Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 530: Chương 530
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ đang ở trong bếp pha chế nước sốt.“Em còn tưởng Yên Nhiên với các bạn tụ tập là tới tiệm ăn cơ, không ngờ lại tới nhà bạn nào đó tự làm cơm.Biết thế để con bé mang theo bánh mì ruốc, con bé không biết nấu nướng, chưa biết chừng sẽ bị người ta nói ra nói vào.”Tống Thời Hạ hiểu rất rõ những mối quan hệ lằng nhằng trong quần thể nhỏ kiểu đó.“Không sao đâu, mấy đứa không có tiền mua thịt, anh đã tặng cho miếng thịt bò với ba con cá trích rồi.Nhận đồ của nhà ta thì cũng phải biết điều chút, Yên Nhiên có gác chân xem tivi không làm gì cũng sẽ không có ai nói con bé đâu.”Tống Thời Hạ lắc đầu, anh cô không hiểu năng lực cô lập, bài xích của những nhóm người kiểu này.“Lát em làm tôm xong thì anh mang qua bên kia một đĩa, coi như là món Yên Nhiên góp vào liên hoan.”Tống Thu Sinh trêu em gái: “Hầm một nồi thịt to thế này, ta múc một bát qua đó là được rồi còn gì.”Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:“Tôm rẻ hơn, Yên Nhiên sẽ hiểu, anh không hiểu được đâu, đi nhóm lửa cho em đi.Bác Diêu tặng em món quà quý thế, hay là anh đi ở rể nhà người ta luôn đi, chứ quà đó đắt quá, em gái anh không trả lễ được.”Tống Thu Sinh bất đắc dĩ mắng em:“Người ta tặng quà em thì em cứ nhận đi, nhiều chuyện, anh em không có bản lĩnh hỗ trợ trả được chắc.Diêu Tuyết còn không bảo anh ở rể, sợ đụng chạm đến lòng tự ái của anh, chỉ có cô em ruột anh đây ngày ngày khuyến khích anh đi ở rể, để mẹ nghe thấy lại mắng cho tối mặt.” Tống Thời Hạ thè lưỡi:“Thì em chỉ dám giỡn trước mặt anh thôi chứ nào dám nói trước mặt mẹ, mẹ mà biết em nhận món quà đắt thế, có khi ngất ra đấy luôn đó.”Đồ ăn được đưa lên bàn, Quý Yên Nhiên ngồi vào ghế, đầu óc vẫn như đang trên mây.Từ sau khi bốn mắt thổ lộ với cô ấy, cô ấy bắt đầu cảm thấy chột dạ khó hiểu, như thể mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc vậy.Cô ấy biết có lẽ đó chỉ là cảm giác do mình mẫn cảm nghĩ nhiều mà thôi.Nhưng khi mấy cô bạn kia chụm đầu thì thào, thỉnh thoảng lại liếc sang phía cô ấy cười cười khiến Quý Yên Nhiên cảm thấy rất khó chịu.Có ai đó gõ cửa, Quý Yên Nhiên vội đứng lên đi khỏi phòng.Ngoài cửa là anh Thu Sinh.“Chị dâu em làm món tôm hấp cay, bảo anh mang qua, coi như là đồ ăn em làm góp vào.”Tống Thời Hạ đi đón Quý Yên Nhiên về nhà.Tống Thu Sinh tiễn em gái ra cửa, cười ngây ngô không ngừng, lòng anh ấy kích động đến không nói nên lời.DTVChiếc ô tô này không phải tặng không cho em gái rồi, vào những lúc quan trọng, cô em ruột vẫn cứ là người đáng tin nhất.Không biết bác Diêu và em gái anh ấy đã trò chuyện những gì, nhưng lúc ăn cơm, ông ấy nói rằng muốn tới quê nhà mình, chọn ngày nào thích hợp để cho anh ấy và Diêu Tuyết đính hôn.Tin vui bất ngờ này, theo như Tống Thu Sinh đoán thì công hoàn toàn thuộc về cô em thông thái của mình.Nếu không có cô em này, chỉ sợ phải hai năm nữa anh ấy mới có thể cưới được Diêu Tuyết.Một chiếc ô tô đổi lấy cái kết sớm viên mãn cho tình yêu của mình, Tống Thu Sinh cảm thấy mình vớ được món hời to rồi.
Tống Thời Hạ đang ở trong bếp pha chế nước sốt.
“Em còn tưởng Yên Nhiên với các bạn tụ tập là tới tiệm ăn cơ, không ngờ lại tới nhà bạn nào đó tự làm cơm.
Biết thế để con bé mang theo bánh mì ruốc, con bé không biết nấu nướng, chưa biết chừng sẽ bị người ta nói ra nói vào.”
Tống Thời Hạ hiểu rất rõ những mối quan hệ lằng nhằng trong quần thể nhỏ kiểu đó.
“Không sao đâu, mấy đứa không có tiền mua thịt, anh đã tặng cho miếng thịt bò với ba con cá trích rồi.
Nhận đồ của nhà ta thì cũng phải biết điều chút, Yên Nhiên có gác chân xem tivi không làm gì cũng sẽ không có ai nói con bé đâu.”
Tống Thời Hạ lắc đầu, anh cô không hiểu năng lực cô lập, bài xích của những nhóm người kiểu này.
“Lát em làm tôm xong thì anh mang qua bên kia một đĩa, coi như là món Yên Nhiên góp vào liên hoan.”
Tống Thu Sinh trêu em gái: “Hầm một nồi thịt to thế này, ta múc một bát qua đó là được rồi còn gì.”
Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:
“Tôm rẻ hơn, Yên Nhiên sẽ hiểu, anh không hiểu được đâu, đi nhóm lửa cho em đi.
Bác Diêu tặng em món quà quý thế, hay là anh đi ở rể nhà người ta luôn đi, chứ quà đó đắt quá, em gái anh không trả lễ được.”
Tống Thu Sinh bất đắc dĩ mắng em:
“Người ta tặng quà em thì em cứ nhận đi, nhiều chuyện, anh em không có bản lĩnh hỗ trợ trả được chắc.
Diêu Tuyết còn không bảo anh ở rể, sợ đụng chạm đến lòng tự ái của anh, chỉ có cô em ruột anh đây ngày ngày khuyến khích anh đi ở rể, để mẹ nghe thấy lại mắng cho tối mặt.”
Tống Thời Hạ thè lưỡi:
“Thì em chỉ dám giỡn trước mặt anh thôi chứ nào dám nói trước mặt mẹ, mẹ mà biết em nhận món quà đắt thế, có khi ngất ra đấy luôn đó.”
Đồ ăn được đưa lên bàn, Quý Yên Nhiên ngồi vào ghế, đầu óc vẫn như đang trên mây.
Từ sau khi bốn mắt thổ lộ với cô ấy, cô ấy bắt đầu cảm thấy chột dạ khó hiểu, như thể mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc vậy.
Cô ấy biết có lẽ đó chỉ là cảm giác do mình mẫn cảm nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng khi mấy cô bạn kia chụm đầu thì thào, thỉnh thoảng lại liếc sang phía cô ấy cười cười khiến Quý Yên Nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Có ai đó gõ cửa, Quý Yên Nhiên vội đứng lên đi khỏi phòng.
Ngoài cửa là anh Thu Sinh.
“Chị dâu em làm món tôm hấp cay, bảo anh mang qua, coi như là đồ ăn em làm góp vào.”
Tống Thời Hạ đi đón Quý Yên Nhiên về nhà.
Tống Thu Sinh tiễn em gái ra cửa, cười ngây ngô không ngừng, lòng anh ấy kích động đến không nói nên lời.
DTV
Chiếc ô tô này không phải tặng không cho em gái rồi, vào những lúc quan trọng, cô em ruột vẫn cứ là người đáng tin nhất.
Không biết bác Diêu và em gái anh ấy đã trò chuyện những gì, nhưng lúc ăn cơm, ông ấy nói rằng muốn tới quê nhà mình, chọn ngày nào thích hợp để cho anh ấy và Diêu Tuyết đính hôn.
Tin vui bất ngờ này, theo như Tống Thu Sinh đoán thì công hoàn toàn thuộc về cô em thông thái của mình.
Nếu không có cô em này, chỉ sợ phải hai năm nữa anh ấy mới có thể cưới được Diêu Tuyết.
Một chiếc ô tô đổi lấy cái kết sớm viên mãn cho tình yêu của mình, Tống Thu Sinh cảm thấy mình vớ được món hời to rồi.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ đang ở trong bếp pha chế nước sốt.“Em còn tưởng Yên Nhiên với các bạn tụ tập là tới tiệm ăn cơ, không ngờ lại tới nhà bạn nào đó tự làm cơm.Biết thế để con bé mang theo bánh mì ruốc, con bé không biết nấu nướng, chưa biết chừng sẽ bị người ta nói ra nói vào.”Tống Thời Hạ hiểu rất rõ những mối quan hệ lằng nhằng trong quần thể nhỏ kiểu đó.“Không sao đâu, mấy đứa không có tiền mua thịt, anh đã tặng cho miếng thịt bò với ba con cá trích rồi.Nhận đồ của nhà ta thì cũng phải biết điều chút, Yên Nhiên có gác chân xem tivi không làm gì cũng sẽ không có ai nói con bé đâu.”Tống Thời Hạ lắc đầu, anh cô không hiểu năng lực cô lập, bài xích của những nhóm người kiểu này.“Lát em làm tôm xong thì anh mang qua bên kia một đĩa, coi như là món Yên Nhiên góp vào liên hoan.”Tống Thu Sinh trêu em gái: “Hầm một nồi thịt to thế này, ta múc một bát qua đó là được rồi còn gì.”Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:“Tôm rẻ hơn, Yên Nhiên sẽ hiểu, anh không hiểu được đâu, đi nhóm lửa cho em đi.Bác Diêu tặng em món quà quý thế, hay là anh đi ở rể nhà người ta luôn đi, chứ quà đó đắt quá, em gái anh không trả lễ được.”Tống Thu Sinh bất đắc dĩ mắng em:“Người ta tặng quà em thì em cứ nhận đi, nhiều chuyện, anh em không có bản lĩnh hỗ trợ trả được chắc.Diêu Tuyết còn không bảo anh ở rể, sợ đụng chạm đến lòng tự ái của anh, chỉ có cô em ruột anh đây ngày ngày khuyến khích anh đi ở rể, để mẹ nghe thấy lại mắng cho tối mặt.” Tống Thời Hạ thè lưỡi:“Thì em chỉ dám giỡn trước mặt anh thôi chứ nào dám nói trước mặt mẹ, mẹ mà biết em nhận món quà đắt thế, có khi ngất ra đấy luôn đó.”Đồ ăn được đưa lên bàn, Quý Yên Nhiên ngồi vào ghế, đầu óc vẫn như đang trên mây.Từ sau khi bốn mắt thổ lộ với cô ấy, cô ấy bắt đầu cảm thấy chột dạ khó hiểu, như thể mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc vậy.Cô ấy biết có lẽ đó chỉ là cảm giác do mình mẫn cảm nghĩ nhiều mà thôi.Nhưng khi mấy cô bạn kia chụm đầu thì thào, thỉnh thoảng lại liếc sang phía cô ấy cười cười khiến Quý Yên Nhiên cảm thấy rất khó chịu.Có ai đó gõ cửa, Quý Yên Nhiên vội đứng lên đi khỏi phòng.Ngoài cửa là anh Thu Sinh.“Chị dâu em làm món tôm hấp cay, bảo anh mang qua, coi như là đồ ăn em làm góp vào.”Tống Thời Hạ đi đón Quý Yên Nhiên về nhà.Tống Thu Sinh tiễn em gái ra cửa, cười ngây ngô không ngừng, lòng anh ấy kích động đến không nói nên lời.DTVChiếc ô tô này không phải tặng không cho em gái rồi, vào những lúc quan trọng, cô em ruột vẫn cứ là người đáng tin nhất.Không biết bác Diêu và em gái anh ấy đã trò chuyện những gì, nhưng lúc ăn cơm, ông ấy nói rằng muốn tới quê nhà mình, chọn ngày nào thích hợp để cho anh ấy và Diêu Tuyết đính hôn.Tin vui bất ngờ này, theo như Tống Thu Sinh đoán thì công hoàn toàn thuộc về cô em thông thái của mình.Nếu không có cô em này, chỉ sợ phải hai năm nữa anh ấy mới có thể cưới được Diêu Tuyết.Một chiếc ô tô đổi lấy cái kết sớm viên mãn cho tình yêu của mình, Tống Thu Sinh cảm thấy mình vớ được món hời to rồi.