểm làm việc, em sẽ mua một căn hộ ở khu gần đó.Em biết chỗ anh có ký túc xá, nhưng nếu em dẫn đám nhỏ đến thăm anh, tới tận đơn vị làm việc sẽ không tiện lắm.Em cũng không muốn tìm hiểu nội dung công việc của anh, để tránh lỡ lời làm lộ bí mật, cho nên gặp nhau ở ngoài vẫn là tốt nhất.”Quý Duy Thanh kéo cô vào lòng.“Không cần lo đâu, em sẽ không để lộ bí mật.”Tống Thời Hạ vòng tay ôm cổ anh:“Em không tới đơn vị của anh được. Về sau em sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn với các thành phần xã hội, em làm sao có thể biết sau lưng người ta có phải là gián điệp không, cho nên tốt nhất là giảm thiểu tiếp xúc với công việc của anh, tránh gây liên lụy đến anh.”