Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 528: Chương 528

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Yên Nhiên lộ vẻ thương hại:“Cậu đáng thương thật, vượt trăm cay ngàn đắng thi đỗ vào đại học lại chỉ để về sau lấy chồng hầu hạ mẹ chồng, học nhiều quá bị ngộ chữ rồi à.”Trương Kim Phương nghẹn họng.Cô ta chỉ tính thể hiện mình đảm đang hiền thảo thế nào trước mặt cánh nam sinh thôi, Quý Yên Nhiên nói năng sắc bén độc địa như thế, sớm muộn cũng sẽ bị xung quanh ghét bỏ.Quý Yên Nhiên đi cùng các cô bạn học tới chợ bán đồ ăn, tình cờ gặp ngay Tống Thu Sinh cũng đang đi mua thịt.Cô ấy rón rén tới gần từ sau lưng, rồi bất thình lình vỗ mạnh lên vai anh Thu Sinh một cái.“Anh Thu Sinh, sao anh lại ở đây? Mua thức ăn à?”Tống Thu Sinh quay lại, kinh ngạc cười đáp:“Trùng hợp nhỉ, đợi anh mua xong thì cùng về đi, chị dâu em cũng đang ở bên đó, hôm nay chị dâu em đích thân vào bếp đấy.”DTVQuý Yên Nhiên hoang mang hỏi:“Lúc em đi thì chị ấy vẫn còn ở nhà mà, nhưng chị ấy đã nói hôm nay muốn tới xưởng rượu cơ mà.”“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm, anh mua thức ăn xong rồi lái xe đưa em qua đó luôn.”Quý Yên Nhiên vội từ chối:“Không cần đâu ạ, nay em đi mua đồ ăn với các bạn, mấy bạn đó tính tự nấu ăn để liên hoan.”Tống Thu Sinh cười: “Em cũng vào nấu?”Quý Yên Nhiên thành thật lắc đầu. “Thôi được, hôm nay em không có lộc ăn rồi, nay nhà anh có khách quý tới chơi, chị dâu em tính làm một bàn to, thấy anh mua nhiều đồ không, riêng rau thôi đã mười mấy đồng rồi.”Quý Yên Nhiên không muốn người khác chú ý nhưng Trương Kim Phượng lại rất tinh mắt, đã trông thấy cô ấy và Tống Thu Sinh.“Quý Yên Nhiên, đây là người quen của cậu à?”“Đây là anh trai của chị dâu tôi, cũng là anh tôi, anh ấy đang đi mua thức ăn.”Trương Kim Phương liếc nhìn túi đồ ăn trên tay Tống Thu Sinh, có một túi thịt bò rất to.Cô ta nịnh nọt cười nói: “Chúng ta không đủ tiền mua thịt, hay là bảo anh cậu chia cho bọn mình một ít đi.”Quý Yên Nhiên ngây người ra, da mặt người này làm bằng chất liệu gì mà có thể nói ra những lời vô sỉ tham lam cỡ đó?“Tôi có mang tiền, không cần xin đồ ăn.”Tống Thu Sinh vui vẻ lấy ra một miếng thịt bò chừng nửa cân đưa cho Quý Yên Nhiên: “Lấy đi, tiêu tiền làm gì, tiền tiêu vặt của em cứ để mua kẹo ăn.”Không đợi Quý Yên Nhiên từ chối, Trương Kim Phương đã nhanh tay giật lấy miếng thịt bò bỏ vào giỏ đồ ăn.Quý Yên Nhiên rất bực, Trương Kim Phương tham lam keo kiệt làm cô ấy thấy mất mặt thay.Không muốn bỏ tiền thì cô ấy có thể tự chi ra mua thịt, nửa cân thịt bò có đáng bao nhiêu đâu.Cô ấy không thích người khác lợi dụng người nhà mình như thế, sao mà anh Thu Sinh ngốc vậy nhỉ.Mấy nữ sinh khác cũng đã xúm lại, Quý Yên Nhiên đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong, còn chưa ăn cơm đâu mà đã tức anh ách đầy bụng rồi.Trương Kim Phương rất biết nhìn mặt đoán ý, tất nhiên cũng đã nhìn ra sự bất mãn của Quý Yên Nhiên.Nhưng cô ta thầm nhủ, anh trai Quý Yên Nhiên còn chưa nói gì đâu, cô nàng này thật là keo kiệt. 

Quý Yên Nhiên lộ vẻ thương hại:

“Cậu đáng thương thật, vượt trăm cay ngàn đắng thi đỗ vào đại học lại chỉ để về sau lấy chồng hầu hạ mẹ chồng, học nhiều quá bị ngộ chữ rồi à.”

Trương Kim Phương nghẹn họng.

Cô ta chỉ tính thể hiện mình đảm đang hiền thảo thế nào trước mặt cánh nam sinh thôi, Quý Yên Nhiên nói năng sắc bén độc địa như thế, sớm muộn cũng sẽ bị xung quanh ghét bỏ.

Quý Yên Nhiên đi cùng các cô bạn học tới chợ bán đồ ăn, tình cờ gặp ngay Tống Thu Sinh cũng đang đi mua thịt.

Cô ấy rón rén tới gần từ sau lưng, rồi bất thình lình vỗ mạnh lên vai anh Thu Sinh một cái.

“Anh Thu Sinh, sao anh lại ở đây? Mua thức ăn à?”

Tống Thu Sinh quay lại, kinh ngạc cười đáp:

“Trùng hợp nhỉ, đợi anh mua xong thì cùng về đi, chị dâu em cũng đang ở bên đó, hôm nay chị dâu em đích thân vào bếp đấy.”

DTV

Quý Yên Nhiên hoang mang hỏi:

“Lúc em đi thì chị ấy vẫn còn ở nhà mà, nhưng chị ấy đã nói hôm nay muốn tới xưởng rượu cơ mà.”

“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm, anh mua thức ăn xong rồi lái xe đưa em qua đó luôn.”

Quý Yên Nhiên vội từ chối:

“Không cần đâu ạ, nay em đi mua đồ ăn với các bạn, mấy bạn đó tính tự nấu ăn để liên hoan.”

Tống Thu Sinh cười: “Em cũng vào nấu?”

Quý Yên Nhiên thành thật lắc đầu.

 

“Thôi được, hôm nay em không có lộc ăn rồi, nay nhà anh có khách quý tới chơi, chị dâu em tính làm một bàn to, thấy anh mua nhiều đồ không, riêng rau thôi đã mười mấy đồng rồi.”

Quý Yên Nhiên không muốn người khác chú ý nhưng Trương Kim Phượng lại rất tinh mắt, đã trông thấy cô ấy và Tống Thu Sinh.

“Quý Yên Nhiên, đây là người quen của cậu à?”

“Đây là anh trai của chị dâu tôi, cũng là anh tôi, anh ấy đang đi mua thức ăn.”

Trương Kim Phương liếc nhìn túi đồ ăn trên tay Tống Thu Sinh, có một túi thịt bò rất to.

Cô ta nịnh nọt cười nói: “Chúng ta không đủ tiền mua thịt, hay là bảo anh cậu chia cho bọn mình một ít đi.”

Quý Yên Nhiên ngây người ra, da mặt người này làm bằng chất liệu gì mà có thể nói ra những lời vô sỉ tham lam cỡ đó?

“Tôi có mang tiền, không cần xin đồ ăn.”

Tống Thu Sinh vui vẻ lấy ra một miếng thịt bò chừng nửa cân đưa cho Quý Yên Nhiên: “Lấy đi, tiêu tiền làm gì, tiền tiêu vặt của em cứ để mua kẹo ăn.”

Không đợi Quý Yên Nhiên từ chối, Trương Kim Phương đã nhanh tay giật lấy miếng thịt bò bỏ vào giỏ đồ ăn.

Quý Yên Nhiên rất bực, Trương Kim Phương tham lam keo kiệt làm cô ấy thấy mất mặt thay.

Không muốn bỏ tiền thì cô ấy có thể tự chi ra mua thịt, nửa cân thịt bò có đáng bao nhiêu đâu.

Cô ấy không thích người khác lợi dụng người nhà mình như thế, sao mà anh Thu Sinh ngốc vậy nhỉ.

Mấy nữ sinh khác cũng đã xúm lại, Quý Yên Nhiên đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong, còn chưa ăn cơm đâu mà đã tức anh ách đầy bụng rồi.

Trương Kim Phương rất biết nhìn mặt đoán ý, tất nhiên cũng đã nhìn ra sự bất mãn của Quý Yên Nhiên.

Nhưng cô ta thầm nhủ, anh trai Quý Yên Nhiên còn chưa nói gì đâu, cô nàng này thật là keo kiệt.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Yên Nhiên lộ vẻ thương hại:“Cậu đáng thương thật, vượt trăm cay ngàn đắng thi đỗ vào đại học lại chỉ để về sau lấy chồng hầu hạ mẹ chồng, học nhiều quá bị ngộ chữ rồi à.”Trương Kim Phương nghẹn họng.Cô ta chỉ tính thể hiện mình đảm đang hiền thảo thế nào trước mặt cánh nam sinh thôi, Quý Yên Nhiên nói năng sắc bén độc địa như thế, sớm muộn cũng sẽ bị xung quanh ghét bỏ.Quý Yên Nhiên đi cùng các cô bạn học tới chợ bán đồ ăn, tình cờ gặp ngay Tống Thu Sinh cũng đang đi mua thịt.Cô ấy rón rén tới gần từ sau lưng, rồi bất thình lình vỗ mạnh lên vai anh Thu Sinh một cái.“Anh Thu Sinh, sao anh lại ở đây? Mua thức ăn à?”Tống Thu Sinh quay lại, kinh ngạc cười đáp:“Trùng hợp nhỉ, đợi anh mua xong thì cùng về đi, chị dâu em cũng đang ở bên đó, hôm nay chị dâu em đích thân vào bếp đấy.”DTVQuý Yên Nhiên hoang mang hỏi:“Lúc em đi thì chị ấy vẫn còn ở nhà mà, nhưng chị ấy đã nói hôm nay muốn tới xưởng rượu cơ mà.”“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm, anh mua thức ăn xong rồi lái xe đưa em qua đó luôn.”Quý Yên Nhiên vội từ chối:“Không cần đâu ạ, nay em đi mua đồ ăn với các bạn, mấy bạn đó tính tự nấu ăn để liên hoan.”Tống Thu Sinh cười: “Em cũng vào nấu?”Quý Yên Nhiên thành thật lắc đầu. “Thôi được, hôm nay em không có lộc ăn rồi, nay nhà anh có khách quý tới chơi, chị dâu em tính làm một bàn to, thấy anh mua nhiều đồ không, riêng rau thôi đã mười mấy đồng rồi.”Quý Yên Nhiên không muốn người khác chú ý nhưng Trương Kim Phượng lại rất tinh mắt, đã trông thấy cô ấy và Tống Thu Sinh.“Quý Yên Nhiên, đây là người quen của cậu à?”“Đây là anh trai của chị dâu tôi, cũng là anh tôi, anh ấy đang đi mua thức ăn.”Trương Kim Phương liếc nhìn túi đồ ăn trên tay Tống Thu Sinh, có một túi thịt bò rất to.Cô ta nịnh nọt cười nói: “Chúng ta không đủ tiền mua thịt, hay là bảo anh cậu chia cho bọn mình một ít đi.”Quý Yên Nhiên ngây người ra, da mặt người này làm bằng chất liệu gì mà có thể nói ra những lời vô sỉ tham lam cỡ đó?“Tôi có mang tiền, không cần xin đồ ăn.”Tống Thu Sinh vui vẻ lấy ra một miếng thịt bò chừng nửa cân đưa cho Quý Yên Nhiên: “Lấy đi, tiêu tiền làm gì, tiền tiêu vặt của em cứ để mua kẹo ăn.”Không đợi Quý Yên Nhiên từ chối, Trương Kim Phương đã nhanh tay giật lấy miếng thịt bò bỏ vào giỏ đồ ăn.Quý Yên Nhiên rất bực, Trương Kim Phương tham lam keo kiệt làm cô ấy thấy mất mặt thay.Không muốn bỏ tiền thì cô ấy có thể tự chi ra mua thịt, nửa cân thịt bò có đáng bao nhiêu đâu.Cô ấy không thích người khác lợi dụng người nhà mình như thế, sao mà anh Thu Sinh ngốc vậy nhỉ.Mấy nữ sinh khác cũng đã xúm lại, Quý Yên Nhiên đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong, còn chưa ăn cơm đâu mà đã tức anh ách đầy bụng rồi.Trương Kim Phương rất biết nhìn mặt đoán ý, tất nhiên cũng đã nhìn ra sự bất mãn của Quý Yên Nhiên.Nhưng cô ta thầm nhủ, anh trai Quý Yên Nhiên còn chưa nói gì đâu, cô nàng này thật là keo kiệt. 

Chương 528: Chương 528