Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 527: Chương 527
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lưu Kiến Quốc vội giải thích với Quý Yên Nhiên:“Không phải như cậu ta nói đâu, chúng tôi chỉ nói là lúc đấy cậu không có ai theo đuổi chứ không có nói cậu không lấy được chồng.”DTVQuý Yên Nhiên chỉ đứng yên, lặng lẽ nở một nụ cười ngại ngùng và lịch sự.Không biết nói sao cho tử tế thì đừng nói có được không, giải thích như thế còn chẳng bằng đừng giải thích gì.Cũng may, lúc này đã có mấy bạn học khác đến, xóa tan không khí xấu hổ.Mọi người khi thấy Quý Yên Nhiên đều phải kinh ngạc cảm thán một câu.Ai mà ngờ được, chỉ sau mấy tháng ôn thi đại học ở nhà, Quý Yên Nhiên lại như lột xác thành người khác.Mấy tháng tự học, chỉ có hai lần thi chung toàn thành phố là có gặp nhau, nhưng cũng chỉ chào hỏi một câu.Sau khi thi đại học, mọi người cũng có về trường lấy giấy báo điểm.Nghe nói Quý Yên Nhiên thi đỗ đại học Nhân Dân, bấy giờ mọi người mới nghĩ đến chuyện tổ chức họp lớp nhằm duy trì mối quan hệ này.Trong 12 người tham gia tụ họp có một nửa là học sinh lớp bên, nhưng tất cả đều là người địa phương và đã thi đỗ một trường đại học chính quy.Quý Yên Nhiên có thành tích tốt nhất.Nam sinh tranh vị trí số một trong lớp với cô ấy đã thi đỗ vào đại học ngoại ngữ, các bạn còn lại đều có thành tích không tệ.Một bạn đeo kính của lớp bên hỏi: “Nhà tôi có căn hộ để trống, hay là chúng ta tự đi mua nguyên liệu về nấu ăn đi.” Quý Yên Nhiên nhận ra người này, ba cậu ta là một vị lãnh đạo có chức vị khá cao, những buổi họp phụ huynh, ba cậu ta và mẹ cô ấy mà gặp nhau sẽ chào hỏi xã giao.Đề nghị của bạn bốn mắt được mọi người tán đồng, tự mua đồ về nấu sẽ tiết kiệm tiền hơn là đi ăn tiệm.Học sinh bản địa không nhất định đều có gia cảnh tốt, bạn bốn mắt này thuộc dạng có điều kiện khá tốt trong đám nam sinh.Bên nữ sinh, tính cả Quý Yên Nhiên thì có tổng cộng 4 người, nam sinh về nhóm bếp, nữ sinh đi mua thức ăn.Sau khi hai bên nam nữ tách ra làm việc, mọi người bắt đầu trao đổi với nhau, thông báo mình biết làm những gì.Đến phiên Quý Yên Nhiên, cô ấy hơi xấu hổ, nói: “Tôi thì không biết nấu nướng gì.”Trương Kim Phượng che miệng như thể ngạc nhiên lắm:“Sao lại không biết nấu cơm được nhỉ? Làm thế nào mà cậu lớn được đến như bây giờ?”Quý Yên Nhiên cạn lời: “Tôi không biết nấu cơm chứ có phải không biết ăn cơm đâu.”“Nhưng cậu cũng nên dành thời gian ra học đi, con gái không biết nấu cơm, nói ra mất mặt lắm, về sau lấy chồng, nhà chồng sẽ bảo cậu không đảm đang.”Quý Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới lời dạy của chị dâu, rằng yêu đương thì phải mở to mắt ra mà quan sát.Nếu sống trong nhà mình tự tại thoải mái thì đừng có lấy người nào mà mình phải làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, tối thiểu cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối.Trước kia cô ấy không hiểu vì sao kết hôn lại phải làm trâu làm ngựa, nhưng hiện giờ cô ấy đã hiểu được, chị dâu mình nói không hề sai tí nào.Bản thân cô ấy không biết nấu ăn, nếu lấy chồng là phải giặt đồ nấu cơm hầu mẹ chồng thì đúng là không khác gì làm trâu làm ngựa.
Lưu Kiến Quốc vội giải thích với Quý Yên Nhiên:
“Không phải như cậu ta nói đâu, chúng tôi chỉ nói là lúc đấy cậu không có ai theo đuổi chứ không có nói cậu không lấy được chồng.”
DTV
Quý Yên Nhiên chỉ đứng yên, lặng lẽ nở một nụ cười ngại ngùng và lịch sự.
Không biết nói sao cho tử tế thì đừng nói có được không, giải thích như thế còn chẳng bằng đừng giải thích gì.
Cũng may, lúc này đã có mấy bạn học khác đến, xóa tan không khí xấu hổ.
Mọi người khi thấy Quý Yên Nhiên đều phải kinh ngạc cảm thán một câu.
Ai mà ngờ được, chỉ sau mấy tháng ôn thi đại học ở nhà, Quý Yên Nhiên lại như lột xác thành người khác.
Mấy tháng tự học, chỉ có hai lần thi chung toàn thành phố là có gặp nhau, nhưng cũng chỉ chào hỏi một câu.
Sau khi thi đại học, mọi người cũng có về trường lấy giấy báo điểm.
Nghe nói Quý Yên Nhiên thi đỗ đại học Nhân Dân, bấy giờ mọi người mới nghĩ đến chuyện tổ chức họp lớp nhằm duy trì mối quan hệ này.
Trong 12 người tham gia tụ họp có một nửa là học sinh lớp bên, nhưng tất cả đều là người địa phương và đã thi đỗ một trường đại học chính quy.
Quý Yên Nhiên có thành tích tốt nhất.
Nam sinh tranh vị trí số một trong lớp với cô ấy đã thi đỗ vào đại học ngoại ngữ, các bạn còn lại đều có thành tích không tệ.
Một bạn đeo kính của lớp bên hỏi: “Nhà tôi có căn hộ để trống, hay là chúng ta tự đi mua nguyên liệu về nấu ăn đi.”
Quý Yên Nhiên nhận ra người này, ba cậu ta là một vị lãnh đạo có chức vị khá cao, những buổi họp phụ huynh, ba cậu ta và mẹ cô ấy mà gặp nhau sẽ chào hỏi xã giao.
Đề nghị của bạn bốn mắt được mọi người tán đồng, tự mua đồ về nấu sẽ tiết kiệm tiền hơn là đi ăn tiệm.
Học sinh bản địa không nhất định đều có gia cảnh tốt, bạn bốn mắt này thuộc dạng có điều kiện khá tốt trong đám nam sinh.
Bên nữ sinh, tính cả Quý Yên Nhiên thì có tổng cộng 4 người, nam sinh về nhóm bếp, nữ sinh đi mua thức ăn.
Sau khi hai bên nam nữ tách ra làm việc, mọi người bắt đầu trao đổi với nhau, thông báo mình biết làm những gì.
Đến phiên Quý Yên Nhiên, cô ấy hơi xấu hổ, nói: “Tôi thì không biết nấu nướng gì.”
Trương Kim Phượng che miệng như thể ngạc nhiên lắm:
“Sao lại không biết nấu cơm được nhỉ? Làm thế nào mà cậu lớn được đến như bây giờ?”
Quý Yên Nhiên cạn lời: “Tôi không biết nấu cơm chứ có phải không biết ăn cơm đâu.”
“Nhưng cậu cũng nên dành thời gian ra học đi, con gái không biết nấu cơm, nói ra mất mặt lắm, về sau lấy chồng, nhà chồng sẽ bảo cậu không đảm đang.”
Quý Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới lời dạy của chị dâu, rằng yêu đương thì phải mở to mắt ra mà quan sát.
Nếu sống trong nhà mình tự tại thoải mái thì đừng có lấy người nào mà mình phải làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, tối thiểu cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối.
Trước kia cô ấy không hiểu vì sao kết hôn lại phải làm trâu làm ngựa, nhưng hiện giờ cô ấy đã hiểu được, chị dâu mình nói không hề sai tí nào.
Bản thân cô ấy không biết nấu ăn, nếu lấy chồng là phải giặt đồ nấu cơm hầu mẹ chồng thì đúng là không khác gì làm trâu làm ngựa.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lưu Kiến Quốc vội giải thích với Quý Yên Nhiên:“Không phải như cậu ta nói đâu, chúng tôi chỉ nói là lúc đấy cậu không có ai theo đuổi chứ không có nói cậu không lấy được chồng.”DTVQuý Yên Nhiên chỉ đứng yên, lặng lẽ nở một nụ cười ngại ngùng và lịch sự.Không biết nói sao cho tử tế thì đừng nói có được không, giải thích như thế còn chẳng bằng đừng giải thích gì.Cũng may, lúc này đã có mấy bạn học khác đến, xóa tan không khí xấu hổ.Mọi người khi thấy Quý Yên Nhiên đều phải kinh ngạc cảm thán một câu.Ai mà ngờ được, chỉ sau mấy tháng ôn thi đại học ở nhà, Quý Yên Nhiên lại như lột xác thành người khác.Mấy tháng tự học, chỉ có hai lần thi chung toàn thành phố là có gặp nhau, nhưng cũng chỉ chào hỏi một câu.Sau khi thi đại học, mọi người cũng có về trường lấy giấy báo điểm.Nghe nói Quý Yên Nhiên thi đỗ đại học Nhân Dân, bấy giờ mọi người mới nghĩ đến chuyện tổ chức họp lớp nhằm duy trì mối quan hệ này.Trong 12 người tham gia tụ họp có một nửa là học sinh lớp bên, nhưng tất cả đều là người địa phương và đã thi đỗ một trường đại học chính quy.Quý Yên Nhiên có thành tích tốt nhất.Nam sinh tranh vị trí số một trong lớp với cô ấy đã thi đỗ vào đại học ngoại ngữ, các bạn còn lại đều có thành tích không tệ.Một bạn đeo kính của lớp bên hỏi: “Nhà tôi có căn hộ để trống, hay là chúng ta tự đi mua nguyên liệu về nấu ăn đi.” Quý Yên Nhiên nhận ra người này, ba cậu ta là một vị lãnh đạo có chức vị khá cao, những buổi họp phụ huynh, ba cậu ta và mẹ cô ấy mà gặp nhau sẽ chào hỏi xã giao.Đề nghị của bạn bốn mắt được mọi người tán đồng, tự mua đồ về nấu sẽ tiết kiệm tiền hơn là đi ăn tiệm.Học sinh bản địa không nhất định đều có gia cảnh tốt, bạn bốn mắt này thuộc dạng có điều kiện khá tốt trong đám nam sinh.Bên nữ sinh, tính cả Quý Yên Nhiên thì có tổng cộng 4 người, nam sinh về nhóm bếp, nữ sinh đi mua thức ăn.Sau khi hai bên nam nữ tách ra làm việc, mọi người bắt đầu trao đổi với nhau, thông báo mình biết làm những gì.Đến phiên Quý Yên Nhiên, cô ấy hơi xấu hổ, nói: “Tôi thì không biết nấu nướng gì.”Trương Kim Phượng che miệng như thể ngạc nhiên lắm:“Sao lại không biết nấu cơm được nhỉ? Làm thế nào mà cậu lớn được đến như bây giờ?”Quý Yên Nhiên cạn lời: “Tôi không biết nấu cơm chứ có phải không biết ăn cơm đâu.”“Nhưng cậu cũng nên dành thời gian ra học đi, con gái không biết nấu cơm, nói ra mất mặt lắm, về sau lấy chồng, nhà chồng sẽ bảo cậu không đảm đang.”Quý Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới lời dạy của chị dâu, rằng yêu đương thì phải mở to mắt ra mà quan sát.Nếu sống trong nhà mình tự tại thoải mái thì đừng có lấy người nào mà mình phải làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, tối thiểu cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối.Trước kia cô ấy không hiểu vì sao kết hôn lại phải làm trâu làm ngựa, nhưng hiện giờ cô ấy đã hiểu được, chị dâu mình nói không hề sai tí nào.Bản thân cô ấy không biết nấu ăn, nếu lấy chồng là phải giặt đồ nấu cơm hầu mẹ chồng thì đúng là không khác gì làm trâu làm ngựa.